Chương trước
Chương sau
Giờ bụng nàng vẫn còn bằng phẳng nên không nhìn ra có gì bất thường, nhưng chỉ mấy tháng nữa thôi tiểu hài tử nhất định sẽ bắt đầu đạp loạn. Đến lúc đó..... không biết phụ thân con có đến thăm mẫu tử chúng ta không ? Ngược Ngu khoan khoái trở mình, nhắm mắt dưỡng thần, thâm tâm suy nghĩ không biết hôm nay sẽ mơ về việc gì.
Từ sau khi có mang, cũng không biết có phải do huyết mạch trong người tác động hay không, mà nàng luôn thân ở Giang Nam mộng lại hướng về Mạc Hà. Tất cả cảnh tượng trong mộng đều chân thật lạ thường, như thể một vở kịch chỉ có mình nàng là khán giả. cô nương trong mộng luôn ngây thơ ngốc nghếch, mà nam nhân bên cạnh tuy thần sắc nghiêm nghị nhưng thật ra lại rất dịu dàng cẩn thận chăm sóc chô nàng ấy...
Nhiều lúc cảnh tượng trong mơ thật khó có thể tưởng tượng được, làm nàng luôn thở dài buồn bã khi tỉnh giấc.
Nhớ mấy ngày trước nàng thế mà lại làm trò xấu trước mặt đám người Quan Bá, gọi nam nhân mặt đầy sát khí kia là tên tiểu tử..... Rồi trong giấc mơ ngày hôm trước, nàng lại còn không biết xấu hổ lấy xuân cung đồ ra quyến rũ nam nhân ấy.... Còn rất nhiều rất nhiều chuyện không tiện nói ra, mỗi khi tỉnh lại đều hận không thể biến những chuyện đó chỉ là mơ, nhưng bản thân nàng biết rõ, chuyện đó là thật, là đoạn tình cảm nàng đã trải qua cùng với hắn.
Chầm chậm, nàng dần mong chờ mỗi ngày đều đi vào mộng, thấp thỏm mong chờ nhớ lại từng đoạn ký ức như xa xôi ấy. Bởi vì trong mộng, nàng giống như cùng với tiểu biểu muội không chút liên quan ấy cùng nhau cố gắng hết sức, vui cũng được, mà buồn cũng thế. Vừa nhớ lai liền luyến tiếc không muốn quên....
Vậy mà đêm nay nàng lại không có nằm mộng, sáng sớm thức dậy liền cảm thấy có chút buồn bã.
Thời tiết ở Giang Nam nhiều mưa, lúc này đã là buổi sáng nhưng vì mưa mà sắc trời âm u ảm đạm.
Khi Long Hương bưng chậu than vào thấy Nhược Ngu đã tỉnh giấc, liền vội vàng nói :"Nhị tiểu thư đừng đứng dậy vội, bên ngòa trời đang mưa lạnh lắm, đợi nô tỳ ủ ấm quần áo đã rồi người hẵng mặc vào."
nói xong, liền mang chậu than the đổ vào lò sưởi ở góc phòng. Chỉ một chốt, thân lò bằng đồng liền tản ra nhiệt khí ấm áp, xua tan hết hơi thở lạnh lẽo trong phòng.
Nhược Ngu biết hôm nay mưa thì chắc chắn bến tàu đã dừng làm việc nên cũng không vội vã đứng dậy, chỉ đắp thêm một tấm thảm lông dê dày lên chân, tựa nửa người vào đệm mềm xem sổ sách mấy ngày nay.
trên đường trở về nàng đã tiện thể liên lạc với những khách hàng cũ trước kia, bọn họ đều tỏ ra rất khó xử, vì thực ra hầu hết việc sắp xếp hàng hóa của họ giờ đều do các hiệu buôn ngầm dưới trướng Bạch gia sở hữu độc quyền, đến cả vận chuyển cũng là do thuyền hàng của Bạch gia chuyên chở, nếu họ dám bắt tay với thương đội nhà khác, thì kể cả là muốn thông quan ở các châu huyện nhỏ cũng phải bóc ra kiểm tra từng chút một cực kì phức tạp. Cho nên, bọn họ cho dù là có hàng cũng không dám cung cấp cho các cửa hiệu của Lý gia.
Kỳ thực Lý Nhược Ngu cũng đã sớm đoán trước được tình hình, vậy nên đã sớm thẳng thắn tuyên bố với bọn họ rằng, thương đội nhà mình hiện tại chủ yếu buôn bán hàng hóa với Nam Dương. Nhất định sẽ không để xung đột lợi ích với Bạch gia, hơn nữa cho dù Bạch gia có ý định đen tối gì, thì thuyền hàng của bọn họ dù là nguồn lực thức ăn nước uống hay nhiên liệu cũng đều không thể ở trên biển dài ngày hơn thuyền nhà nàng, nên dù có tâm muốn tranh đoạt thì sợ là 'có lòng mà không có sức'.
Mà buôn bán hàng hóa với nước ngoài, giá cả chắc chắn là cao hơn gấp ba so với nội cảnh Đại Sở. Cho nên khi nàng trả giá với họ cũng cao hơn Bạch gia rất nhiều.
Từ xưa đến nay, thương nhân thì tham tài, đạo lý này mãi mãi không thay đổi, cho nên cuối cùng nàng cũng thương lượng thành công giá cả và ngày giao hàng, chỉ đợi ngày nàng thành lập đội thuyền là lập tức lên đường.
Lý Nhược Ngu biến hiện tại mình không có nhiều vốn liếng, nên bằng mọi cách phải giảm bớt mọi chi phí vận tải xuống mức thấp nhấn. Cho nên khi đóng tàu, nàng không chú trọng vào tốc độ, mà tận lực nâng cao không gian để có thể xếp được nhiều hàng hơn.
Mà để có được ý tưởng đóng thuyền lần này, cũng là nhờ vào lúc nàng còn ngu ngốc, trong lúc nhàm chán đã chế tạo mô hình thuyền vận chuyển hàng hóa bằng đất sét.
không thể không thừa nhận, có lẽ ngã ngu người đã làm nàng càng thêm chuyên chú hơn, không hao phí tâm tư vì mấy chuyện phiền nhiễu lặt vặt khác, ngược lại càng thêm tiến bộ. Giờ xem ra, rất nhiều nghiên cứu tinh xảo vui đùa khi đó đều có thể dùng được.
Nếu tương lai có thể, nàng hy vọng đệ đệ sớm có thể tự mình đứng lên điều hành bến tàu để nàng có thể phó thác hết công việc làm ăn của gia tộc cho hắn, rồi nàng sẽ đóng cửa nghiên cứu, chuyên tâm nâng cao học thuật chế tạo tàu thuyền. Cả ngày cùng với đám thương nhân ngươi lừa ta gạt nàng đã sớm phát chán rồi, chỉ muốn được theo đuổi ước mơ thuở nhỏ thành lão sư tạo thuyền.
Xem sổ sách một hồi, Lý Ngược Ngu ngẩng đầu nhìn mưa bụi bay bay ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới hai câu 'Hà đương cộng tiễn tây song chúc, khước thoại ba sơn dạ vũ thì'*.
* đây là 2 câu thơ cuối trong bài Dạ vũ ký bắc của Lý Thương ẩn. Đêm mưa giá lạnh, lòng buồn vời vợi nhớ người thương ^^
Xa cách lâu như vậy rồi, có phải đến khi gặp lại sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói không ? Lý Nhược Ngu buông sổ sách ra, tay với lấy cái sọt đựng bộ y phục mới may được một nửa ở cạnh giường. Làm thê tử đã hơn một năm nay, nhưng nàng chưa từng vì phu quân mà hạ kim một lần, thật là không còn gì để nói. Cho nên ngày ấy khi nàng chọn lựa sắm đồ ở bến vận chuyển hàng hóa, đã cố ý chọn một khối vải gấm Tứ Xuyên màu xám nhạt, đem về mời một tú nương lão luyện cắt hộ.
Đáng tiếc, thê tử như nàng đúng là không thể làm tròn bổn phận, ngay cả thân tình tướng công kích cữ như nào cũng không rõ, chỉ có Long Hương hay dọn dẹp và giặt giũ y phục của họ mới nắm được, cuối cùng phải nhờ nàng ta kể ra mới có thể cắt vải.
Nàng từ nhỏ đã không am hiểu nữ công, nhưng thêu một vài hình lên vải cũng không phải là quá khó khăn, nàng mỗi ngày đều cố ý dành ra chút thời gian may vá, bất tri bất giác đã hoàn thành hơn nửa, mới đầu đường chỉ còn xiêu xiêu vẹo vẹo nhìn cực kì vụng về, giờ đây đã mềm mại có hồn hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, Lý phu nhân đẩy cửa bước vào phòng nữ nhi.
Nhìn thấy mẫu thân nhăn mày, trong lòng Lý Ngược Ngu cũng hiểu nỗi phiền muộn của bà.
Hôm trước mẫu thân không thể chịu được cục tức trong lòng, đòi đến Lưu gia cãi lý một phen, cho nhà họ biết là dù đại tiểu thư nhà mình đã bị Lưu gia hòa ly, thì đứa con trong bụng nàng cũng là hậu nhân của nhà họ, ít nhiều nhà họ cũng phải có chút trách nhiệm.
Lý Nhược Tuệ thấy không thể ngăn cản mẫu thân, bất đắc dĩ đành nói ra sự thật.
Lý phu nhân nghẹn họng trân trối, ngồi cả nửa ngày vẫn không phản ứng được gì. Lý Nhược Ngu ở một bên trấn an mẫu thân, nói sau khi tỷ tỷ sinh đứa nhỏ, sẽ ghi vào gia phả Lý gia, coi như là để thêm nam đinh vào gia tộc, giúp Lý gia khai chi tán diệp.
Hai nữ nhi thay nhau ngụy biện, mà từng câu từng câu đều chính nghĩa đúng đắn không thể phản bác lại. Lý phu nhân còn chưa kịp cảm thấy chuyện này có chỗ nào không đúng, đã bị Lý Nhược Ngu mau miệng dỗ dành cho qua.
Chỉ là đại nữ nhi nhất quyết không chịu tiết lộ phụ thân của đứa nhỏ là ai, truy vấn thế nào cũng nhất quyết ngậm miệng làm thinh. Tên khốn đó nếu không chịu cưới nữ nhi nhà mình, thử hỏi Lý phu nhân làm sao có thể yên tâm đây?
Mấy nay nay lo lắng đến mất ngủ, nên sáng sớm liền tìm nhị nữ nhi nhà mình bàn bạc:"Hôm qua bà mối Trương Tẩu đến gặp ta, nói Lý viên ngoại ở thành đông mới mất vợ, dưới gối lại không có con cái, nên không để tâm nếu phải tái giá với phụ nhân có mang, ta cảm thấy đây là một mối hôn sự thích hợp với đại tỷ con, con xem có sang khuyên giải...."
Lý Nhược Ngu hơi nhíu mày, nắm tay mẫu thân nói: "Nương, con biết người chỉ có ý tốt, nhưng đây là chuyện riêng của đại tỷ, người đừng can thiệp quá sâu, nếu ầm ĩ quá, thật sự là nguy hiểm chết người..."
Lý phu nhân tức giận đến mức đập giường: "Làm sao? Ta có lòng muốn lo liệu cho chung thân đại sự của nó, nó còn muốn đòi sống đòi chết nữa chắc? Trong nhà này người muốn tìm chết phải là ta mới đúng đấy, người làm nương tử như ta thật sự là hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Lý gia! Nghĩ đến sau này ta chết gặp lại phụ thân con, có đến hai trong ba nữ nhi bị hòa ly, ta liền muốn đi chết luôn để được giải thoát, nó còn kêu ca than vãn gì chứ?"
Trong lòng Lý Nhược Ngu biết mẫu thân đã hiểu lầm ý nàng. Vì nàng biết, tên Quan tướng quân kia chắc chắn sẽ không dễ dàng chịu để yên cho con mình ghi tên vào gia phả tông tộc Lý gia? Chỉ là hiện nay tỷ tỷ đang nghĩ luẩn quẩn, người ngoài không thể khuyên giải được. Tuy nàng cảm thấy giữa hai người họ có duyên, nhưng cuối cùng cũng phải xem ý tỷ tỷ thế nào.
Nếu lúc này mẫu thân nhúng tay khuấy đảo nhiễu loạn, thực sự gả tỷ tỷ cho lão viên ngoại gần năm, sáu mươi tuổi kia, thì chẳng phải ép cho Quan tướng quân mặc kệ đại cục mà xông đến chém đầu người ta, biến tỷ tỷ thành quả phụ một lần nữa sao?
Lập tức nàng mỉm cười, hết rời khuyên bảo mấu thân mới chịu từ bỏ ý định.
Đúng lúc này, gia nhân ngoài cửa bẩm báo: "Thưa lão phu nhân, có khách tới ạ."
Lý phu nhân hỏi:"Là người nhà nào?"
Gia nhân trả lời:"Khách từ xa đến, nghe nó là đến từ quan ngoại Mạc Hà thành."
Lý phu nhân lúng túng khó hiểu, chỉ có ánh mắt Lý Nhược Ngu sáng ngời lấp lánh phản ánh tâm tình phấn khích của nàng.
Nhanh vậy ư? Trước đó nàng hờn dỗi với Tư Mã đại nhân, vốn tưởng rằng mình quay đi không lời từ biệt thì nam nhân sĩ diện kia phải một thời gian nữa mới chịu khom lưng, bản thân còn thật sự sợ hắn sẽ không thèm đến thật mới cố ý ném lại tin mình mang bầu, thế mà.... không nghĩ đến hắn tới nhanh vậy....
Mẫu thân dù nghi hoặc nhưng vẫn đi ra đón khách, Lý Nhược Ngu cắn môi, lệnh Long Hương rửa mặt chải đầu, thay y phục cho mình.
Vì đang có man nên nàng không dám dùng nhiều son phấn, chỉ vẽ lại lông mày, điểm chút sắc hồng anh đào cho đôi môi căng mọng, chỉ thế đã diễm lệ lên không ít. Nàng còn cố tình chọn một chiếc váy dài thêu hình hoa đào cùng màu, cả người nàng hồng hào tươi tắn, cũng coi như tô điểm thêm chút màu sắc cho thời tiết mưa dầm âm u liên miên.
Nàng cũng không đi ra ngoài, chỉ ngồi yên kiên nhẫn chờ đợi tiếng bước chân ổn trọng quen thuộc vang lên trên hàng lang dài.
Chỉ là một hồi lâu sau vẫn không có tiếng gì cả. Rốt cuộc vẫn là Long Hương không nhịn được, đi ra tiền thính để nghe ngóng tình hình.
một lát sau mới trở lại, biểu tình ngượng ngùng nhưng vẫn cố bình tĩnh bẩm báo chủ tử đang ngồi xem sổ sách: "Nhị tiểu thư, là Quan tướng quân tới, mang theo rất nhiều quà tết, nói là thay mặt Tư Mã đại nhân thăm hỏi và bái kiến lão phu nhân..... Muội hỏi hắn có phải đến cùng với Tư Mã đại nhân không, hắn lại nói Tư Mã đại nhân còn có công sự riêng nên cũng không có đến..."
Biểu tình Lý Nhược Ngu vẫn bình tĩnh như thường, chỉ nói: "Biết rồi, Quan tướng quân vượt đường xa đến đây thì chúng ta không thể không tiếp đón chu đáo mà đã tiễn khách, bảo nhà bếp đi mua chút thịt bò làm tiệc khoản đãi hắn."
Long Hương cắn cắn môi nhìn chủ tử nhà mình, rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn nói: "Nhị tiểu thư xin đừng trách Tư Mã đại nhân hờn dỗi không đến, trước đó thật sự là ngài cũng..... quá nóng nảy rồi. Đại nhân chưa từng cự nự với ngài bao giờ, xa cách hơn tháng cũng khó trách tình cảm phai nhạt! Vợ chồng làm sao có thể một đêm mà trở mặt thành thù, nhưng nếu thời gian trôi qua quá lâu thì không thể nói chắc được điều gì..... Nghe nói là phải đích thân Bích Dao công chúa gửi lời mời, Tư Mã đại nhân mới đi Kiến Châu dự yến hội sinh thần của nàng ấy....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.