Edit: Bảo Vy 197 Ở phương bắc có tục gặp mặt trước khi thành thân, đặc biệt là nữ nhân tái giá, nếu như xem mắt trong lúc riêng tư mà vừa ý nhau rồi, lại muốn xem thử là có thể hòa thuận với nhau được không, rồi hẵng ổn định cả đời. Quan bá chỉ xem là nữ nhân kia không yên tâm về toàn bộ kỹ năng của mình nên muốn kiểm tra một chút. Nghĩ vậy, còn nghĩ là tới là không thể phụ tâm tư của nữ nhân kia được. Tới ngày hôm sau, buổi chiều Quan Bá đã muốn đi khỏi doanh trại. Thực ra đi một chuyến ra khỏi doanh trại cũng không phải chuyện dễ dàng. Tuy đã giải cứu phu nhân thành công và những việc này đã phá hủy sào của Nam Cung Vân - nơi mà chúng cấu kết với giặc ngoại mưu đồ phản quốc. Nhưng các việc có liên quan còn tồn lại rất nhiều nên rối rắm cực kỳ. Lần này Nam Cung Vân cấu kết với giặc Đông Hải với chứng cứ xác thực lấy được tự hiện trường đangxảy ra. Cứ cho là Thái Hậu kia có ý định là vào ngày nào đó sẽ miễn tội chết cho kẻ phản đồ, nhưng trước tiên phải cân nhắc kỹ một chút về sự nghị luận của cả triều đình. Đông Hải quốc cũng là mối lo trong lòng của Bạch gia bà. Cho dù chuyện đó có diễn ra như vậy, Chử Kính Phong vượt biên giới khiển binh thì đã có cái cớ đàng hoàng là giải quyết mọi việc. Và trong thời gian này, lại giải trừ những sàm tấu mà bọn Hàn Lâm đã tham tấu. Tuy quân đội của Viên Thuật có được sự trợ giúp của súng đạn cũng là rục rịch hành động thôi, thời gian mùa đông này là thời cơ để sử dụng binh lực, làm thế nào để tu bổ chiến lũy, dọn dẹp sạch sẽ tàn cục dơ bẩn của Nam Cung Vân đã để lại cũng là việc cấp bách. Lúc mình nói với Tư Mã là đi khỏi quân doanh một chuyến thì Tư Mã đại nhân lúc nào cũng u ám lại chỉ ngẩng đầu nhìn hắn vài lần, nhìn thấy khóe mắt chính trực của Quan bá chứa đầy ý xuân, liền hừ lạnh rồi lên tiếng: “đi nhanh về nhanh, đừng có tìm tòi vô ích, ngượi lại đi gieo rắc chút hạt giống đi, sắp phải khai chiến rồi nên để lại cho bản thân một hậu nhân.” Kẻ hay chinh chiến trên mặt trận đều cười đùa về chuyện sống chết, không hề quá kiêng kị, Quan bá cười tươi nói: “Tại hạ nhất định sẽ làm theo lời dặn dò của chủ công mà chăm chỉ cày bừa vài mẫu ruộng!” nói xong thì bước nhanh hơn đi khỏi đại bản doanh. Trước khi sắp rời khỏi quân doanh, hắn còn lệnh cho gã sai vặt của mình là nấu nước nóng ở trong lều tạm của mình, tắm rửa qua nước nóng hôi hổi, hâm nóng khăn đắp mặt, rồi gọi gã sai vặt khéo léo của Tư Mã đại nhân gọi là Chử Mặc tới để hắn thay mình cạo râu, cạo thành hình củ ấu đang thịnh hành trong kinh thành lúc này thì hai góc phải chĩa lên, thật là quý tộc. Chử Mặc đang là người hầu của Tư Mã, rất là thông minh a! Mới nhìn thấy Quan tướng quân hôm nay vừa thay áo vừa cạo râu, chắc chắn là muốn bí mật đi gặp kiều nương xinh đẹp, lập tức lấy theo nước hoa nhài Ba Tư mà Tư Mã đại nhân ban thưởng cho mình, giúp Quan tướng quân mát xa mặt, lần này là thật sự bay đi mùi hôi toàn thân của quân gia, một thân áo dài thắt dây lưng, chợt nhìn thì giống như lão gia ở quan ngoại muốn đi trăng hoa một lần. Quân bá ngửi ngửi thử, thấy Chử Mặc thật sự rất có mắt nhìn nên lập tức thưởng cho một thỏi vàng nhỏ. Chử Mặc sớm đã biết là gia tài trong nhà cha đẻ của Quan tướng quân thực sự là nhiều vô cùng, Quan tướng quân vốn là đại thiếu gia của Đại Tiêu Cục đứng đầu, lại không giống với cuộc sống khổ cực trong quân doanh, sống dựa vào số lương ít ỏi của việc làm lính, hôm nay thấy qua quả là không tồi, chỉ nghe nói là sau khi thê tử của Quan bá qua đời, tuy không có tái giá, nhưng ở vùng quê gần với quân doanh cũng có nuôi dưỡng góa phụ làm nhân tình và từ trước tới nay vẫn thường lui tới chỗ đó để nhanh chóng xả đi hỏa khí, nhưng cũng có thể thấy như hôm nay là chuẩn bị tươm tất a? Lập tức liền nhận ra nhất định là đi gặp cực phẩm mỹ nhân, đây là đã để ý ai đó rồi. Ngay lúc đó lại thần thần bí bí lấy ra một hộp nhỏ hình bát giác nói: “Quan tướng quân, tiểu nhân còn có một loại bảo bối nữa, chỉ cần một viên thôi có thể mây mưa liên tục, bảo đảm sẽ làm cho tiểu phu nhân kia nghiền thành đậu hũ bị cán qua, rồi cứ mềm mại trơn trượt mà tới rốt cuộc không rời được tướng quân ngài.....” Đáng tiếc cho kẻ nịnh nọt này, Quan bá chỉ trừng mắt: “Từ lúc tên tiểu tử Nam Cung Vân kia tới, lão tử đã phải kiềm nén cả tháng rồi, đi đường lúc nào cũng nghe thứ âm thanh khiêu gợi bản tính nam nhân kia thì ta cần quái gì thứ thuốc này chứ? Tiểu tử ngươi có nhiều thứ vụn vặt như vậy, tại sao không trình lên để chủ tử hưởng thụ chút?” Ở trong quân doanh đều là các nam tử đang kiềm nén đến mức khí huyết tuôn trào, đều đã quen nóichuyện với cái kiểu tục tĩu như vậy, Chử Mặc bị mắng cũng không buồn rầu mà mà chỉ trưng ra vẻ đau khổ rồi chau mày nói: “Quan tướng quân, tiển nhân nào dám đưa cho Tư Mã đại nhân chứ? Trước khi đại nhân lấy vợ, ngài ấy chắc sẽ tịnh tâm tiết dục như thần phật chuyển thế, mà sau khi lấy phu nhân thì mới thấy có chút cảm giác là người.” nói đến đây, hắn lại thấp giọng nói: “ Gần đây đại nhân để nô tài do thu giữ khá nhiều xuân cung đồ hết hàng, tướng quân ngài có muốn giữ lại một quyển, nghiên cứu cẩn thận một lần không? Quan bá cảm thấy cái này lại đồ tốt nên lập tức ra lệnh cho Chử Mặc mang một quyển tới rồi nhét vào trong ngực rồi theo lời hẹn mà đi luôn. Lúc tới trại nuôi ngựa, vì hắn tới sớm nên Lý đại tiểu thư kia vẫn chưa tới, Quan bá liền đi vài vòng quanh trại nuôi ngựa, rồi ra lệnh cho gã sai vặt dựng giường gỗ trong chỗ nghỉ ở trại nuôi ngựa lên rồi tự mình mang khăn trải giường tới. Trong lòng thầm nghĩ, vốn cho rằng mấy tiểu thư ở Giang Nam chắc là thích sự tao nhã, chỉ nghĩ là lần đầu tiên lại tìm được trầm hương *thắp trong bốn bức tường, cởi bỏ lớp vỏ thô ráp bên ngoài mà đi hẹn hò vài lần, đâu thể đoán trước là đại tiểu thư Lý gia lại nhập gia tùy tục, so với nữ nhân phương Bắc cũng muốn táo bạo ngang ngửa mà đi lựa nơi hẹn hò bí mật là nơi trại ngựa tác chiến quân sự này. *trầm hương ý chỉ là người ăn ở chay tịnh quanh năm. Đúng lúc trong lòng âm thầm suy tư thì nhìn thấy một chiếc xe ngựa ở đằng xa chạy lại. Quan bá nghênh đón ở trước trại, nhìn thấy người nữ nhân đã lấy chồng mỏng manh đang được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa. Chỉ nhìn thấy tóc đen kia búi lên, chải nghiêng sang một bên thành kiểu búi Trụy Mã, thân hình đẫy đà hơi hiện rõ được một chiếc áo khoác mỏng màu đỏ sậm thêu điệp văn bó sát người, tuy phần cổ áo bọc kín mít không thấy được làn da mềm mại, nhưng vòng eo kia bị dây lưng siết vào nên làm bộ ngực có vẻ nhô cao đầy đặn hơn. Quan bá lại nhìn khuôn mặt thanh tú kia, tuy có mang chút lo lắng nhưng dường như lại càng quyến rũ động lòng người hơn nữa. Lý Nhược Tuệ thân là tỷ tỷ của Nhược Ngu, ngoại hình dĩ nhiên không khác nhau mấy. Quan bá này đãnhìn thấy dáng vẻ nữ sĩ hiên ngang của nàng lúc cưỡi ngựa, ngay lúc đó con tim đã rung động rồi, lại càng cảm thấy người phụ nữ này không có chỗ nào không được mà còn rất hợp với ý của hắn. Mà giờ nàng còn chủ động đưa ra chuyện hẹn hò bí mật, có lẽ cũng đã có ý với hắn rồi, lập tức tâm lại càng ngứa ngáy khó nhẫn. Lý Nhược Tuệ lại không biết trong đầu Quan bá lúc này thật ra là chứa cái dự tính gì, ngay lúc này liền thi lễ, nói: “Quan tướng quân, nô gia*xin kính lễ tướng quân.” Sau khi chào hỏi thì nàng lại hướng tới Quan bá nói cảm tạ một lượt, cảm tạ cho cái ơn vào trận đấu ngày kia đã cho mượn ngựa. Sau khi hàn huyên vài câu xã giao khách sáo, trong lòng Lý Nhược Tuệ biết hôm nay cứ cho là khó để mở lời, nhưng vì muội muội cũng phải từ bỏ hết cả thể diện. Lúc đó liền nhẹ giọng nói: “Quan tướng quân, nô gia có chút chuyện riêng muốn hỏi, không biết có nơi nào yên tĩnh để tránh chút lời đồn truyền tới tai của kẻ khác.” *nô gia là cách nữ nhân tự xưng Mấy lời này khi tới tai của Quan bá dĩ nhiên là thành bắt được tín hiệu, liền lập tức nói: “Sớm đã tìm được chỗ thích hợp, thỉnh tiểu nương tử*yên tâm tuyệt đối sẽ không có ai quấy rầy.” Vừa nói vừa ra hiệu bằng mắt cho gã sai vặt, ý là người không liên quan thì né ra xa chút, tránh để chút nữa có người nghe được loại âm thanh lạ mà đại tỷ Lý gia này da mặt mỏng sẽ không dám gặp người nữa. *tiểu nương tử là cách gọi dành cho nữ nhân trẻ đã có gia đình hoặc là cô nương trẻ tuổi. Thế là, hắn đi trước dẫn đường. Lý Nhược Tuệ đi đằng sau hắn. Lý Nhược Tuệ chọn trại nuôi ngựa như hôm nay cũng là có tính toán cho bản thân mình. Sau cùng thìtrại nuôi ngựa này địa thế rộng mở, ngoài một nhà kho và một dãy nhà dài để dành cho việc nghỉ ngơi thì không nơi nào bị che khuất. Tuy nàng đã thành thân lại là người đã có nhi tử nhưng bị chồng hưu, không cần phải có chừng có mực với nam nhân như các tiểu thư khuê các, nhưng gặp gỡ riêng một nam tử rốt cuộc tuy không có gì lại không hề dễ nghe, nên lựa chọn một nơi bình thường không qúa kín đáo để nói với hắn vài câu. không ngờ Quan bá kia lại dẫn nàng vào trong phòng dùng để nghỉ ngơi, ngay lập tức Lý Nhược Tuệ có chút lưỡng lự, không chịu cất bước đi vào trong. Quan bá chỉ cho là nàng xấu hổ liền hạ giọng nói: “Nếu nương tử không muốn đi vào nhà thì sau nhà kho còn có một nơi khô ráp - một bụi cỏ khô còn mới - mà nói đó cũng rất yên tĩnh, chỉ là không giữ được âm thanh, nếu như bị kẻ khác nghe thấy thì không tốt cho lắm.” nói đến mấy câu này, lòng của Lý Nhược Tuệ treo lơ lửng, liền nhớ là chuyện của muội muội thật không thể bị tiết lộ ra ngoài, ngay lập tức không chần chứ mà theo Quan bá đi vào trong phòng. Nhưng khi vào phòng Lý Nhược Tuệ liền ngẩn cả người. Chỉ thấy trong phòng gỗ này, không có bộ bàn ghế thường thấy mà lại có một cái giường được dựng tạm thời, trên giường có trải toàn là chăn nệm mới. Quan bá vẫy tay nói: “Lý tiểu thư mời ngồi.” hắn ân cần mà gọi nàng. Trong phòng gần như cũng chẳng có chỗ nào có thể ngồi được, Lý Nhược Tuệ liền ngồi xuống ngay mép giường. Vừa mới ngồi xuống lại cảm thấy rất mềm mại, lền có thể biết đây là chăn bông mới làm, rất là dày. Nhưng nên mở lời với Quan bá như thế nào mới là chuyện khó. Mấy câu hỏi này cứ ngập ngừng ở đầu môi một lúc, cuối cùng lưỡng lự mà mở miệng nói: “Quan tướng quân, câu này nô tì vốn không nên hỏi, nhưng hôm nay chuyện đã tới nước này mà ta cũng không phải loại nữ nhân có thể xoay chuyển chuyện này. Mà hai chữ “danh tiết” thì không hề phân biệt thời gian và không gian, thật là rất được coi trọng, không biết trong lòng ngài nghĩ như thế nào?” Đáng tiếc vị thứ xoay vòng trong đầu vị Quan đại tướng quân này vốn không phải là chuyện của nhà chủ công, tòan bộ ý nghĩ quay loạn trong đầu là Lý Nhược Tuệ này đang lo lắng thân phận là thiếu phụ bị chồng hưu của mình, lại không còn là thiếu nữ trinh trong đàng hoàng nữa, một thiếu phụ làm tiểu lại nhỏ nhoi bị chồng hưu như nàng không hợp với hắn đường đường là một đại tướng quân dũng mãnh. Trong lòng đột nhiên sôi lên, khàn giọng nói: “nói đến chuyện giữa nam nữ, liền có liên quan đến việc đối mặt hay không đối mặt. Tướng sĩ trong quân doanh của bọn ta làm gì có ai mang khí chất cổ lỗ như mấy vị quan văn trong triếu chứ. Tiểu thư nàng yên tâm, nàng với ta hôm nay đã quyết định việc chung thân này, nên tuyệt đối không phải là mối duyên ngắn ngủi qua đêm nay. Ngày mai t liền hồi bẩm với Tư Mã, sẽ sớm làm lễ thành thân với nàng.” nói xong, tiến lại gần bên của Ý Nhược Tuệ, trong lòng kích động, một tay lôi tiểu nương tử ôm vào trong ngực. Lôi vào lòng mới phát hiện ra, dáng người này thơm phức mềm mại, so với những gì mình tưởng tượng tốt hơn rất nhiều. Lập tức cúi đầu, giữ lấy miệng của Lý Nhược Tuệ, ngã xuống trên giường, nồng nhiệt mà hôn nàng. Tuy Lý Nhược Tuệ mặc áo khác dày, nhưng nào chịu được cái bàn tay to như quạt hương bồ mà bị xé đi, trong nháy mắt y phục nàng rách tả tơi. Lý Nhược Tuệ nào nghĩ tới đang nói chuyện nghiêm túc, Quan tướng quân đột nhiên đè mình ngã xuống giường nhỏ, rồi hành động buông thả đến gay gắt như vậy, ngay lúc đó la khóc kêu cứu, nhưng âm thanh thoát ra sớm bị cái lưỡi dày khỏe kia khuấy loạn đến độ rời rạc.... Từ khi tiền phu là Lưu trọng nạp thiếp thất, vì hai người thường xuyên tranh cãi, thì Lưu Trọng kia tuyệt không thân cận với nàng nữa. Lý Nhược Tuệ thành hôn nhiều năm mà trong chuyện chăn gối cũng là không mấy mặn mà, nếu nói nàng không có lúc phiền muộn thì quá là giả dối, trong lúc hơi thở tráng kiện kia hoàn toàn tràn vào trong miệng, tuy trong lòng không tình nguyện nhưng cơ thể lại vô tình bị hai cánh tay cứng rắn kia bao quanh đến mức mềm người. Trong lúc này, bị Quan bá khi dễ rồi nên rất nhiều lời không nói được. Quan bá này cũng rất thuần thục, chờ tới lúc hắn khó khăn rời môi của nàng, trong lòng Lý Nhược Tuệ cay đắng, biết rằng không thể gọi người tới nữa. Tình hình trong căn phòng nhìn như thế nào cũng là làm thành cái chuyện nhục nhã. Nếu là tùy tiện gọi người vào thì muội muội thất tiết trước còn tỷ tỷ chịu nhục theo sau, chẳng phải là trở thành trò cười của thế nhân sao? Ngay lúc đó liền cấn chặt môi dưới, hai tay nắm chặt lấy khăn trải giường dưới lưng, để mặc cho tên nam nhân khỏe như trâu kia dày vò..... Quan bá cảm thấy đại tỷ Lý gia dưới thân lúc mới đầu còn giãy giụa vài lần, chắc là thẹn thùng đến nỗi không thả lỏng được, qua hết một lần thì không còn giãy giụa nữa, chỉ cho rằng nữ nhân này đã nếm trải được sự hùng dũng của mình, chỉ là cái bộ dạng cắn môi nhẫn nhịn kia thật là thấy mà thương tâm.Mấy nữ nhân trước kia, lại nhạt như nước ốc, lấy nữ nhân này làm thê tử mới không tiếc một đời chứ. Sau một hồi lăn lộn, tạm dừng việc ân ái. Quan bá kia hưởng được tình thú, cuối cùng là dừng lại, sợ là đã ép hư tiểu nương tử, nên lập tức nhấc người nằm nghiêng ở bên cạnh, cúi đầu ngắm mặt của Lý Nhược Tuệ, có chút đắc ý nói: “Thế nào, Lý nương tử có thoải mái không?” Lúc này Lý Nhược Tuệ kia mới thả lỏng một hơi, cũng dồn hết sức, nhằm vào mặt của Quan bá mà hung hăng tát một bạt tai tới. “Đồ vô sỉ, làm việc bỉ ổi như vậy, lại còn không biết xấu hổ mà hỏi lại. Ngươi thân là quan tướng đắc lực của Tư Mã đại nhân, lại làm cái việc tính kế nhục mạ nữ nhân này sao?” một cái tát này rất nặng, lại đánh người đứng đầu dũng mãnh của Đại Sở đến mức có chút hoang mang, hắn thầm nghĩ: Đây vốn là ngươi tình ta nguyện, mà Lý đại tiểu thư này lại là đi đường nào nữa đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]