Chương trước
Chương sau
Ý cười lúc này của Nam Cung Vân mới chậm rãi thấm dần vào vào trong mắt, lúc này đem đã sâu, trên yến hội rượu đã trọn bầu, nhưng sắc vẫn còn thiếu. Mà thái tử lại luôn thuộc loại người, đã làm thì không cần thiết làm đến nơi, nhưng đã chơi thì phải chơi cho đến chốn. Nên cho đòi những ca kĩ đến để phục vụ góp vui. Tuyển chọn mỹ nữ đẹp nhất trong đoàn ca kĩ bồi Thái Tử ngủ, những cô gái khác cũng dìu dắt các vị đại nhân đi ven hồ ngắm trăng sau đó tạm thời nghỉ ngơi hưởng lạc một phen.
Một cô gái xinh đẹp đi tới bên cạnh Nam Cung Vân, vẻ mặt thẹn thùng muốn dìu dắt vị đại nhân tuấn mỹ đứng dậy, nhưng lại bị hắn mỉm cười cự tuyệt.
Sau đó Nam Cung Vân liền đứng dậy rời khỏi Liêu Phong Đình, bước nhanh đi thẳng tới chỗ cách hồ một đoạn khá xa.
Nhìn người đang ngọ nguậy trên giường, Nam Cung Vân phất tay, ý bảo mọi người lui ra, cửa phòng sau lưng bị đóng lại.
Nam Cung Vân cũng không gấp gáp đi qua, mà là đi vào bên cạnh chiếc chậu đồng đặt trên bàn, chậm rãi rửa tay, lau than thể và cổ, sau đó chầm chậm cởi y phục của mình.
Hắn luôn luôn rất kiên nhẫn, nhất là đối với người con gái đó, hắn lại càng cực kì kiên nhẫn, không dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nhìn hắn là nam nhân gầy gò, nhưng mà sau khi bỏ đi lớp quần áo thì mới biết thân thể hắn cực kì cường tráng, sau lưng có một vết đao dữ tợn kéo dài đến lưng quần, có thể thấy thương tích lúc đó nghiêm trọng biết bao nhiêu.
Vết sẹo này là lúc trước được Lý nhị tiểu thư ban cho hắn, cũng là sỉ nhục cả đời hắn không thể nào lau sạch được.
Nam Cung Vân mỉm cười nhìn cái túi ngọ nguậy, hắn đưa tay lên cầm một cái bình ngọc tinh xảo, từ bên trong đổ ra một chút dầu trơn trong suốt thơm thoang thoảng, chậm rãi thoa lên ngón tay của mình, một mùi hương đậm đà chậm rãi tỏa ra. Đây là mùi hương đặc biệt dùng để kích thích dục tính chỉ có ở trong cung, cũng là vật dụng thần kì để nắm giữ nữ nhân trong lòng bàn tay.
Mọi người nói hắn là trai lơ của Thái hậu, thật đúng là coi trọng sự chịu đựng của hắn. Một lão bà như vậy ngay cả ý định muốn chạm vào hắn đều không có, nói chi là leo lên giường phượng để hầu hạ. Nhưng với thủ đoạn của hắn, chỉ cần thế thôi đã đem Thái Hậu dạy dỗ đến mức nói gì nghe nấy, khống chế chặt chẽ trong tay, phàm là đàn ông thì đều có lúc mệt mỏi, nhưng mà hắn vì Thái hậu mà thiết kê ra cái vật tinh xảo kia, vật nhỏ bé kia có một sức mạnh bí mật lớn không tưởng, lấy cớ là để điều dưỡng nhan sắc, dùng thuật phòng the tu bổ dung nhan đang dần trở nên già cỗi của Thái hậu, hắn dâng lên bí phương cổ truyền của hắn, cùng với vật đó, quả thực làm cho người ta say mê không ngừng, muốn ngừng mà không được...
Nay Thái hậu dùng đã thành nghiện, làn da tươi mới dễ chịu hơn rất nhiều, ngay cả một buổi cũng không thể rời xa chiếc giường cùng với cơ quan mất hồn mà hắn thiết kế, cách mỗi ngày đều thúc giục hắn đưa dầu cao vào cung, không hề phát hiện thuốc kia có công dụng khống chế tâm trí.
Nay một lọ này, hắn cũng vì giai nhân trên giường nhỏ này mà điều phối, đợi đến khi thoa dược vật kia lên khắp cơ thể, sẽ nếm thử mùi vị bị lửa dục đốt cháy thân thể, không gì kiềm nỗi, đêm nay, nhất định sẽ là một đêm rất dài, hắn sẽ từ từ hành hạ người đẹp trên chiếc giường nhỏ này, từng chút một xóa đi dấu vết của nam nhân khác trên người nàng.
Nghĩ như vậy, hắn đi tới trước giường, đưa tay mở dây thừng trên miệng túi ra.
Nhưng khi mở túi ra thì sắc mặt Nam Cung Vân đột biến, chỉ thấy người trong túi vải bị bịt chặt miệng, che mắt, nhưng lại không phải dung nhan quốc sắc thiên hương mà mình kỳ vọng, mà là một gương mặt béo tròn như quả táo, khóc ướt đẫm cả mặt.
Người mà thuộc hạ hắn cướp được lại là con gái của Tô Tri huyện - Tô Tiểu Lương.
Sắc mặt Nam Cung Vân biến đổi, xoay người rời khỏi phòng, gọi thuộc hạ đến, lạnh giọng hỏi: “Nhìn xem người ngươi bắt về là ai?”
Gã kia nhìn cũng sững sờ, tự lẩm bẩm: “Tại sao lại có thể như vậy được, rõ ràng thuộc hạ thấy nữ nhân đó bước vào gian phòng, trên giường cũng chỉ có một người. Làm sao có thể sai lầm được?”
Nam Cung Vân không nói gì thêm, chỉ là chậm rãi vươn tay, siết chặt cổ hắn, vặn nhẹ, tên thuộc hạ vô dụng kia ngã trên mặt đất.
Đúng lúc này một bên trong sân truyền đến tiếng nổ ầm ầm, tựa như có cái gì đó nổ tung, đợi khi đi vào trong viện thì thấy hậu viện nổi lên ngọn lửa hừng hực.
Trong lòng Nam Cung Vân kinh ngạc và nghi ngờ không thôi, mang theo vài tên thuộc hạ đi đến cửa sau hậu viện, tìm được một lóng trúc đã bị nổ gần nát.
Nơi đây đa phần đều là quý nhân ở lại, tuy rằng đang đất ở Bắc nhưng lại tôn trọng hơi thở Giang Nam nên cho nước từ trên núi chảy xuống. Vạn Châu là đường thẳng then chốt nối hai đầu Nam Bắc, nơi đây những ông chủ giàu có đến đây cũng không ít. Mà viện này có nhiều lóng trúc, dùng để chế tạo thuyền bè gỗ đi lại trên hồ.
Chỉ là lóng trúc này tựa hồ như đã có người đụng tay vào, bên trong rõ ràng có mùi thuốc súng. Hắn đưa mắt nhìn vào một bên sân, thùng pháo hoa chuẩn bị cho yến hội đã bị ai đó mở ra, hình như lấy đi cũng không ít, chung quanh là một mảnh xốc xếch có dấu chân nhỏ.
Hắn nhìn sài phòng đã bị nổ gần như thành mảnh đất hoang tàn, trong lòng mơ hồ khiếp sợ, chỉ là một đám pháo hoa với màu sắc lòe loẹt mà thôi, dù cho nổ cùng 1 lúc cũng không thể nào có uy lực lớn như vậy.Nhưng hỏa dược được đặt bên trong lóng trúc rỗng ruột kia, vài ống trúc được buộc chặt vào nhau, sau đó cho nổ, nhưng uy lực lại ngang bằng với một khẩu đại bác cỡ nhỏ…. Đây… Đây là người phương nào gây nên?
Bất chợt hắn nhớ ra, liền bước nhanh về phía tiền viện, chỉ thấy cửa phòng mở rộng, trên giường ngoại trừ bao cùng dây thừng ra thì không có một bóng người, nhưng bên trong bao hình như có chút bạc vụn...
Hắn bật cười đầy giận dữ, xoay người vào trong viện, lúc này ánh trăng nghiêng nghiêng soi mình xuống mặt đất, trên mặt đất có ánh sáng bạc lóng lánh. Hắn nửa ngồi xổm nửa người xuống, dùng ngón tay dài nhặt những viên bạc tinh xảo nhỏ như hạt dưa lên --- Mới phát hiện đây chính là bạc mà hắn nhìn thấy vị “Lưu” tiểu thư kia sử dụng ở trên chợ, dùng số bạc này để trả tiền mua hàng……
Bị té đến ngu ngốc? Đã ngu ngốc mà còn ranh ma quỷ quyệt như thế này ư?
Hắn đứng dậy, phất phất tay, triệu tập thuộc hạ của mình, ra lệnh đuổi theo dấu chân trên mặt đất! Mắt hắn sáng lấp lánh: “Bắt sống cô gái gầy nhỏ, còn cô gái mập mạp, trực tiếp tìm địa phương xa để phá thân thể, ngụy trang thành cưỡng gian rồi giết chết là được!
Nữ nhân như vậy, thật đúng Nam Cung Vân hắn vừa yêu, lại vừa hận! Nhược Ngu của ta, nếu là lần này đem nàng bắt trở lại, nàng nói xem, ta nên yêu thương nàng như thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.