Edit: nhinguyen
Nhìn thấy cô gái nhỏ lại còn chưa hả giận muốn dạy dỗ thêm búp bê vải nữa, Trử Kình Phong chỉ có thể nắm tay nàng kéo nàng vào lòng, lấy miếng bánh ngọt nhỏ trên bàn đưa tới bên miệng nàng, vờ như không có việc gì, dỗ dành: “Ngoan, ăn vài miếng rồi chơi tiếp”.
Nhược Ngu lắc lắc đầu, không chịu nhìn hắn. Trử Kình Phong không khỏi lạnh lùng xụ mặt, khí thế tỏa ra xung quanh, nếu là người ngoài nhìn thấy chắc chắn là sợ tới mức tiểu ra quần. Đang tiếc hiện tại trong mắt bé ngốc này, khí thế của Tư Mã đại nhân chỉ là ‘Thùng rỗng kêu to’ hoàn toàn không đáng giá để vào mắt.
Hơn nữa hôm nay đánh Nhược Ngu mấy bàn tay, bây giờ nghĩ lại, hình như là đánh hơi mạnh, âm thanh vang dội rất lớn. Ngẫm lại cũng thấy mình quá đáng. Nghĩ như vậy Trử Kình Phong lại cố đè xuống cơn giận, lại có ý nhẹ giọng nói: “Nếu không muốn ăn dưa ngọt, vậy nàng nói chuyện với ta một lát được không? Lại nói một hồi thấy nương nàng sẽ nói gì?”
Nghe được Trử Kình Phong hỏi như vậy, Nhược Ngu lại ngẩng đầu lên, nghĩ nghĩ nói: “Sẽ nói với nương rằng Nhược Ngu sẽ ngoan rất ngoan, đừng đưa Nhược Ngu cho cái đồ xấu xa……”
Tóc nàng hôm nay được bới kiểu Trụy mã kế, được cài cây trâm chu tước nghiêng nghiêng trong gió, không còn búi tóc trái đào kiểu các cô nương bình thường, mà chảy ngược toàn bộ tóc lên trên để lộ cái trán sáng bóng, giữa chân mày được dán hoa điền hồng ngọc, nhìn qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-thuyen/1062194/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.