Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 51 Chương 52 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 55 Chương 56 Chương 56 Chương 57 Chương 57 Chương 58 Chương 58 Chương 59 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 61 Chương 62 Chương 62 Chương 63 Chương 63 Chương 64 Chương 64 Chương 65 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142
Chương sau
Editor: Ếch Kỳ thật, nếu nói cụ thể, tai họa hôm nay Nhược Ngu phạm phải, thực tế nên tính trên đầu Tư Mã đại nhân. Mấy ngày trước chơi xây thành cát, Tư Mã đại nhân cuối cùng bị Nhược Ngu khơi lên tính trẻ con, cầm ống trúc dùng tưới cây trước vườn, vừa dội nước vào thành cát vừa học theo hí văn (*) xướng một câu của Quan Vân Trường trong vở ‘thủy yêm thất quân’(**): “cá vào lưới, há có thể trốn thoát?” Lúc Tư Mã đại nhân xướng câu này, có thể nói vô cùng quyết tuyệt, thêm hắn là võ tướng nên càng khí vũ phi phàm, giống như bản thân đang thực sự hiệu lệnh ba quân dẫn nước nhấn chìm quân Tào, bắt sống Vu Cấm cùng Bàng Đức vậy. Nhược Ngu bị phong thái hiên ngang oai hùng ấy làm mê mẩn, nghĩ câu này Trử ca ca nói thật hay, cũng học xướng theo. Luyện một thời gian cũng xướng ra được chút khí khái, ngay cả khi kéo hơi chứ ‘há’(*) cũng có vài phần phong thái sừng sững. (*) há: nguyên văn là chữ cửu(久). Nguyên văn cả châu Trử Kình Phong hát là: Ngư nhập tăng khẩu, khởi năng cửu hồ? Chữ cửu(久)ở đây có nghĩa là bao lâu ( hay nghe ở câu ‘cửu ngưỡng’ = ‘ngưỡng mộ đã lâu’ ấy) chứ không phải cửu trong số 9 (九). Để hợp với ngữ cảnh câu văn thì t dịch thoát nghĩa chữ ‘cửu’ thành ‘há’ Hôm nay, lúc tản bộ trong vườn hoa phủ quận chúa, cô có chút nhàm chán, đi được mấy bước, thấy trước mặt là một sa bàn đắp rất nhiều thành trì cùng núi sông được rào lại. Mô hình này so với cái Trử ca ca làm còn sống động hơn, Nhược Ngu mắt sáng lên, muốn bổ nhào qua chơi một chút. Nhưng mà ở đấy có mấy tên mang đao ngăn lại, cho dù là phu nhân Tư Mã đại nhân mới cưới cũng không cho vào. Chính là, mấy tên này sao có thể làm khó nhị tiểu thư? Cô liếc mắt liền nhìn thấy ống trúc dẫn nước, lập tức cầm lấy chuẩn bị phun thẳng vào sa bàn. Mấy tên hộ vệ kia không ngờ vị phu nhân mặc cẩm y hoa phục lại có hành động điên cuồng thế, vội vàng xông lên ngăn cản. Vừa lúc này, Mạnh công tử cũng tới, thấy Nhược Ngu lập tức nhận ra cố nhân. Hắn với cô nữ thuyền vương này là oan gia không vừa mắt nhau. Mặc dù đến cùng công tử Bạch gia, nhưng tính tình của hắn quái gở, không hỏi thế sự, Tư Mã cưới thiên kim nhà ai hắn chả quan tâm, chỉ mải mê chế tạo cơ quan, cũng không biết Nhược Ngu gặp tai nạn hai tháng trước. Nay bất chợt gặp cố nhân, hắn chỉ cho nữ tử quỷ kế đa đoan này ghen tị với thiết kế của hắn nên định xối nước phá, cưới lạnh nói: “Chẳng hay Lý tiểu thư có gì chỉ giáo? Vì sao không nói lời nào liền dùng nước xối lên?” Lý Nhược Ngu giương mắt nhìn, thấy người tới là một thư sinh mặt trắng tuấn tú, người kia hơi hếch cằm, ánh nhìn lộ ra địch ý mơ hồ. Lý Nhược Ngu tuy rằng không nhớ rõ hắn, nhưng hắn vừa xông đến đã tra hỏi, lập tức cầm ống nước xối thẳng lên xa bàn, đồng thời học theo khí thế của Trử Kình Phong xướng lên: “Cá vào lưới, há có thể thoát.” Người bên cạnh đều biết đây là lúc Nhược Ngu phát điên, Long Hương sợ nàng gặp rắc tối nên gấp gáp đoạt ống trúc trong tay, nhỏ giọng khuyên can. Thế nhưng, câu kia lọt vào tai Mạnh Thiên Cơ thì lại khác. Hắn là đệ tử của Quỷ Thủ đại sư, năm hai mươi tuổi xuất sư, vừa đúng tuổi thiếu niên hăng hái, vốn muốn đại triển quyền cước(*),ai ngờ phải chịu nỗi lòng Chu Du thua kém Gia Cát Lượng: Thua kỳ phùng địch thủ đồng dạng thiên tài trẻ tuổi Lý Nhược Ngu. Năm đó, hắn bại dưới tay Lý nhị tiểu thư, liền trở về sư môn nằm gai nếm mật, ẩn thân nơi thâm sơm, sở dĩ đầu nhập dưới trướng Bạch quốc cữu cũng do nghe nói Lý Nhược Ngu đóng chiến thuyền cho công bộ, nên cố ý đem tâm huyết ba năm dâng lên, muốn cùng Lý Nhược Ngu so tài. Không nghĩ tới, hắn đi dạo hoa viên lại nghe được một câu không đầu không đuôi, nếu là người không biết đành thôi, nhưng Mạnh công tử là chuyên gia nên khác hẳn, liền tập trung suy nghĩ ý nghĩa trong câu Nhược Ngu vừa nói. Nghĩ một lát, hắn giật nảy mình. Năm xưa bị Lý Nhược Ngu châm chọc lý luận suông, cơ quan mặc dù tinh xảo không không có tính thực tế. Hôm nay, bị Lý Nhược Ngu dùng nước dội lên, dầu bôi trơn của đống cơ quan trên tường thành chảy ra làm hắn chợt hiểu. Mô hình này thiết kế cho phương bắc, ở đó một năm có tám tháng tuyết bay đầy trời, cơ quan tinh xảo đến đâu cũng sợ bị đông cứng, nếu dính nước tuyết đóng băng, cho dù dùng lửa cũng được cái này mất cái kia, hoàn toàn vô dụng. Như thế chả khác nào câu nàng hát: “Cá vào lưới, há có thể thoát.” (*)đại triển quyền cước: trong câu này có nghĩa phát huy tài năng Vốn tưởng không có sai sót, tốn mất ba năm, dốc nhiều công sức vào vậy mà lại bị Lý nhị tiểu thự phá giải trong nháy mắt. Chờ ngộ ra sai lầm trí mạng của cơ quan, mặt Mạnh Thiên Cơ chuyển xanh, ngẩng đầu nhìn Lý nhị tiểu thư đang cười đến gập bụng được thị nữ đỡ, trong đôi mắt tròn không có chút đoan trang chỉ có châm biếm, chế nhạo Mạnh công tử múa rìu qua mắt thợ. Lòng tự tôn nhỏ bé nhất thời bùng nổ, Mạnh Thiên Cơ run người, gào to một tiếng, nhặt lên một cái xẻng giống như nổi điên xông lên đập nát sa bàn. Đến lúc tiếng bước chân của Bạch đại công tử vọng tới, Mạnh Thiên cơ đã đầu đầy mồ hôi, bụm mặt ngồi trên đống hỗn độn, miệng lẩm bẩm: “Ba năm tâm huyết, lại bị ngươi dùng một câu phá giải. Ta không bằng ngươi, ta thực sự không bằng ngươi…” Sau khi hỏi rõ nguyên nhân, Bạch Truyền Trung trợn mắt trừng Lý Nhược Ngu đang có rúm bên kia một cái. Hắn tới đây là theo mệnh cha, cũng trá hình biểu dương thực lực với Trử Tư Mã khiến họ Trử kính sợ, nào ngờ, đám cơ quan tinh xảo này còn chưa được Trử Kình Phong nhìn một cái lại bị vợ mới cưới của người ta chỉ dùng một câu đã phá giải, thực sự nghĩ thôi cũng đủ tức ói máu. Mà Thẩm Như Bách đi theo sau Bạch Truyền Trung cũng mặt mày âm trầm, nhìn chằm chằm Tư Mã phu nhân, không biết đang nghĩ cái gì. Ngay lúc Bạch công tử chuẩn bị làm khó dễ Nhược Ngu, tiếng bước chân của Tư Mã đại nhân cũng xa xa truyền tới. Hắn cũng không nhìn Bạch đại công tử đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh băng quét qua Nhược Ngu đang bị hoảng sợ đến co lại một góc, nói với Long Hương và đám bà tử: “Đi, đưa phu nhân về phòng nghỉ ngơi.” Đợi đến lúc Nhược Ngu đi rồi, Bạch đại vốn tưởng Chư Tư Mã sẽ xin lỗi, dù sao đống này cũng do phu nhân nhà ngươi gây ra mà. Bây giờ Bạch gia đang chiếm thế trên của Trử Kinh Phong, nhưng cũng muốn chuyện lớn hóa nhỏ, liền tính toán chút nữa đáp lại lời nhận lỗi của Tư Mã đại nhân như thế nào. Không ngờ, Trử Tư Mã không hề lên tiếng xin lỗi, lại nói thành chuyện khác: “Vị công tử theo Bạch công tử tới này, tiện nội có bệnh trong người, ngôn hành của ngươi tuy có chỗ va chạm với nàng, nhưng nể mặt Bạch công tử, bản tọa không so đo. Có điều, trong này đều là hoa cỏ biểu tỉ ta yêu quý, mong rằng công tử bớt càn rỡ, tránh những món đồ thô tục của ngươi làm mất đi vẻ tao nhã của vườn hoa...” nói xong không đợi Bạch công tử trả lời, liền xoay người rời đi. Bạch Trung Truyền một mực coi lời nói, việc làm Bạch quốc cữu là khuôn vàng thước ngọc, vui giận không hiện ra mặt, đến lúc gặp Trử Kình Phong cũng sắp làm hắn phá vỡ nguỵt trang bên ngoài. Rõ ràng là vợ ngốc của ngươi gây chuyện, thế nào lại thành ta có lỗi? Nhưng Trử Kình Phong trước nay ngang ngược, đến cha mình còn không để vào mắt huống chi là mình. Hắn liền nén giận, sai người đỡ Mạnh Thiên Cơ đang đờ đẫn như cha mẹ chết về phòng. “Mạnh công tử, sao ngài lại để ý vài câu của Lý nhị tiểu thư. Nàng ta… hai tháng trước gặp tai nạn, giờ trí óc như trẻ con, sao có khả năng phả giải huyền cơ.’ Thẩm Như Bách nghe Mạnh Thiên Cơ lẩm bẩm, cuối cùng cũng hiểu, dở khóc dở cười. Kỳ thực cái này không phải do Nhược Ngu phá giải mà hoàn toàn do Mạnh Thiên Cơ trong lúc xúc động phát hiện khuyết điểm thôi. Nhưng thiên tài luôn cảm xúc kém, Mạnh Thiên Cơ chui vào sừng trâu(*) đâu đi ra nhanh thế được? Vẫn lẩm bẩm nói: “Ngớ ngẩn? Tâm huyết ba năm của ta không chịu được một câu phán xét ngớ ngẩn của nàng ta? Chẳng phải ta so với nàng ta giống bùn với mây? Không được. Ta không cam lòng. Ta không tin không bằng Lý Nhược Ngu.” (*)chui vào sừng trâu: chỉ việc bế tắc Ngay sau đó, thanh niên nhã nhặn này tiếp tục nói lảm nhảm, thất thần lạc phách về phòng, đóng kín cửa, có lẽ nhất thời không đi ra. Bạch Truyền Trung vốn không coi trọng Lý Nhược Ngu. Bạch gia ở trong triều, chuyện phải xử lý mỗi ngày nhiều lắm, Nhược Ngu hai tháng trước gặp chuyện đã thành phế vật, một đứa con gái nhà đóng thuyền ở Giang Nam cưới chồng thật không phải chuyện gì to tát, nếu không phải người cưới nàng ta là Trử Tư Mã thật sự hắn đã đem chuyện nàng ta quăng ra sau đầu. Trử Kình Phong tại sao lại cưới một cô vợ ngốc. Hiện tại Bạch Truyền Trung không thể không suy nghĩ kỹ. Bạch đại thiếu gia càng nghĩ mặt càng âm trầm. Vốn Lý nhị tiểu thư ngu ngốc cũng không là gì, có con dâu mới vào cửa của Thẩm gia là Lý tam tiểu thư cũng coi là người kế thừa sở học tạo thuyền, không ảnh hưởng đến đại kế của phụ thân. Thế nhưng, nếu Nhược Ngu giả điên cự tuyệt giúp đỡ phụ thân, lại thêm gả cho Trử Kình Phong chẳng phải họ Trử như hổ thêm cánh. Nghĩ vậy, hắn không khỏi hỏi lại Thẩm Như Bách: “Thẩm nhị công tử, Lý Nhược Ngu kia thật sự ngu dại sao?” Thẩm Như Bách không vội trả lời, trong chớp mắt đó, hắn suy nghĩ nên trả lời thế nào để đạt được tâm nguyện. Trử Kình Phong không vội quay lại xem Nhược Ngu. Tuy ở Giang Nam, nhưng rốt cục cũng không hoàn toàn rảnh rỗi, sự vụ nhiều ngày nay từng tí một dồn lại, thêm thư của thân tín, bộ hạ cũ có kha khá, cũng nên đi bái phỏng một phen. Xong hết việc, về phòng thì đêm đã khuya. Ban ngày, ánh mắt Thẩm Như Bách nhìn Nhược Ngu không xa lạ với hắn, đó là ánh mắt trần trụi của một nam nhân nhìn nữ nhân. Chuyện này làm hắn phát bực. Hắn biết, Thẩm Như Bách đối với Nhược Ngu chưa chết tâm, nhưng tên đó có thể làm gì chứ? Hôm nay, Lý Nhược Ngu đã là thê tử của hắn, đây là sự thật không ai đổi được. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn có chút trống rỗng. Việc phát sinh hôm nay, mặc dù chỉ là Nhược Ngu đánh bậy đánh bạ nhưng tim hắn lại căng thẳng: Chẳng lẽ nàng đã khỏi bệnh? Nếu tỉnh lại, phát hiện bản thân thành vợ hắn, nàng sẽ phản ứng ra sao? Ngoài cửa sổ, tiếng mưa tí tách, mưa phùn làm ướt song cửa. Hắn từng trong một đêm mưa giống như thế này tự mình đưa nàng từ bến tàu về quán trọ. Mưa ở phương Bắc nếu so với Giang Nam thì lớn hơn chút. Bởi vì quán trọ cách bến tàu không xa, hắn không cưỡi ngựa mà nàng cũng không ngồi xe. Hai người chung ô, người trước người sau, khoảng cách không xa không gần. Dưới trời mưa mịt mù, nàng không quay đầu lại, chân bước nhanh, hắn chỉ có thể thấy bờ vai gầy và cái cổ của nàng, guốc gỗ dưới chân giẫm vũng bùn làm bắn lên bọt nước. Đến quán trọ, hắn nhịn không được muốn đưa tay lau nước trên gò má nàng lại bị nàng nhẹ nhàng né tránh, để bàn tay hắn lúng túng giữa khoảng không. Đúng vậy, nàng luôn né tránh hắn. Lý Nhược Ngu không có bệnh thì sẽ không liếc nhìn hắn dù chỉ một lần. Trử Kình Phong xưa nay cao ngạo, lớn lên ở thế gia, trước giờ số cô nương mến mộ hắn ít sao? Nhưng hắn lại nhìn trúng nữ nhân xuất thân thương hộ đê tiện, thậm chí từng đấu tranh tư tưởng, rốt cục quyết định không để ý nàng hàng năm xuất đầu lộ diện. Đến khi buông xuống kiêu ngạo cùng rụt rè, hắn lại bị cô gái Giang Nam dịu dàng đó làm tan nát cõi lòng. Nhớ tới chuyện cũ, Trử Tư Mã khó lòng bình tĩnh, có chút không muốn về nhà nhìn cô gái kia. Chờ tiếng trống xao canh vang lên lần thứ hai, nghĩ rằng nàng đã ngủ, hắn mới đi về phòng. Ngoài trời vẫn mưa. Mưa không lớn nên hắn không dùng ô. Trở lại phòng lại phát hiện Nhược Ngu không có, trên giường chăn đệm tứ tung, Trử Kinh Phong trở nên căng thẳng, trừng mắt, kêu Long Hương với ma ma hầu hạ ở gian ngoài tiến vào. Mấy người bị hù giật nảy, thấp giọng thưa: “Hồi bẩm Tư Mã, có lẽ…Tiểu thư nghịch ngợm, chui từ cửa sổ ra…” Trử Kinh Phong bước nhanh đến sau nhà, liền nhìn thấy Nhược Ngu. Nàng ngồi một mình bên cạnh hòn giả sơn trong hoa viên sau nhà, trên người chỉ khoác áo mỏng. Có lẽ vì tránh mưa nên hái một phiến lá chuối to che trên đầu, cơ thể co rúm lại, mặt thì ngây ngốc nhìn ngược lên trời. “Nhược Ngu, nàng đang làm cái gì?” Nhược Ngu bị tiếng quát làm giật mình, ngay sau đó bị kéo vào vòm ngực ấm áp rộng lớn. Trử Kình Phong thấy tay chân của nàng lạnh lẽo, nước mưa nhỏ trên lá chuối không phí một giọt đều rót trả trên người nàng, cũng không rõ nàng đã ngồi bao lâu, áo quần đều ướt. Con nhóc ngu ngốc này. Nam nhân nhịn không được nổi lên cơn tức, mặt lạnh giơ tay cầm lá chuối vứt một bên. Trử Kình Phong vốn lạnh lùng, hiện tại đang nổi giận, trẻ con mà nhìn thấy chắc chắn bị dọa khóc. Nhược Ngu cũng khóc, nhưng không giống kiểu gào khóc không hiểu chuyện trước đây, lần này nước mắt từng giọt từng giọt lăn ra từ viền mắt màu hồng, lại không có nửa tiếng động. Trử Kình Phong vốn không chú ý, chờ vào đến phòng mới phát hiện mặt của nàng đẫm nước mắt. Ban ngày hờn dỗi tích lại, giờ khắc này đều trào cả ra. Lột bỏ quần áo ướt sũng, Chư Kình Phong phân phó hạ nhân chuẩn bị hoa quế nấu gừng nóng, về phần Long Hương và mama trực hôm nay hắn xử phạt không chút nhân nhượng. Long Hương mặc dù là nô tài trung thành, nhưng làm việc sơ ý, tiểu thư đã không còn là người thông tuệ nhạy bén trước đây, biết nàng có thói quen ban đêm trốn ra ngoài thế nhưng không canh phòng cẩn thận, nếu bị người có ý xấu lợi dụng thì phải làm thế nào? Nếu đã phạt, thì phải phạt một lần thật nặng cho nhớ lâu. Nhược Ngu tựa hồ biết mình làm Long Hương bị phạt, nước mắt rơi càng nhiều. Dáng vẻ nàng đáng thương làm Trử Kình Phong hận không thể cất nàng vào tim, vì vậy hắn đưa tay muốn lau nước mắt cho nàng. Nhưng nàng lại co lại, cố gắng tránh ra, giống như trước kia.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 51 Chương 52 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 55 Chương 56 Chương 56 Chương 57 Chương 57 Chương 58 Chương 58 Chương 59 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 61 Chương 62 Chương 62 Chương 63 Chương 63 Chương 64 Chương 64 Chương 65 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142
Chương sau