Chương trước
Chương sau
Hộp đêm quyền lực nhất khu vực trung tâm thành phố, quanh năm chưa từng đóng cửa, cũng không bao giờ mất điện, vậy mà sao giờ lại mất điện thế này.

Đột nhiên mất điện tối om, trong quán bar ngập tràn tiếng la hét và chửi rủa.

Liếc sang bên cạnh nhìn động tác tao nhã của người đàn ông bên cạnh cầm điện thoại như không có chuyện gì xảy ra, Đinh Thành miệng mở rộng đến mức có thể nhét vừa cả quả địa cầu.

Vãi thật!

Hóa ra vừa rồi Đại Boss không phải là nghịch điện thoại!

Sau đó, anh nghĩ ngay đến câu nói rất tự kiêu của Đại Boss khi ở trong bệnh viện vài ngày trước, nói rằng “ Tôi có quan tâm đến cô ấy sao?”

Hehe, Đinh Thành trong đầu đang nghĩ, thật buồn cười. Đại Boss của anh cũng khó qua được ải mỹ nhân. Tự mình vả mặt mình không biết có đau không nữa!

"..."

Không ngờ lần đầu tiên đến quán bar làm việc lại có thể gặp phải tình huống mất điện này, thật tốt quá! Tống Niệm Niệm cuối cùng cũng trút được hơi thở dài nãy giờ nghẹn trong lòng.

Trong khi mọi người đang hốt hoảng tìm điện thoại di động thì cô lại thận trọng dò dẫm đi vào hậu trường.

Trước khi mất điện, một người đàn ông say rượu có vẻ khá dâm dê muốn nắm tay cô khiến cô sợ chết khiếp.

Bây giờ đồ con vịt Lục Tĩnh Hảo cũng không biết đã chạy đi đâu rồi. Xét về khía cạnh an toàn cho bản thân, không cần biết có kiếm được số tiền 5 nghìn tệ nữa hay không, cô cũng không thể lại ở đây nhảy tiếp được nữa.

Sân khấu ở đây quá tối, cô cũng không quen với nó. Không biết thế nào mà cô cứ thế mò mẫm đã đi lên đến tầng 2.

Điều kỳ lạ là tầng 2 không hề bị cúp điện, nơi nào cũng sáng sủa nhưng lại rất yên tĩnh, tấm thảm trải dài trên hành lang đem đến một cảm giác vừa hoa lệ lại quỷ dị đến kỳ lạ.



"Em gái này? Sao tôi nhìn em thấy rất quen?" Giọng nói không đoan chính của một người đàn ông đột nhiên vang lên sau lưng cô.

Giọng nói vang lên đột ngột khiến cho Tống Niệm Niệm không khỏi giật mình.

Quay người lại, cô ngơ ngác nhìn người đàn ông áo quần không chỉnh tề trước mặt. Anh ta quá đẹp trai, từ đầu đến chân đều cho người ta một cảm giác vô cùng mê hoặc. Hơn nữa khí chất của anh ta cũng mang đến cho người ta cảm giác phức tạp, vừa chính lại vừa tà, nhìn khá phóng đãng.

Hơn nữa, một người đàn ông như anh ta vào quán bar lại mặc cả cây trắng, thế mà lại không có chút cảm giác bất hợp lí nào!

Quý Ngộ Thần đang dựa vào khung cửa, thấy cô chán ghét nhìn mình thì bỗng tối sầm mặt lại. Mới lần đầu gặp chị dâu nhà Chiến thiếu gia đã bị ghét bỏ rồi sao?

Hừ, dù sao lão đại Chiến thiếu gia vẫn chưa tới. Chi bằng cứ trêu chị dâu nhỏ xinh đẹp này trước đã?

"Em gái, mấy hôm trước em đã ghé chỗ của tôi. Nếu tôi nhớ không lầm, em còn gặp được gã trai bao hàng đầu?"

...

Chết tiệt, cô vốn còn tưởng rằng đêm đó không ai biết chuyện gì xảy ra!

Tống Niệm Niệm nhìn người đàn ông đó với vẻ hoài nghi, trái tim nhỏ bé của cô đang đập nhanh hơn vì lo lắng.

"Em gái, đừng căng thẳng, anh đây cũng không phải người tốt đẹp gì!"

Quý Ngộ Thần nhìn cô sợ tới mức sắc mặt có chút tái nhợt, đột nhiên cảm thấy chị dâu này quá buồn cười, lời nói càng ngày càng không nghiêm túc.

"Em gái à, chắc em cũng không nhớ được nữa. Đêm đó em say đến mức cứ ôm lấy nam nhân viên đệ nhất nhà chúng tôi không buông. Nếu tôi không đủ thông minh để nhanh chóng kéo hai người vào phòng, tôi đoán rằng em cứ ở đấy mà quấy rầy anh ta, cứ ở giữa hành lang mà giải quyết xong chuyện đó rồi! "

"..."



Biểu cảm của Tống Niệm Niệm bây giờ thực sự có thể được mô tả như bị sét đánh.

Đêm đó cụ thể đã diễn ra như thế nào, cô căn bản cũng không có nhiều ấn tượng.

Tuy nhiên, cô cũng không thể ngang ngược như những gì người đàn ông này nói. Ngược lại tên trai bao hàng đầu kia mới là một tay chơi lão luyện!

Đôi chân dài và tấm lưng thẳng tắp của người đàn ông đó hiện lên một cách ma quái trong tâm trí cô. Cô lại nghĩ về việc anh ta đã giúp cô như thế nào vào ngày hôm đó, sau đó có vẻ như phía Hoàng tổng cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Cô do dự, nhìn người đàn ông trước mặt, không rõ mà hỏi: "Người đàn ông đó, anh ta thực sự là người hàng đầu ở đây sao?"

Nếu cô gặp người đàn ông đó vào một dịp khác, cô sẽ thực sự nghĩ anh ta là một tổng tài bá đạo mà không có chút nghi ngờ gì.

Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Quý Ngộ Thần đã dập tắt sự tưởng tượng của cô, "Em gái ơi, em chính là vị khách đầu tiên của anh ấy đó."

"..."

Quý Ngộ Thần không hiểu sao cô gái nhỏ bỗng có bộ dạng như trời sắp sập đến nơi, lẽ nào Chiến thiếu gia làm việc không tốt, để lại một bóng đen tâm lý cho người ta?

Chậc chậc chậc chậc, nếu sớm biết tối đó Chiến lão đại cùng cô chị dâu nhỏ này gạo nấu thành cơm, anh thế nào cũng phải chỉ giáo cho anh ta một vài chiêu, đúng là sai lầm, sai lầm mà!

Không quên rằng mình vẫn còn việc quan trọng phải làm, anh ta nhướng mày xấu xa nhìn Tống Niệm Niệm, "Em gái, gặp nhau là duyên phận rồi, đêm nay trời tối mịt mù, đi cùng anh uống chút rượu, cùng nhau nói về cuộc sống lý tưởng được chứ? "

Haiz!

Người này nói chuyện kiểu này, nói không chừng lại là một tên ngốc!

Tống Niệm Niệm lắc đầu, "Không, không đâu, tôi còn phải ..." Chưa kịp nói xong, liền bị người đàn ông kéo vào trong phòng bao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.