Chương trước
Chương sau
"Âm Mị ma thần...." Sắc mặt Túy chân nhân khẽ biến, giống như nhớ ra điều gì đó. Mà ngay cả Phi Thiên chân nhân đứng bên cạnh hắn cũng nhíu chặt mày lại.
Rất hiển nhiên, ngay cả vị pháp khí chi linh cường đại này cũng cảm thấy kiêng kỵ cái tên kia.
Bất quá, vẻ mặt của Thông Thiên chân nhân lại hờ hững như không. Tuy hắn đã sinh ra từ rất lâu rồi, nhưng thời gian có ý thức lại quá ngắn, cho nên căn bản không biết được cái tên này đại biểu cho điều gì.
"Không sai, đúng là Âm Mị ma thần.." Trịnh Hạo Thiên nghiêm nghị, nói: "Túy sư huynh, tiểu đệ muốn biết toàn bộ tin tức về người này. Mong ngài có thể nói rõ."
Túy chân nhân than nhẹ một tiếng, nói: "Được rồi. Nếu ngươi đã tấn chức tông sư thì cũng nên biết việc này." Hắn dừng lại một chút, nói: "Trăm năm trước, Phiêu Miểu đại lục chúng ta xuất hiện mấy vị kỳ tài ngút trời." Nhìn Trịnh Hạo Thiên trước mắt, hắn lại thoáng do dự một chút, nói: "Tuy không ai có thể vượt qua ngươi, nhưng cũng coi như rất mạnh."
Trịnh Hạo Thiên vội vàng nói: "Sư huynh quá khen."
Túy chân nhân lắc lắc đầu, nói: "Ngươi không cần khiêm tốn. Đừng nói là mạnh hơn ngươi. Cho dù là thiên tài tương đương với ngươi, lão phu cũng chưa từng thấy qua bao giờ." Phất phất tay một cái, hắn lại nói tiếp: "Khi đó pháp khí chi linh tọa trấn bát đại siêu cấp môn phái chúng ta cùng Vạn Bảo Hiên đã thành lập một hiệp nghị, công khai bí truyền tâm pháp trong bổn tông, để thiên tài của các tông môn khác có thể tự do học tập, đồng thời Vạn Bảo Hiên còn đứng ra cung cấp vô số tài nguyên tu luyện. Bất quá, những người tham gia phải lập thệ, rằng suốt đời này phải dốc sức bảo hộ bát đại môn phái và Vạn Bảo Hiên, tuyệt đối không được thiên vị một phương nào."
Trịnh Hạo Thiên giật mình, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Bát đại siêu cấp môn phái và Vạn Bảo Hiên không ngờ lại có thể làm chuyện kinh người như vậy.
Phảng phất như nhìn thấy nghi hoặc trong lòng Trịnh Hạo Thiên, Túy chân nhân bất đắc dĩ, nói: "Năm đó bát đại tông môn và Vạn Bảo Hiên làm như vậy cũng là bất đắc dĩ." Hắn lắc lắc đầu, chậm rãi nói: "Khi đó, Phiêu Miểu đại lục chúng ta đang lâm vào thời điểm người sau không tiếp nối được người trước. Mặc dù số lượng đại linh giả chẳng thua kém gì các đại lục khác, nhưng số lượng tông sư nhân loại lại chỉ có một vị mà thôi."
"Một vị?" Trịnh Hạo Thiên kinh hãi, khó tin hỏi.
"Không sai." Túy chân nhân cười khổ, một đại lục có số lượng dân cư lớn như thế mà chỉ có một vị tông sư tọa trấn. hơn nữa thọ nguyên vị tiền bối kia còn sắp hết. Mắt thấy toàn bộ đại lục chẳng còn ai kế tục, rơi vào đường cùng cho nên mới triệu tập các phái tới thương nghị về chuyện này."
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu. Hắn rốt cuộc cũng hiểu được vì sao các phái lại phải làm như vậy rồi.
Tuy trong bát đại siêu cấp môn phái đều có pháp khí chi linh tọa trấn, nhưng pháp khí chi linh dù sao cũng không phải là tông sư chân nhân nhân loại, hơn nữa bọn hắn cũng chỉ trấn thủ trong môn phái, tuyệt đối không bao giờ vì nhân loại mà chinh phạt tứ phía.
Nếu như ngay cả vị tông sư chân nhân cuối cùng trên đại lục cũng vẫn lạc nốt thì hậu quả sẽ ra sao, bất luận kẻ nào cũng không thể lường trước được.
"Được vị tông sư chân nhân kia ủng hộ, các đại tông phái lần lượt bày tỏ thái độ, đồng thời phái đệ tử hạch tâm tới học tập công pháp cường đại nhất, thích hợp nhất của các môn phái khác. Biện pháp này quả nhiên có hiệu quả, chỉ trong trăm năm ngắn ngủi, Phiêu Miểu đại lục đã lần lượt đản sinh ra bảy vị tân tông sư chân nhân.
"Bảy vị?" Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: "Sư huynh, không phải ngài từng nói, ở trên đại lục chúng ta, chỉ có năm vị tông sư chân nhân thôi sao?"
Túy chân nhân của Vạn Kiếm tông, Thất Xảo chân nhân của Thất Nguyên môn, Bắc Đẩu chân nhân của Thiên Tinh môn, Hoang Man chân nhân của thế giới hoang man ( Hoang Man thì chuẩn hơn, từ bây giờ để là Hoang Man nha ),còn vị cuối cùng chính là người trấn thủ bên ngoài chiến trường bách tộc, từng ban ân một quyền cho đám người Trịnh Hạo Thiên - Trần tông sư - Khai Nguyên chân nhân của Vạn Bảo Hiên.
"Hiện giờ còn lại quả thực chỉ có năm vị. Nhưng năm xưa lại có tất cả bảy vị chân nhân." Trong thanh âm của hắn mang theo mấy phần hồi tưởng, nói: "Tham gia hiệp nghị này tổng cộng chỉ có hơn năm trăm người, nhưng cuối cùng lại có tới bảy người tiến vào cảnh giới tông sư. Hắc hắc, tỷ lệ như vậy tuyệt đối là vô tiền khoáng hậu, không bao giờ có thể xuất hiện lần nữa."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình, nói: "Vị Hoang Man chân nhân kia cũng là...."
Túy chân nhân khẽ gật đầu một cái, nói: "Không sai, hắn cũng là một thành viên trong số chúng ta. Nhưng mà bởi vì chuyện của Âm Mị ma thần mà bỏ đi, tới vùng đất Hoang man, trở thành người thủ hộ Hoang Man thần điện.."
Hô hấp Trịnh Hạo Thiên lập tức trở nên ngưng trọng. Hắn biết, chuyện Túy chân nhân sắp kể nhất định sẽ làm sáng tỏ mối quan hệ, ân oán giữa các vị tông sư chân nhân này.
"Sau khi bảy người chúng ta tấn chức tông sư chân nhân, từng đại sát tứ phương, khiến cho Phiêu Miểu đại lục thanh danh đại chấn khắp cả nhân tộc. Thậm chí còn có một lần đoạt được ngôi vị đệ nhất nhân tộc." Túy chân nhân ngạo nghễ nói: "Bảy vị tông sư chân nhân, phóng mắt nhìn khắp cả nhân tộc cũng chẳng có bao nhiêu đâu."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, nói: "Sư huynh, hiện giờ trên đại lục chúng ta cũng có năm vị tông sư, nhưng vì sao thanh danh trong nhân tộc lại không hiện?"
Trong toàn bộ nhân tộc, Phiêu Miểu đại lục tuy không tính là hạng vô danh, nhưng so với các đại lục đỉnh cấp như Thương Khung đại lục thì tựa hồ vẫn kém hơn một bậc.
Túy chân nhân mỉm cười, nói: "Tuy bây giờ chúng ta vẫn còn năm vị chân nhân, nhưng Hoang Man chân nhân trọng thương không khỏi, Bắc Đẩu chân nhân thì bế quan ba trăm năm không ra, mấy người lão phu cũng nản lòng thoái trí, căn bản chẳng buồn xông xáo bên ngoài. Qua một thời gian dài, đương nhiên thanh danh cũng phai nhạt theo...." Bất quá, khóe miệng hắn thoáng nhếch lên, nói: "Cho dù là đại lục bài danh đệ nhất là hiện giờ, chẳng lẽ cũng dám khinh thường Phiêu Miểu đại lục chúng ta sao?" Nguồn truyện: Truyện FULL
Khi nói những lời này, trong giọng nói của hắn lại tỏa ra một khí phách tự tin mãnh liệt.
Trịnh Hạo Thiên cũng bị tâm tình của hắn cuốn hút mà gật đầu thật mạnh một cái.
Túy chân nhân nói cũng đúng. Trong khi các đại lục khác liên tục truyền ra tin tức về chân nhân thì các vị tông sư của Phiêu Miểu đại lục lại giống như ước định từ trước với nhau, im hơi lặng tiếng vô cùng.
Qua một thời gian dài, thanh thế được nhiên không thể bằng trước được.
Chỉ là, thực lực chân chính của Phiêu Miểu đại lục nhìn khắp cả nhân tộc e rằng cũng phải đứng số một số hai.
"Sư huynh, năm đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hai vị tông sư chân nhân còn lại là người phương nào?"
Túy chân nhân khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt phiêu đãng về phương xa.
"Hai người kia, một là Mộng Long tông sư." Hắn chậm rãi nói: "Khi còn trẻ, hắn từng gặp được kỳ ngộ, được một con Mộng Yểm nhận làm chủ, cùng hắn kết thành đồng bọn sinh tử, có năng lực đặc thù dự đoán tương lai."
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời, hắn lập tức biết được lai lịch vị cường giả này.
Cửu U chân nhân từng nói, ở trên Phiêu Miểu đại lục từng xuất hiện một vị cường giả tông sư có đồng bạn là Mộng Yểm. Chỉ là, sau này không biết vì duyên cớ gì mà rời khỏi đại lục du lịch thiên hạ, từ đó về sau không thấy tung tích đâu nữa.
"Mà người còn lại, chính là Âm Mị chân nhân.." Thanh âm của Túy chân nhân dần dần trầm xuống.
"Trịnh Hạo Thiên biến sắc, nói: "Âm Mị ma thần vốn là tông sư chân nhân của Phiêu Miểu đại lục chúng ta sao?"
"Không sai, nàng là chân nhân của Phiêu Miểu đại lục chúng ta, hơn nữa còn là chân nhân có dã tâm lớn nhất." Túy chân nhân than thở không thôi, nói: "Sau khi trở thành tông sư, nàng cũng không chịu dừng lại, mà muốn tiếp tục leo lên cảnh giới càng cao hơn, càng cường đại hơn."
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên lập tức trở nên cực kỳ cổ quái. Hắn nói: "Sư huynh, trên tông sư còn có cảnh giới gì nữa sao?"
Túy chân nhân nhún vai, xòe tay ra, nói: "Không biết."
"Không biết?"
"Đúng vậy, không biết." Hắn bình tĩnh nói: "Ngươi cảm thấy kỳ quái sao?"
Trịnh Hạo Thiên sửng sốt cả nửa ngày, thật sự không biết nên lắc đầu hay là gật đầu nữa.
Túy chân nhân cười tựu giễu, nói: "Từ trước tới nay, tông sư chính là cực hạn mà các tộc chúng ta có thể tu luyện tới rồi.
Mặc dù ở trong một cảnh giới cũng có phân chia thực lực cao thấp, nhưng chưa bao giờ có người nhìn thấy có kẻ nào có thể đột phá cảnh giới này."
Trong lòng Trịnh Hạo Thiên chợt động, nói: "Vậy ở trong truyền thuyết thì sao? Hẳn là có ghi chép chứ?"
Túy chân nhân chần chừ một chút, nói: "Long phượng lưỡng tộc viễn cổ trong truyền thuyết quả thật từng sinh ra cường giả siêu việt tông sư chân nhân. Bất quá, đối với hai chủng tộc này, đản sinh ra cường giả như vậy cũng không biết là phúc hay là họa nữa."
Trịnh Hạo Thiên lấy làm lạ, hỏi: "Sư huynh, chẳng lẽ tộc đàn sinh ra cường giả như vậy là chuyện xấu hay sao?"
Túy chân nhân cười khổ, nói: "Sư đệ có điều không biết, theo điển tịch từ thời viễn cổ ghi lại, chính bởi vì long phượng lưỡng tộc sinh ra nhân vật như vật, cho nên lưỡng tộc bọn hắn mới hoàn toàn biến mất khỏi Đại Linh giới đó."
Trịnh Hạo Thiên hít một hơi lạnh thật sâu, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ cổ quái.
Chẳng lẽ sinh ra một cường giả siêu việt cấp bậc tông sư thì toàn bộ tộc đàn nhất định phải bồi táng theo sao? Nếu thật sự như vậy thì loại cường giả đó không xuất hiện thì tốt hơn.
Thông Thiên chân nhân đột nhiên mở miệng, nói: "Chủ nhân, theo ta được biết, long phượng lưỡng tộc đúng là biến mất, nhưng bọn hắn cũng không hề tử vong. Có lẽ là di chuyển thôi."
"Di chuyển?"
"Không sai, theo điển tịch thời viễn cổ, trong Đại Linh giới chúng ta từ chiến trường linh giả ra còn có một chiến trường long phượng. Chỉ là sau khi hai tộc này sinh ra cường giả siêu việt tông sư, toàn bộ chiến trường long phượng liền biến mất không thấy tăm hơi." Thông Thiên chân nhân chậm rãi nói: "Theo ta suy đoán, có lẽ hai vị cường giả siêu cấp kia đã thi triển thủ đoạn kinh thiên động địa nào đó, tách rời không gian chiến trường, đồng thời mang theo tộc nhân rời khỏi Đại Linh giới chúng ta."
Khóe miệng Trịnh Hạo Thiên thoáng giật giật. hắn biết, đây nhất định là suy đoán của Thông Thiên chân nhân trước kia. Chỉ là loại suy đoán này thật sự khiến người ta khó mà tin nổi.
Nhưng Túy chân nhân lại chậm rãi gật đầu, nói: "Không sai, lão phu cũng nghĩ như vậy." Hắn dừng lại một chút, nói: "Thực lực long phượng lưỡng tộc cường đại, ở thời viễn cổ được xưng tụng là không gì địch nổi, chưa bao giờ có chủng tộc nào có thể uy hiếp tới địa vị của bọn hắn. Vậy mà toàn bộ hai tộc lại đột nhiên biến mất, đồng thời toàn bộ những thứ liên quan cũng nhanh chóng biến mất khỏi Đại Linh giới, không để lại dấu vết. Hắc hắc, trừ cách giải thích này ra, lão phu thật sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác."
Trịnh Hạo Thiên thở ra một hơi thật dài, đột nhiên nói: "Sư huynh, chuyện long phượng lưỡng tộc biến mất chẳng lẽ có liên quan tới Âm Mị ma thần sao?"
Sắc mặt Túy chân nhân ảm đạm, nói: "Không sai, Âm Mị chân nhân kỳ tài nhút trời. Sau khi nghiên cứu truyền thuyết về long phượng, nàng lập tức xâm nhập cấm địa mộ phần viễn cổ của chiến trường linh giả, đồng thời tìm được một kiện chí bảo."
Trịnh Hạo Thiên sắc mặt khẽ biến nói: "Sư huynh, chiến trường linh giả không phải là nghiêm cấm cường giả đại linh giả trở lên sao?"
Túy chân nhân khẽ cười, nói: "Cái quy củ đó là do đám tông sư chúng ta lập thành, tất nhiên không thể ước thúc chúng ta rồi."
Trịnh Hạo Thiên mấp máy miệng, không nói lên lời. Hắn rốt cuộc cũng hiểu được, thì ra kẻ không nói lý nhất trên thế gian này, kỳ thật chính là tông sư chân nhân....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.