Vạn Kiếm tông tọa lạc trong một sơn mạch liên miên bất tận. Ở trong tông phái có cả vạn phong, đệ tử quá ức ( trăm triệu ),thực lực cường hoành, được xưng tụng là một trong bát đại siêu cấp môn. Hơn nữa Vạn Kiếm tông còn không thiếu tông sư chân nhân tọa trấn. Lập phái mấy vạn năm, hiếm có kẻ nào dám tới tận cửa khiêu khích, thanh danh hiển hách uy chấn thiên hạ. Đột nhiên, trên đỉnh Phi Thiên phó phong, một đạo quang minh cự đại đột nhiên bạo phát. Tòa Truyền Tống trận cổ xưa, cả tháng chưa chắc đã dùng tới một lần, đột nhiên sáng bừng lên. Sau khi tất cả quang mang biến mất, hai đạo nhân ảnh sóng vai đứng trong Truyền Tống trận. "Phù, cuối cùng cũng trở lại." Thở ra một hơi thật dài, trên mặt Trịnh Hạo Thiên lộ ra cảm xúc ngổn ngang Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn Phi thiên chỉ phong đang phiêu phù giữa hư không, nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên khi mình tiến vào tông môn năm xưa. Tất cả những ký ức đó đều giống như mới phát sinh ngày hôm qua, chỉ là vào giờ khắc này, thân phận, địa vị và thực lực của hắn đã hoàn toàn bất đồng. Lúc này, cho dù hắn có phá môn thoát ra, tự lập môn hộ, cũng tuyệt đối không sợ hãi Vạn Kiếm tông chút nào. Bản thân hắn chẳng những tấn chức tông sư, mà ngay cả Mộng Yểm cũng thu được lợi ích rất lớn, cùng hắn tiến giai. Hơn nữa còn có Thông Thiên chân nhân và phượnng hoàng biến thân bên người. Có thể nói, phóng mắt khắp thiên hạ, chẳng còn chỗ nào mà hắn không dám tới. Chỉ là, tất cả thân nhân bằng hữu, thậm chí là căn cơ của hắn đều nằm ở Bạch Thảo phong, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy. "Trịnh sư đệ, ha ha, ngươi đã lịch lãm trở về rồi sao." Một thanh âm sang sảng, mang theo một ý vị tán thưởng vang lên. Bình Dược Đồng từ trên chủ phong bay xuống, người còn chưa thấy đâu nhưng thanh âm đã vọng tới: "Vị bằng hữu này xưng hô thế nào, nhìn lạ mặt quá." Thông Thiên chân nhân lạnh nhạt liếc mắt nhìn về phía Bình Dược Đồng. Thân thể đang huyền phù giữa không trung của Bình Dược Đồng đột nhiên run lên một cái, thiếu chút nữa là tâm thần thất thủ, ngã nhào xuống đất. Mặc dù hắn đường đường là linh giả ba sao, nhưng đối diện với loại cường giả cấp bậc Thông Thiên chân nhân thì vẫn chỉ là một con kiến mà thôi. Nếu không phải nể mặt Trịnh Hạo Thiên, thì một cái nhìn này của hắn đã có thể cướp đoạt toàn bộ lực lượng của Bình Dược Đồng, khiến cho hắn từ trên không trung ngã sấp mặt rồi. Tuy thân thể linh giả cường hãn, không có khả năng ngã chết được, nhưng như vậy thì thể diện sẽ mất hết, còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa. Bình Dược Đồng cũng là người từng trải, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, vội vàng đáp xuống đất, dùng một ánh mắt kinh hãi mà nhìn Thông Thiên chân nhân, nói nhỏ với Trịnh Hạo Thiên: "Trịnh sư đệ, không phải ngu huynh lắm miệng, nhưng hôm nay là ngu huynh phụ trách tuần tra, thật sự là không dám không hỏi a." Nhìn thì giống như hắn đang nói chuyện với Trịnh Hạo Thiên, nhưng thanh âm này tuyệt đối vẫn bị Thông Thiên chân nhân nghe được, rõ ràng là đang giải thích với vị cường giả bí ẩn này. Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Bình sư huynh yên tâm, đây là bằng hữu tri giao của tiểu đệ, tuyệt đối sẽ không gây bất lợi cho tông môn đâu." Bình Dược Đồng lập tức nặn ra vẻ khó xử, hắn muốn nói lại thôi, rõ ràng là chức trách của mình, nhưng lại không dám truy hỏi. Bỗng nhiên, một cỗ thần niệm từ chân trời xa xôi tràn tới, thoáng lướt qua đỉnh phó phong. Đạo thần niệm này quả thực cường đại đến khó tin, hơn nữa nó cũng chẳng hề che giấu ý đồ của mình, trực tiếp kinh động tới tất cả linh giả trong Vạn Kiếm tông. Vô luận là chưởng giáo chân nhân đang đả tọa tu luyện trong Tụ Linh tiểu ốc hay là Vân Tự Nhiên đang rót rượu tự uống một mình trong chủ phong, đều giật mình, tiếp đó sắc mặt đại biến, đứng phắt dậy. Cỗ thần niệm này có thể khiến bọn hắn kinh hãi, đương nhiên là lực lượng thuộc về tông sư chân nhân. Nhưng vô luận là vị tông sư nào làm như vậy thì cũng chứng tỏ một chuyện - đại sự xảy ra rồi. "Đông...." Trên bầu trời, đột nhiên truyền tới một tiếng chuông ngân trầm bổng. Khi thanh âm này vang lên, toàn bộ Vạn Kiếm tông đều bị kinh động rồi. "Chưởng giáo chân nhân, khách quý quang lâm, mau mau tiếp đón." Thanh âm ầm ầm vang vọng khắp cả bầu trời, khiến tất cả mọi người trong hơn vạn phong đều có thể nghe thấy rõ ràng. Có thể khiến chưởng giáo chân nhân phải đích thân đón tiếp, ở trong toàn bộ Vạn Kiếm tông này cũng chỉ có Túy đạo nhân mà thôi. Mà có thể khiến hắn nói ra lời này, thì cũng chỉ có cường giả đồng giai. "Vâng. Các vị sư đệ, theo ngu huynh đi nghênh đón khách quý." Thanh âm Kim Thuấn Thiên lập tức vang lên. Ngay sau đó, từ trên Phi Thiên chủ phong, thậm chí là từ trong các phong đều lóe lên vô số thân ảnh. Chỉ trong chốc lát, ở trong không gian xung quanh phó phong đã xuất hiện hơn trăm đạo thân ảnh. Tất cả các cường giả linh thể trong tông môn đã tụ hợp đầy đủ. Chỉ là, khiến bọn hắn cảm thấy giật mình chính là, ở trên phó phong, trừ Bình Dược Đồng phụ trách tuần tra đón khách ra, không ngờ chỉ có Trịnh Hạo Thiên cùng một vị trung niên nam tử xa lạ. Mà giờ khắc này, Bình Dược Đồng đang nhìn chằm chằm Thông Thiên chân nhân giống như nhìn thấy quỷ. Hắn vốn còn tưởng rằng, vị trung niên nam tử này chẳng qua chỉ là một vị đại linh giả có thực lực cao cường mà thôi. Chỉ là, đến giờ phút này, hắn rốt cuộc cũng hiểu được, đây không ngờ lại là một vị tông sư chân nhân. Vừa nghĩ tới chuyện mình dám nghi ngờ nhân vật như vậy, cả lưng hắn lại không khỏi có cảm giác lạnh toát. Nếu vừa rồi đối phương nổi giận, thuận tay làm thịt mình, thì không biết Túy sư thúc có báo thù cho mình không nữa? Ánh mắt Kim Thuấn Thiên đảo qua, rồi dừng lại trên người Thông Thiên chân nhân. Không hỏi cũng biết, người mà Túy chân nhân muốn bọn hắn nghênh đón, nhất định là vị trung niên nam tử này rồi. Về phần Trịnh Hạo Thiên sao… Tuy tất cả mọi người nhận ra hắn, nhưng lại không có người nào nhìn ra thân phận hắn đã hoàn toàn bất đồng rồi. Kim Thuấn Thiên cúi người hành lẽ với Thông Thiên chân nhân, nói: "Vãn bối Vạn Kiếm tông Kim Thuấn Thiên, cung nghênh đại giá tông sư." Thông Thiên chân nhân chậm rãi gật đầu, nói: "Chưởng giáo chân nhân không cần khách khí." Tuy tu vi bản thân của Kim Thuấn Thiên chỉ là đại linh giả, nhưng thân phận hắn lại là chưởng giáo chí tôn của Vạn Kiếm tông. Đích thân tới nghênh đón đã là tặng đủ thể diện rồi. Kim Thuấn Thiên mỉm cười, nói: "Trịnh sư đệ,vị này là...." Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: "Chưởng giáo chân nhân, vị này chính là Thông Thiên huynh, bằng hữu tri giao của tiểu đệ." "......" Tuy chẳng ai nguyện ý đánh mất thể diện trước mặt tông sư chân nhân, nhưng vừa nghe được Trịnh Hạo Thiên xong xong, vẫn có không ít người hít một hơi lạnh thật sâu, chấn động vô cùng. Tông sư chân nhân đó. Không ngờ Trịnh Hạo Thiên lại kết thành bằng hữu tri giao với một vị tông sư chân nhân cường đại. Mà càng khó tin là ở chỗ, khi hắn xưng huynh gọi đệ, đối phương lại vẫn bình tĩnh như thường, tựa hồ coi đó là chuyện đương nhiên. Trong lúc nhất thời, trong con ngươi mọi người đều lộ ra một vẻ hâm mộ và đố kỵ vô cùng. Chuyện tốt như vậy làm sao lại bị tên tiểu tử này nhặt mất chứ. Kim Thuấn Thiên chậm rãi gật đầu, đang định lên tiếng thì trong lòng chợt động, ngẩng đầu nhìn lên trời. Ở đó, hai đạo thân ảnh chậm rãi từ trong tầng mây hiện ra. Nhìn hai đạo thân ảnh này, tất cả linh giả đều kích động vô cùng. Túy chân nhân, Phi Thiên chân nhân, hai vị chân nhân không ngờ lại cùng nhau hiện thân. Ở trong Vạn Kiếm tông, thân phận của hai vị cường giả này thậm chí so với chưởng giáo chí tôn còn cao hơn mấy phần. Một số linh giả mới tấn chức, thậm chí còn chưa từng gặp mặt bọn hắn bao giờ. Chỉ là lúc này, hai vị cường giả này không ngờ lại cùng xuất hiện, đối với Vạn Kiếm tông mà nói, tuyệt đối là đại sự không gì so sánh nổi. Bất quá, chuyện xảy ra ngày hôm nay lại vượt xa khỏi tưởng tượng của bọn hắn. Hai vị chân nhân đáp xuống đỉnh núi, gật đầu đáp lễ với chưởng giáo chân nhân, tiếp đó ánh mắt lại đặt lên người Trịnh Hạo Thiên. Lập tức, không gian nơi này liền giống như ngưng kết lại. Tất cả đám linh giả đều ngừng thở, thậm chí còn chẳng có ai dám chớp mắt một cái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm. Sau một lát, Túy chân nhân đột nhiên cất tiếng cười lớn: "Trịnh sư đệ, vị đạo hữu này là ai? Chẳng lẽ ngươi không giới thiệu một chút sao?" Trịnh.... sư đệ.... Cái quái gì thế? Trịnh Hạo Thiên từ khi nào đã biến thành sư đệ của Túy sư thúc. Nhưng trong nháy mắt, tất cả mọi người đều cẩn thận suy nghĩ nguyên cớ bên trong. Ở trong Vạn Kiếm tông, bởi vì có cả vạn ngọn núi, đệ tử vô số, cho nên có một cái truyền thống đặc thù. Mà thậm chí là tất cả các siêu cấp đại môn phái cũng có truyền thống này. Đó chính là trừ đệ tử bản phong ra, nếu gặp phải người của phong khác, thì sẽ không lấy tuổi tác hoặc thời gian gia nhập để sắp xếp bối phận. Tu vi cá nhân càng cao thì bối phận càng cao, ngược lại cũng vậy. Ở trong Vạn Kiếm tông, một lão nhân tóc trắng phơ gọi một người trẻ tuổi là sư thúc sư huynh cũng bình thường vô cùng. Chỉ là, tuy bọn hắn biết đạo lý bên trong, nhưng vào giờ khắc này vẫn bị cách xưng hô này khiến cho chấn động, ngơ ngơ ngác ngác, không thể bình tĩnh nổi. Trịnh Hạo Thiên, hắn đã.. tấn chức tông sư rồi? Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu một cái, nói: "Túy sư huynh, vị này chính là Thông Thiên huynh." "Thông Thiên chân nhân...." Hai mắt Túy chân nhân đột nhiên sáng ngời, trong lòng lập tức sáng tỏ, thở dài: "Trịnh sư đệ, ngươi quả nhiên là may mắn vô cùng a." Với nhãn lực của Túy chân nhân, đương nhiên có thể nhìn ra vị Thông Thiên chân nhân này không phải là thân thể huyết nhục. Hơn nữa tên của đối phương còn là Thông Thiên. Nếu hắn đoán không ra lai lịch đối phương thì thật chẳng xứng đáng làm tông sư nữa. Trịnh Hạo Thiên vái Túy chân nhân một cái thật sâu, nói: "Hết thảy đều do Túy sư huynh ban tặng." Túy chân nhân liên tục xua tay, cười ,nói: "Ngu huynh chỉ dệt hoa trên gấm thôi, tất cả đều là do kỳ ngộ và cố gắng của ngươi." Hồn phách Đám người rốt cuộc cũng về với thân thể. Bất quá, nghe song phương nói chuyện mà chẳng hiểu được gì, đành phải thầm nhủ trong lòng, tông sư chân nhân quả nhiên cao thâm mạt trắc, khiến cho người thường chẳng thể lý giải nổi. Túy chân nhân đưa tay mời, nói: "Trịnh sư đệ, Thông Thiên huynh, mời vào Vạn Kiếm các." Nếu đã biết thân phận của Thông Thiên chân nhân, hơn nữa nhìn bộ dáng tùy thị bên người Trịnh Hạo Thiên, Túy chân nhân đương nhiên có thể đoán được quan hệ giữa bọn họ, cho nên không cần phải kiêng dè gì nữa. Trịnh Hạo Thiên xin lỗi Kim Thuấn Thiên một tiếng rồi bốn người bay vào trong mây mù, không thấy tung tích đâu nữa. Kim Thuấn Thiên thẫn thờ nhìn bầu trời, sau một hồi lâu, hắn thở ra một hơi thật dài, nói: "Trong bổn tông lại có thêm một vị tông sư tọa trấn. Đây là hỉ sự." Hắn dừng lại một chút: "Bình sư đệ, phát thiếp mời tới các đại môn phái, báo tin vui này ra ngoài." "Vâng." Bình Dược Đồng lớn tiếng nói. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt vừa kinh vừa hỉ, nhưng vẫn còn xen lẫn một chút tư vị đặc biệt...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]