Chương trước
Chương sau
Trịnh Hạo Thiên theo mọi người rời khỏi Thiên Cơ động, đi tới thiên điện ở bên trên chủ phong.
Bên trong phần đỉnh núi lơ lửng giữa trời này có không gian bố cục rất lớn. Về mặt chỉnh thể thực lực và bí hiểm, trong các phong của Vạn Kiếm Tông tuyệt đối chiếm vị trí số một.
Trịnh Hạo Thiên tuy rằng là trưởng lão nội đường, nhưng thời gian hắn tiến vào nội đường thực sự quá ngắn, cho nên cũng không hiểu biết gì nhiều về chủ phong.
Nhưng mà, khi hắn tiến vào thiên điện, lập tức cảm ứng được một tia bất phàm.
Bên trong thiên điện, có một cỗ truyền tống trận, truyền tống trận này cũng không chiếm diện tích lớn, thế nhưng lại huyền ảo khó lường, thần niệm của hắn đảo qua, không ngờ ngay cả chút da lông bên ngoài cũng không nhìn thấu.
Trong lòng hơi kinh hãi, Trịnh Hạo Thiên tuy không phải trận pháp sư, thế nhưng bởi hắn tu luyện kiếm hải đại trận, cho nên đối với trận pháp bình thường nhiều nhiều ít ít cũng có thể hiểu được. Cho dù là nghiên cứu đường văn lộ cũng có thể nhìn ra chút đầu mối bên trong.
Bất quá, cỗ truyền tống trận trước mặt không giống bình thường, thần niệm hắn đảo qua thậm chí còn có một cảm giác mê muội, chuyện này khiến hắn thực sự kinh ngạc.
Dường như nhìn ra nghi hoặc trong lòng hắn, Vân Tự Nhiên nhẹ giọng nói: "Trịnh sư đệ, cỗ truyền tống trận này là do gia sự tự mình luyện chế mà thành, vô luận lão nhân gia ở nơi nào, chỉ cần vận dụng cỗ truyền tống trận này là có thể truyền tin cho người." Hắn nghiêm nét mặt nói: "Lúc trước khi rời đi lão nhân gia đã từng nói, nếu không phải việc liên quan đến hưng vong của môn phái, không được quấy nhiễu, vì thế chưởng giáo sư huynh mới muốn trưng cầu ý kiến của mọi người."
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ biến, vội vàng nói: "Vân sư huynh, nếu Túy chân nhân đã nói vậy, tiểu đệ cứ ở trong sơn môn đợi là được, cần gì phải kinh động lão nhân gia ngài."
Vân Tự Nhiên khẽ phất tay áo, nói: "Không được, nếu như ngươi chỉ là linh giả chín sao thì cũng coi như thôi, nhưng nếu đột phá tới đại linh giả, chúng ta mà không báo cáo với sư tôn, nhất định sẽ bị ngài quở trách."
Linh giả chín sao tuy rằng số lượng thưa thớt, thế nhưng bên trong các siêu cấp môn phái vẫn không phải hiếm gặp. Còn về phần từ chín sao tấn chức lên đại linh giả, đó chính là lông phượng sừng lân.
Kim Thuấn Thiên dẫn đầu bước tới truyền tống trận, hắn phất tay một cái, nhất thời giữa không trung hiện ra một chiếc bút.
Trầm ngâm chốc lát hắn tiện tay viết một phong thư, xong xuôi, còn thêm vào một đạo ấn tín đặc chế phong ấn bên ngoài.
Đám người Trịnh Hạo Thiên lẳng lặng quan sát, cũng không có quấy rầy.
Kim Thuấn Thiên làm xong tất cả, chần chờ một chút, nói: "Vân sư đệ, hay là ngươi đi truyền tin cho Túy sư thúc đi."
Vân Tự Nhiên vội vàng nói: "Chưởng giáo sư huynh, ngài là chí tôn trong bản môn, quan hệ đến hưng suy đại sự của môn phái thế này, đương nhiên phải do ngài truyền tin rồi."
Tuy rằng hắn là đệ tử đích truyền của Túy chân nhân, thế nhưng tuyệt đối sẽ không vượt quá giới hạn.
Kim Thuấn Thiên gật đầu một cái, hắn không hề nhún nhường, mà đem phong thư đưa vào truyền tống trận, nói: "Thiên địa linh lực, theo sự điều khiển của ta, mở...."
Theo tiếng quát của hắn, trong gian phòng nhất thời dâng lên một cỗ khí lưu cường đại.
Cỗ khí lưu này không phải do vô tận thiên địa linh lực hội tụ mà thành, mà tất cả là do cỗ truyền tống trận nho nhỏ kia tạo ra.
Trận đồ chợt lóe quang mang, phong thư nhất thời biến mất vô tung, khí lưu xung quanh phiêu đãng trong chốc lát, chậm rãi biến mất.
Trịnh Hạo Thiên hơi nhướng mày, hắn nhẹ giọng nói: "Vân sư huynh, Túy chân nhân đang ở Thiên Ma giới sao?"
"Không sai." Vân Tự Nhiên trầm giọng nói.
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, trong lòng thực sự kính phục vạn phần.
Luyện chế một truyền tống trận cũng không phải chuyện khó, thế nhưng có thể luyện chế ra một truyền tống trận nhỏ nhưng có uy năng cực lớn như vậy thì đúng là hiếm thấy.
Tạo nghệ trên phương diện trận pháp của Túy chân nhân tuyệt đối là đệ nhất trong những người hắn từng quen biết.
Phong thư sau khi được truyền tống ra ngoài, trong gian phòng đột ngột tĩnh lặng lại, tất cả mọi người nhắm mắt dưỡng thần, lẳng lặng chờ đợi.
Thủ đoạn của tông sư chân nhân tuy rằng bí hiểm, thế nhưng muốn gửi tin lại về truyền tống trận cũng không phải chuyện dễ dàng.
Trịnh Hạo Thiên cũng bắt chước mọi người khoanh chân ngồi đợi, chỉ là trong lòng hắn vẫn như cũ khó có thể bình tĩnh được.
Nhìn mọi người bên cạnh, trong lòng hắn thầm than xấu hổ.
Nếu xét về hàm dưỡng mà nói, hắn đích thực thua kém tất cả mọi người ở đây.
Một lúc lâu sau, bên trong truyền tống trận nho nhỏ kia đột ngột xuất hiện một đạo kiếm quang.
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời, hắn lập tức nhận ra đây là công pháp cường đại nhất Vạn Kiếm tông - Vạn Kiếm quyết.
Nhưng mà khiến hắn hoảng sợ chính là, kiếm quang kia chỉ là một đạo, thế nhưng dâng trào một cỗ lực lượng không thể địch nổi.
Ngay cả đứng ở xa nhìn mà dường như cũng có cảm giác bị kiếm quang tổn thương.
Đương nhiên, hắn cũng không kỳ quái với chuyện này, nếu như đạo kiếm quang không cường đại như vậy, làm sao có thể xuyên qua hai giới, đến được chỗ này chứ.
Kiếm quang hơi rung động trong trận đồ, không ngờ cuối cùng lại hóa thành một đạo nhân ảnh.
Đây là một trung niên đầu đội đạo quan, y phục trên người hắn có chút vị đạo cổ xưa, tuy rằng do một đạo kiếm quang biến thành, thế nhưng lại giống người thật như đúc, tựa như vị chân nhân kia đang thực sự đứng đối diện với mọi người.
"Bái kiến Túy sư thúc."
Mọi người đồng thời khom lưng, nghiêm nghị chào hỏi, cho dù là chưởng giáo chân nhân Kim Thuấn Thiên cũng chưa từng có ngoại lệ.
Túy chân nhân chậm rãi gật đầu, ánh mắt nhất thời rơi xuống trên người Trịnh Hạo Thiên, sau đó, trên khuôn mặt không tính là thu hút của hắn chợt lộ ra một nụ cười thâm ý.
"Tiểu tử, tuy rằng lão phu rất xem trọng ngươi, thế nhưng không ngờ ngươi lại xuất sắc như vậy, sớm mang tới kinh hỉ lớn cho lão phu."
Trịnh Hạo Thiên giật mình, trong lòng thầm nói, lão nhân gia ngài cao cao tại thượng, làm sao lại để ý đến một tiểu bối vô danh như ta.
"Hắc hắc, tiểu tử ngươi không tin hả?" Túy chân nhân cười lớn một tiếng, đột nhiên nói: "Tiểu oa nhi Mạt Mạt dạo này khỏe chứ."
Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu, trong mắt rút cuộc cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đến lúc này, hắn triệt để tin tưởng lời của vị lão đạo nhân này rồi.
Chuyện về Trang Mạt Mạt tương đối bí ẩn, ngoại trừ hắn và Cừu Hinh Dư ra, không có người thứ ba biết được.
Thế nhưng vị lão đạo nhân kia một câu đã nói trúng, như vậy chỉ có thể giải thích. Trước kia, mỗi cử chỉ hành động của họ trong Vạn Kiếm tông đều không thoát khỏi tầm mắt vị lão đạo nhân này.
Nói cách khác, hắn đã sớm biết mình là linh thể song tu, kể cả việc mình có siêu phẩm biến thân.
Nếu đã như vậy, lão đạo nhân này nói hắn đã sớm quan tâm đến mình cũng là chuyện đương nhiên.
Xấu hổ cười, Trịnh Hạo Thiên nói: "Đệ tử tin."
Túy chân nhân hài lòng gật đầu, đột nhiên xoay người nói: "Giai Đức, ngươi thay ta đi tới chiến trường linh giả, mang tiểu cô nương Cừu Hinh Dư trở về đi." Hắn dừng một chút, tiếp tục mở miệng: "Mang nàng về rồi thì đưa nàng tiến vào Thiên Cơ động, trước khi lão phu trở về tông môn, không được ra ngoài."
Viên Giai Đức giật mình, lập tức nói: "Đệ tử tuân mệnh."
Trong mấy người ở chỗ này, cũng chỉ có hắn không phải đại linh giả, tuy rằng linh giả chín sao tiến vào chiến trường cũng có chút cảm giác bắt nạt người, thế nhưng lại không vi phạm luật lệ.
Nếu là để đám Vân Tự Nhiên tiến vào, đó chính là việc công khai khiêu khích, đừng nói là dị tộc cường giả, cho dù là đồng minh nhân tộc cũng không đáp ứng.
Trịnh Hạo Thiên sắc mặt khẽ biến, hắn cũng không để ý nhiều như vậy, nói: "Chân nhân, Hinh Dư xảy ra chuyện gì sao?"
Túy chân nhân khoát tay chặn lại, nói: "Ngươi yên tâm, không phải nàng xảy ra chuyện, mà bởi vì liên quan đến Mạt Mạt." Hắn trầm ngâm một chút, nói: "Lai lịch Mạt Mạt này ngươi đã đoán ra một chút, nhưng ta muốn nói cho người, nàng quan hệ trọng đại, tuyệt đối không thể sơ suất."
Trịnh Hạo Thiên sắc mặt nghiêm nghị, cung kính nói: "Dạ."
Túy chân nhân đảo ánh mắt qua, nói: "Lão phu lần này đi Thiên Ma giới trước, phát hiện ra sóng ngầm mạnh mẽ, một hồi đại biến có thể sắp phát sinh. Các ngươi truyền lệnh xuống dưới, tất cả đệ tử lịch lãm bên ngoài phải cẩn thận."
"Dạ." Tất cả, bao gồm cả chưởng giáo chân nhân đều thất kinh trong lòng, nhưng không có người nào dám vi phạm phân phó của Túy chân nhân.
"Hắc hắc, cẩn thận thì cẩn thận, những vẫn không thể để mất đi uy phong và danh dự của sư môn." Túy chân nhân cười, nói: "Nếu có người muốn bắt nạt đệ tử bản môn, các ngươi cũng không cần khách khí, hung hăng đập hắn cho ta."
"Dạ."
Lúc này đây, mọi người mới thoải mái hơn rất nhiều.
Vạn Kiếm tông chính là một trong bát đại siêu cấp môn phát, há có thể sợ phiền phức, Túy chân nhân nói những lời này không thể nghi ngờ là đi vào tâm khảm mỗi người ở đây.
Túy chân nhân dặn dò xong, ánh mắt một lần nữa rơi xuống người Trịnh Hạo Thiên, hắn dường như trầm tư cái gì sau đó chậm rãi gật đầu, nói: "Trịnh Hạo Thiên, lần này lão phu đang chém giết với Đại Ma Thần ở thiên ma giới, cướp sạch bảo khổ của hắn, ở đó tìm được vài món đồ thú vị, trong đó có một kiện hẳn là có ích với người, chờ lão phu trở về sẽ đưa cho ngươi a."
Thân hình Trịnh Hạo Thiên run run, vội vàng nói: "Đa tạ sư thúc."
Chỉ là trong lòng hắn nói thầm không ngớt, đường đường một Đại Ma Thần, chính là một cường giả cấp bậc tông sư chân nhân rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Thế nhưng, Túy chân nhân không chỉ chém giết, lại còn cướp sạch bảo khổ của hắn, thực lực bực này, quả thực quá đáng sợ.
Kim Thuấn Thiên sắc mặt khẽ biến, nói: "Sư thúc, ngài hiện tại đang ở Thiên Ma giới, cần gì phải xung đột với Đại Ma Thần nơi đó chứ? Nếu bị đông đảo Ma Thần liên thủ, sợ là..."
Túy chân nhân cười ha ha, nói: "Chưởng giáo yên tâm, lão phu tuy rằng uống nhiều rượu, thế nhưng còn không có say, vẫn biết giữ chừng mực. Về phần đám Ma Thần này, ha ha, muốn liên thủ truy sát lão phu, cũng không phải chuyện dễ dàng đâu." Hắn dừng một chút, lại nói: "Để Trịnh Hạo Thiên tiến vào Tụ Linh tiểu ốc, hi vọng hắn có chút thu hoạch a."
Dứt lời, hắn vung tay lên, thân hình một lần nữa chớp động, hóa thành một đạo kiếm quang.
Chỉ là, kiếm quang lúc này đã thiếu đi chút khí tức, rung động một lát rồi nổ tung, biến mất không thấy.
Trong mắt Kim Thuấn Thiên hiện lên vẻ sầu lo, hắn than nhẹ một tiếng, nói: "Trịnh sư đệ, nếu sư thúc đã phân phó, vậy thì mấy ngày này ngươi cứ tiến vào Tụ Linh tiểu ốc trong Thiên Cơ động tu hành đi. Chờ sư thúc trở về, chắc sẽ mang cho ngươi một kinh hỉ lớn."
Trong ánh mắt mọi người nhìn Trịnh Hạo Thiên nhiều hơn vài phần ước ao.
Bảo vật do Đại Ma Thần cất giấu, hơn nữa còn được Túy chân nhân cố ý đề cập tới, chắc chắn không phải chuyện đùa.
Chỉ là, đối mặt với Trịnh Hạo Thiên lúc này, không có ai sinh chút lòng đố kỵ nào.
Trịnh Hạo Thiên đáp ứng một tiếng, chỉ là trong lòng vẫn vang vọng câu nói kia của Túy chân nhân.
Mạt Mạt, nàng đến tột cùng có lai lịch gì đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.