Mây mù khi nồng khi đậm phiêu đãng trên đỉnh núi, chốc chốc lại bay lên, chốc chốc lại hạ xuống, nhìn thật giống như một dòng sông rộng lớn cuồn cuộn. Đỉnh quần phong nhô vào tận vào trong mây, cao vút uy nghiêm, tựa như vô số võ sĩ đứng nghiêm, xếp trận.... Thân hình Trịnh Hạo Thiên từ trên không trung xuất hiện, trực tiếp đáp xuống một ngọn núi. Bạch Thảo phong, mấy năm trước, ở trong toàn bộ tông môn, nó vẫn chỉ là một ngọn núi vô danh không ai biết tới. Nhưng hiện giờ, nó đã sớm trở thành ngọn núi có thanh danh vang dội nhất Vạn Kiếm tông rồi. Mà nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là vì Bạch Thảo phong đột nhiên xuất hiện một tuyệt đại thiên kiêu có thể nghịch thiên cải mệnh. Trịnh Hạo Thiên, giống như một ngôi sao quật khởi từ trong bụi cỏ, từ nay về sau không thể nào ngăn cản nữa. Nếu như là khi mới tấn chức cường giả linh thể, tiến vào chiến trường linh giả thí luyện, thì hắn vẫn chỉ là một thiên tài tuyệt thế. Nhưng hôm nay, hắn đã là một trong những nhân vật quan trọng bậc nhất của Vạn Kiếm tông rồi. Mà cũng vì thế mà địa vị của Bạch Thảo phong gia tăng với tốc độ chóng mặt. Trịnh Hạo Thiên đảo mắt nhìn xung quanh. Nhìn cảnh tượng quen thuộc của nơi này, trong lòng hắn không hiểu sao lại có một cảm giác ấm áp. Ở nơi này, có phụ thân, trưởng bối và thân hữu của hắn. Vô luận hắn có thành tựu huy hoàng kinh người như thế nào ở bên ngoài, thì một khi trở về đây rồi, hắn lại có thể vứt bỏ tất cả trọng trách, hưởng thụ một cảm giác ấm ấp mà người thân mang tới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm. "Hạo Thiên, ngươi đã trở lại...." Bỗng nhiên, một giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng vang lên. Trịnh Hạo Thiên xoay người, khẽ gật đầu, nói: "Nhạc thúc, ta đã trở về." Người vừa lên tiếng đúng là Nhạc Mănh, hắn cất tiếng cười dài, hô lớn: "Hạo Thiên đã trở lại...." "Hạo Thiên." "Hắn đã trở lại. " "Mau đi bẩm báo phong chủ đại nhân." Trong lúc nhất thời, vô số tiếng hô hoán từ trong những căn phòng vang lên. Tiếp đó, mấy chục đạo thân ảnh đã nhoáng lên xuất hiện. Mà hai trong số đó, sau khi nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên, không ngờ lại vội vàng bay tới. Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên khẽ lướt qua mọi người. Hắn mỉm cười gật đầu một cái, rồi nhanh chóng tìm kiếm thân ảnh của phụ thân. Đôi mắt hắn đột nhiên sáng ngời. Thân thể hắn thoáng rung lên một cái, đã biến mất trong tầm mắt mọi người. Tất cả mọi người đều hơi kinh hãi. Bất quá, bọn hắn lập tức liền thoải mái. Bởi vì bọn hắn đã nhìn thấy, Trịnh Hạo Thiên đang quỳ xuống trước mặt một vị lão nhân, cung kính bái lạy. Trịnh Thành Liêm vội vàng bước tới, đỡ lấy hai tay nhi tử. Thanh âm hắn khẽ run rẩy, nói: "Tốt, tốt, tốt, Hạo Thiên, ngươi không khiến vi phụ thất vọng. Cũng không khiến thôn trưởng, sư phụ ngươi thất vọng." Sắc mặt mấy người Cừu Đường Cổ lập tức có chút quái dị. Biểu hiện của Trịnh Hạo Thiên đâu chỉ không khiến bọn họ thất vọng, quả thực phải nói là nghịch thiên tới cực điểm, khiến cho hậu bối sau này phải tuyệt vọng. Trịnh Hạo Thiên bám vào hai tay phụ thân đứng lên, hắn thấp giọng nói: "Cha, con không thể ở bên cạnh phụng dưỡng ngài, thật sự là bất hiếu." Trịnh Thành Liêm khoát khoát tay, nói: "Nói linh tinh." Sắc mặt hắn trở nên nghiêm nghị, nói: "Nam nhi chí ở bốn phương. Nếu ngươi không có năng lực thì thôi, đi theo vi phụ học lấy nghề thợ mộc cũng không tồi. Nhưng nếu có năng lực như thế, thì phải gánh lấy trách nhiệm tương ứng. Xông xáo bên ngoài có thể giành được thanh danh hiển hách như vậy, đó mới là hồi báo tốt nhất dành cho vi phụ." Trịnh Hạo Thiên cúi đầu, nói: "Vâng, phụ thân." Mấy người Cừu Đường Cổ mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm cảm thán. Thân phận Trịnh Hạo Thiên hiện giờ đã khác xa trước kia. Phóng mắt nhìn khắp cả Vạn Kiếm tông, chỉ sợ ngay cả chưởng giáo chân nhân cũng chưa chắc đã dám dùng khẩu khí quát tháo nói chuyện với hắn. Cũng chỉ có Trịnh Thành Liêm, lão tử thân sinh của Trịnh Hạo Thiên mới có thể nói như vậy. Trịnh Thành Liêm vỗ vỗ vai nhi tử, nói: "Hạo Thiên, ta ở nơi này ngươi cứ yên tâm đi. Có nhiều lão bằng hữu như vậy, tuyệt đối sẽ không cô đơn. Ngược lại, ngươi ở bên ngoài... phải hết sức cẩn thận đó." Một câu nói cuối cùng này đã thể hiện tất cả lo lắng trong lòng hắn. Trịnh Hạo Thiên gật đầu liên tục nói: "Cha, ngài yên tâm, con ở bên ngoài an toàn vô cùng, chưa bao giờ gặp phải nguy hiểm quá lớn." Mấy người Cừu Đường Cổ và Dư Kiến Thăng nhìn nhau. Bọn họ đều là tu luyện giả chân chính, biết cái thế giới này rốt cuộc tàn khốc và nguy hiểm ra sao. Đối với câu nói của Trịnh Hạo Thiên đương nhiên trăm lần không tin. Nếu Trịnh Hạo Thiên cứ bình an như vậy, thì tốc độ tấn chức của hắn cũng tuyệt đối không kinh người đến thế. Chỉ là, đang diễn kịch trước mắt Trịnh Thành Liêm, bọn hắn đương nhiên sẽ không nói linh tinh. "Hạo Thiên đã trở lại rồi à?" Một đạo thanh âm từ xa xa truyền tới, người còn chưa tới nhưng tiếng đã tới. Phụ tử Truyện Cảnh Thụy và Truyện Phàn Cao cũng các nhân vật có mặt mũi trong phong sau khi nhận được tin tức, liền lập tức hớt hải chạy tới. Mọi người gặp lại nhau, đương là náo nhiệt một phen. Nhưng phi thường rõ ràng chính là, trong bất tri bất giác, tất cả mọi người đều lấu phụ tử Trịnh Hạo Thiên làm trung tâm, phảng phất như phong chủ của Bạch Thảo phong chính là Trịnh Hạo Thiên, chứ không phải là phụ tử Truyện Cảnh Thụy. "Truyện sư thức tình hình trong phong dạo này thế nào?" Sau khi hàn huyên một lúc, Trịnh Hạo Thiên trầm giọng hỏi. Truyện Phàn Cao vội vàng nói: "Trong phong tất cả đều bình an. Từ khi biết Hạo Thiên ngươi tấn chức chín sao, các vị phong phủ trung phong và hạ phong đều tự mình dẫn người tới bái phỏng." Trên mặt hắn lộ ra một tia kích động, rõ ràng là đang nhớ tới cảnh tượng phong quang mấy ngày trước. Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Động tác của bọn họ cũng không chậm." Truyện Phàn Cao cười ha ha, nói: "Không chỉ có vậy, mà bọn họ còn mang hạ lễ tới nữa." Dừng lại một chút, lại nói: "Bất quá thật kỳ quái, tặng lễ nhiều nhất không ngờ lại là phong phủ Âu Dương Húc của Bá Vương phong." "Bá Vương phong?" Trịnh Hạo Thiên bật cười, hiện giờ Bá Vương phong làm sao còn được hắn để trong lòng nữa chứ. Khi thực lực của hắn không đủ, Bá Vương phong đúng là phiền toái cực lớn. Nhưng sau khi hắn thể hiện ra thực lực vượt xa người thường, Bá Vương phong lập tức lựa chọn phương án chịu thua, mà Trịnh Hạo Thiên cũng lười chẳng buồn để ý tới nữa. Dù sao cũng đều là Vạn Kiếm tông nhất mạch, hắn cũng không thể nào san bằng Bá Vương phong được. Nếu hắn thật muốn làm như vậy, thì chỉ sợ Túy chân nhân sẽ lập tức trấn áp hắn ấy chứ. Truyện Cảnh Thụy lấy từ trong người ra một danh sách, nói: "Hạo Thiên, đây là hạ lễ mà các phong mang tới, ta đã sai người bảo tồn toàn bộ, ngươi xem nên xử trí thế nào mới tốt?" Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: "Sư tổ, chuyện này lão nhân gia ngài phải quyết định chứ." Truyện Cảnh Thụy lắc lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Bọn họ mang hạ lễ tới cửa, là vì cái gì chứ? Lão phu còn chưa hồ đồ. Mấy thứ này đều là của ngươi." Trịnh Hạo Thiên do dự một chút, nhận lấy cái danh sách kia, tùy tiện lật qua lật lại vài trang, sau đó đưa lại cho Truyện Phàn Cao nói: "Truyện sư thúc, làm phiền ngài thông kê lại một chút, sau đó phân phối toàn bộ vật tư nhận được, tận hết khả năng giúp tu vi đệ tử trong phong tăng tiến." Truyện Phàn Cao khẽ ngây người, nói: "Phân phối toàn bộ sao?" Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, nói: "Không cần giữ lại, phân phối toàn bộ đi. Hắc hắc, ở trên chiến trường tiểu chất còn có một chút thu hoạch, đủ để đổi một ít vật tư." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Bạch Thảo phong chúng ta muốn chân chính quật khởi, thì phải có thật nhiều cường giả và tích lũy." Trên mặt Truyện Phàn Cao lộ ra một tia kích động, nói: "Hạo Thiên, ta hiểu rồi." Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, đột nhiên nói: "Sư tổ, lần này tiến vào chiến trường thí luyện, đệ tử có kết giao được mấy người bằng hữu. Vì giao tình cho nên bọn họ muốn gia nhập Bạch Thảo phong, trở thành khách khanh thái thượng trưởng lão trong phong. Nhưng thời gian quá gấp, cho nên không kịp thông bẩm, mong phong chủ thứ lỗi." Truyện Cảnh Thụy liên tục gật đầu, nói: "Thật tốt quá, thật tốt quá." Tất cả các vị lão nhân trong phong đều cất tiếng cười vui vẻ. nghĩ tới năm xưa trong Bạch Thảo phong đến một vị tu luyện giả thấp giai cũng không có. Vậy mà hiện giờ chẳng những xuất hiện mấy vị cường giả linh thể, mà thậm chí còn có mấy vị khách khanh thái thượng trưởng lão tới tọa trấn. Thực lực bậc này, đủ khiến bọn họ năm mơ cũng phải mỉm cười rồi. Trịnh Hạo Thiên đảo mắt một vòng, lại một lần nữa tung ra bom tấn: "Các vị, chưởng giáo chân nhân tuyên bố, cho phép Hạo Thiên mở một động phủ trong Thiên Cơ động. Từ nay về sau, tòa động phủ đó sẽ là thánh địa tu luyện của Bạch Thảo phong chúng ta. Sau này, cứ mười đệ tử kiệt xuất nhất sẽ được tiến vào động phủ tu luyện, hi vọng có thể đột phá nhanh hơn." Mọi người đầu tiên là cả kinh, rồi lập tức vui mừng quá đỗi. Thiên Cơ động, đây chính là nơi thần bí và có linh lực sung mãn nhất Vạn Kiếm tông. Có thể tu luyện ở đó, tuyệt đối là chuyện mà mọi người thiết tha mơ ước. Vì một danh ngạch tu luyện, tất cả đều có đánh nhau tới vỡ đầu chảy máu. Mà Trịnh Hạo Thiên không ngừ lại một phát tung ra tới mười cái danh ngạch, hào phóng như vậy thực sự là cực kỳ hiếm thấy. Truyện Cảnh Thụy trong lòng khẽ động, đột nhiên nói: "Hạo Thiên, ngươi đã gia nhập nội đường?" Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, Truyện Cảnh Thụy không hổ là phong chỉ một phong, tuy thực lực không đủ nhưng vẫn biết được một số bí mật. Truyện Cảnh Thụy hít thật sâu một hơi, đột nhiên hướng về phía Trịnh Hạo Thiên mà vái một cái thật sâu, nói: "Bạch Thảo phong Truyện Cảnh Thụy bái kiến nội đường trưởng lão." Trịnh Hạo Thiên vội vàng đưa tay đỡ hắn đứng dậy, cười khổ nói: "Sư tổ, sao ngài lại làm thế." Truyện Cảnh Thụy lắc lắc đầu, cảm khái nói: "Nội đường chính là cơ cầu quyền lực tối cao của Vạn Kiếm tông chúng ta. Không thể nghĩ tới.... chúng ta lại có người gia nhập vào đó." Mọi người đều vội vàng hỏi thăn, nhưng Truyện Cảnh Thụy lại khoát tay chặn lại. Lập tức không còn ai dám lén nghị luận nữa. Bất quá, bọn họ cũng mơ hồ hiểu được, thực lực Trịnh Hạo Thiên không chỉ cao tuyệt mà thân phận tựa hồ cũng hoàn toàn khác xưa. Ngày tiếp theo, tin tức Trịnh Hạo Thiên trở về Bạch Thảo phong đã truyền khắp Vạn Kiếm tông. Ngọn núi này lại một lần nữa biến thành tiêu điểm chú ý của mọi người, hơn nữa còn nhanh chóng trở nên náo nhiệt. Tuy đám phong chủ trung phong và hạ phong đã tới mấy ngày trước rồi, nhưng lúc này vẫn giống như đã sớm giao hẹn từ trước, động loạt cùng nhau tới bái phỏng. Suốt mười ngày, Trịnh Hạo Thiên đã tiếp đón vô số khách khứa trong phong. Càng kinh người hơn chính là, từ bỏ phong chủ các phong ra, ngay cả các đại môn phái phụ thuộc vào Vạn Kiếm tông cũng phái người tới, hơn nữa người tới trên cơ bản đều là đứng đầu một phái. Trong mười ngày, đoàn người liên miên bất tuyệt đã gần như chen nhau chật ních cả Bạch Thảo phong rồi. Lúc này, chỉ cần là người có chút đầu óc là có thể cảm giác được. Bạch Thảo phong yên lặng vạn năm, rốt cuộc cũng hiển lộ ra khí phách ngút trời của nó rồi....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]