Chương trước
Chương sau
Ầm...
Nước biển phía trước đột nhiên nhộn nhạo, tỏa ra bốn phía. Một con quái vật cao lớn đột nhiên xuất hiện trong không gian. Bố Lan Đăng lại một lần lữa hóa thân thành kim sắc đại ngư đuổi theo Trịnh Hạo Thiên, trong mắt hắn còn hiện lên một vẻ tham lam không cách nào che giấu được.
Thánh khí, đây chính là thánh khí đã mất tích vô số năm trong chiến trường a.
Trên thực tế, truyền thuyết về thánh khí đã bị xóa nhòa không biết bao nhiêu năm tháng rồi. Cho đến nay, số người biết về sự tồn tại của thánh khí trong chiến trường tuyệt đối là lông phượng sừng lân, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nếu không phải hắn là kẻ chưởng quản ngụy pháp khí của chủ nhân, cho nó hấp thụ năng lượng tinh huyết, thì tuyệt đối cũng không biết đến sự tồn tại của thánh khí.
Nhưng, cũng chính bởi hắn biết được giá trị của nó, cho nên mới có ý định độc chiếm trong đầu. Sau khi đánh trọng thương tên ngư nhân linh giả này, hắn chẳng những không thông báo cho đồng bọn của mình, mà ngược lại còn đơn độc đuổi theo đối phương.
Chỉ là, đuổi tới tận lúc này, trong lòng hắn lại cảm thấy có chút nghi hoặc.
Với một kích toàn lực của tám kiện ngụy pháp khí trong tay hắn, cho dù trên người đối phương có bí bảo phòng hộ gì thì cũng phải trọng thương gần chết, nhưng thế nào lại vẫn có dư lực bỏ chạy?
Chẳng lẽ trên người hắn có linh đan diệu dược gì, có thể khiến thương thế hồi phục trong nháy mắt ư?
Bất quá, ý nghĩ này cũng chỉ lóe lên trong đầu hắn một cái rồi biến mất vô tung vô ảnh.
Ở trên người tên ngư nhân kia, hắn đã đánh hạ ấn ký rồi. Chỉ cần cái ấn ký này không tiêu tán, thì đối phương tuyệt đối không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Hơn nữa, hắn cũng có một niềm tin cường đại, cho dù tên ngư nhân kia có khôi phục lại trạng thái toàn thịnh thì hắn cũng có thể đả thương, đánh chết một lần nữa.
Thánh khí, kiện chí bảo trong chiến trường đó, chỉ có thể rơi vào trong tay hắn.
Đột nhiên, kim sắc đại ngư chợt ngừng lại. Từ bên hông đại ngư đột nhiên mọc ra bốn cánh tay ngăm đen cuồn cuộn cơ bắp. Bốn cánh tay này khẽ huy vũ trong nước biển một cái, ở phía trước đại ngư lập tức lóe lên một đạo quang mang.
Hắn đang dò xét vị trí tên ngư nhân linh giả một lần nữa.
Chỉ là, tin tức nhận được lúc này lại khiến hắn vui mừng quá đỗi.
Tên cường giả ngư nhân vẫn luôn chạy trốn kia rốt cuộc cũng dừng lại và ẩn mình trong một khu hải vực.
Vô luận là tên ngư nhân kia có toi mạng tại đó, hay là biết không thể đào thoát, cho nên quyết một trận tử chiến với hắn thì cũng là chuyện đáng để vui mừng rồi.
Cái đuôi kim sắc to lớn khẽ quẫy một cái, đại ngư lập tức hóa thành một đạo thủy tiễn hướng về khu hải vực đó mà lao đi.
Chỉ sau chốc lát, hắn đã nhìn thấy xa xa.
Ở trong một vùng nước biển đen kịt, tên cường giả ngư nhân kia đang giơ cao một thanh thiền trượng hình dáng kỳ lạ, hung tợn nhìn chằm chằm về phía hắn.
Mà càng khiến hắn cảm thấy kinh ngạc chính là, ở trên người tên cường giả ngư nhân đó, cũng có thêm một kẻ toàn thân tối đen.
Từ trên người nó tỏa ra một cỗ khí tức hắc ám cường đại. Dưới cỗ lực lượng này bao phủ, trong phạm vi mười trượng không có bất kỳ một sinh vật nào dám đứng lại quanh đó.
"Hừ, thì ra là có thêm đồng bọn." Bố Lan Đăng khinh thường cười lạnh một tiếng.
Chẳng trách tên linh giả ngư nhân này dám đứng lại, quyết một trận chiến với mình, thì ra là có cường viện tới. Chỉ bằng vào một tên linh giả hiểu biết chút lực lượng hắc ám mà đối phương cũng vọng tưởng muốn chống lại mình. Đúng là không biết sống chết.
"Giao thánh khí ra, bổn tọa tha cho ngươi cái chết."
Bố Lan Đăng đứng lại, kim sắc quang mang trên người dần dần thu liễm, khôi phục lại hình dáng bát tí ma viên. Đồng thời, tám cánh tay của hắn cũng phát sinh biến hóa vi diệu, tám kiện ngụy pháp khí đã ngưng luyện làm một với thân thể lại một lần nữa xuất hiện.
"Hắc hắc, ta giao thánh khí cho ngươi, ngươi sẽ thả cho ta đi sao?" Trịnh Hạo Thiên mỉm cười hỏi.
Bố Lan Đăng khẽ ngây người, hắn do dự một chút rồi nói: "Bổn tọa có thể lưu lại tính mạng của ngươi, giam ngươi lại. Đợi đến khi bổn tọa tấn chức tông sư, và ngươi bái bổn tọa làm chủ, thì bổn tọa có thể thả ngươi tự do."
Khóe miệng Trịnh Hạo Thiên thoáng nhếch lên. Đây chính là thái độ của cường giả khi đối diện với nhược giả.
Có thể tha cho hắn một mạng, đối với đại linh giả đỉnh cấp cường đại như Bố Lan Đăng mà nói, đã là nhân từ lắm rồi. Về phần thả Trịnh Hạo Thiên rời đi, thì tuyệt đối không có khả năng.
Hít thật sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên nói: "Thánh khí ở trên người ta, ngươi muốn thì tự mình tới lấy đi."
Bố Lan Đăng cười dữ tợn một tiếng, nói: "Một khi đã vậy, bổn tọa đành phải giết ngươi thôi."
Cổ tay hắn vung lên, đao kiếm chùy bổng bốn kiện ngụy pháp khí lập tức hung hăng đập về phía Trịnh Hạo Thiên.
Thân hình thoáng lướt đi, Trịnh Hạo Thiên đã dễ dàng tránh được đòn công kích của bốn kiện ngụy pháp khí. Nhưng đúng vào lúc này, trên người Bố Lan Đăng đột nhiên tỏa ra quang mang mãnh liệt, tám kiện ngụy pháp khí cũng bùng lên quang mang rực rỡ, hơn nữa, quang mang bọn chúng còn ngưng tụ lại một chỗ, rồi bất ngờ đánh thẳng về phía Cự Lực.
Tuy Mộng Yểm đã ra lệnh cho Thiên ma đại vương Cự lực tận lực thu liễm khí tức của bản thân, nhưng nó dù sao cũng là một cường giả cấp bậc đại ma vương, hơn nữa còn là siêu cấp cường giả từ ma vương chín sao mà tấn chức lên. Cho nên vô luận nó có thu liễm thế nào, một khi không có sự trợ giúp của mặt nạ Thông Thiên thì vẫn mang đến cho Bố Lan Đăng cảm giác uy hiếp cực lớn.
Cho nên, bát tí ma viên tuy nhìn như công kích Trịnh Hạo Thiên, nhưng trên thực tế lại dồn toàn lực, cố gắng xử lý cái tên không rõ lai lịch này trước.
Dưới đáy biển, một kích hợp lực của tám kiện ngụy pháp khí tỏa ra quang huy rực rỡ chói mắt, phảng phất như đã chiếu sáng toàn bộ khu hải vực này.
Chỉ là, bên trong quang mang chói mắt, đột nhiên lại lóe lên một tia hắc sắc.
Một thanh loan đao đen thui như mực xuất hiện trong tay Cự Lực. Trong một khắc khi loan đao xuất hiện, lực lượng vẫn áp chế trên người Cự Lực cũng được khai mở hoàn toàn.
Đại ma vương, hơn nữa còn là đại ma vương tấn chức từ ma vương chín sao, vào thời khắc này đã phát động toàn bộ lực lượng, không lưu lại một chút nào rồi.
Một thanh loan đao đen kịt, giống như một cái miệng khổng lồ, phàm là nơi ánh đao xuất hiện, tất cả quang mang đều tiêu tán.
Một đạo kia, mãnh liệt như lửa, quỷ dị như yêu.
"Ba...."
Một đao kia dễ dàng chém vào bộ vị mấu chốt của tám kiện ngụy pháp khí dung hợp. Sau một đao đó, tám kiện kiện ngụy pháp khí vốn hòa thành một thể không ngờ không thể ngưng tụ được nữa, mà phải phân tách trở lại như cũ.
"Đại ma vương, không thể nào...." Bố Lan Đăng kinh hô lên, trong ngữ khí của hắn tràn đầy vẻ khó tin: "Ngươi làm sao có thể mang đại ma vương vào chiến trường chứ."
Đối với tiếng kinh hô của hắn, Cự Lực hoàn toàn coi như không nghe thấy, loan đao lại một lần nữa xẹt qua, để lại một đường ngân quỷ dị. Trong khoảnh khắc đó, phảng phất như toàn bộ không gian cũng bị dồn nén lại.
Tiếp đó, một đao đó hung hăng đâm vào thân thể Bố Lan Đăng vẫn còn đang bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời, ngón tay khẽ búng nhẹ một cái, khoảng không dưới đáy biển lập tức phát sáng lên.
Bố Lan Đăng mặc dù là đại linh giả cao cấp nhất, nhưng nếu bị Cự Lực đâm trúng một đao thì bản thân nhất định cũng phải trọng thương. Kế tiếp, cũng đến phiên bọn hắn đánh chó dưới nước rồi.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, một tiếng kim loại va chạm thanh thúy đột nhiên vang lên rồi truyền đi trong nước biển.
Một đao kia của Cự Lực tuy đâm trúng ngực Bố Lan Đăng, nhưng cũng không hề tiến sâu vào cơ thể hắn. Ở trên lồng ngực của hắn bùng lên một vầng quang mang bạch sắc chói mắt. Một kiện khải giáp bỗng không xuất hiện, không ngờ có thể ngăn trở một đao tất sát kia lại.
Trịnh Hạo Thiên trợn tròn mắt, gần như không thể tin nổi điều đang diễn ra trước mắt.
Thanh loan đao trong tay Cự Lực thần bí khó lường, thậm chí ngay cả phong ấn của ấn ký chín sao cũng bị nó một đao chém tan. Vậy mà hiện giờ, một kích toàn lực của Thiên ma đại vương lại không thể xuyên thủng khải giáp trên người Bố Lan Đăng.
Kiện khải giáp này, rốt cuộc là thứ gì vậy...
"Ông...."
Mấy bộ vị trên cơ thể chợt xuất hiện một cảm giác ấm áp dễ chịu. Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời. Hắn lập tức hiểu được, kiện khải giáp này chính là bộ kiện thứ năm của Thông Thiên sáo trang rồi.
Thông Thiên sáo trang quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả loan đao cường đại như thế cũng không thể chém hỏng.
Bất quá, lực lượng của một đao đó cũng không nhỏ chút nào. Thân hình Bố Lan Đăng bắn ngược lại trong đáy biển, trong miệng phát ra một tiếng rống đau đớn.
"Ta biết rồi, ngươi tấn chức đại ma vương trong chiến trường." Bố Lan Đăng cúi đầu nhìn xuống ngực, trong lòng sợ hãi, nói: "Chín sao, không ngờ lại là ma vương chín sao tấn chức....."
Xa xa, Trịnh Hạo Thiên hừ nhẹ một tiếng. Lúc này tên đã lên dây, không thể không bắn.
Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, Cự Lực vung cao thanh loan đao, lại một lần nữa mạnh mẽ nhào tới. Cùng lúc đó, trong đáy biển cũng xuất hiện hai thanh cự kiếm. Quang minh và hắc ám cự kiếm - ngũ thiên kiếm hợp nhất dưới sự khống chế của Trịnh Hạo Thiên đã chặt đứt toàn bộ đường lui của Bố Lan Đăng.
Trong một khắc khi nhìn thấy hai thanh cự kiếm tràn đầy lực lượng thần kỳ, sắc mặt Bố Lan Đăng khẽ biến.
Tuyệt chiêu quang ám cùng bạo hắn đã nếm thử một lần rồi, nào muốn thân hãm hiểm cảnh một lần nữa.
Hắn điên cuồng gầm lên một tiếng, thân thể đột nhiên biến hóa. Khải giáp Thông Thiên sáo trang tràn ra, trong nháy mắt đã bao phủ tuyệt đại đa số bộ vị trên cơ thể hắn lại.
Tiếp đó, tám cánh tay của hắn thoát ly khỏi thân thể, không ngờ lại dính chặt lên khải giáp. Từng đạo từng đạo thần binh chi quang lại một lần nữa trở nên rực rỡ chói mắt.
Sát ý mênh mông chợt tràn ra khắp cả đáy biển. Vào thời khắc này, Bố Lan Đăng đã biến thành một kiện thần binh ngụy pháp khí hoàn toàn, không còn một chút dấu hiệu nào của sinh linh nữa.
"Ầm ầm ầm ầm....."
Vô số dòng nước mang theo lực lượng không gì sánh nổi hướng về hai thanh cự kiếm mà đánh tới. Không ngờ có thể mạnh mẽ đón đỡ hai thanh cự kiếm, khiến chúng không thể nào tới gần được.
Quang mang thần kỳ giống như dây leo phóng thẳng tới, quấn chặt lấy thanh loan đao trong tay Cự Lực. Tuy mỗi một đao Cự Lực bổ xuống đều có thể chặt đứt rất nhiều thần binh chi quang. Nhưng đám quang mang này lại giống như càng chém càng ra nhiều, vĩnh viễn không bao giờ biến mất.
"Thần binh luyện thể...."
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên trở nên cực kỳ khó coi. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng hãi nhân này, hắn cũng minh bạch con bài ẩn giấu của Bố Lan Đăng.
Con bát tí ma viên này vì theo đuổi lực lượng chiến đấu cường đại nhất, không ngờ có thể nhẫn tâm ngưng luyện thân thể với thần binh. Có thể nói, hắn đã biến thành một tồn tại quỷ dị nửa người nửa binh khí rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net
Chỉ là, khi hắn từ bỏ thân phận sinh linh, phát huy uy lực của binh khí tức mức cực hạn. Cái uy lực đó lại có thể khủng bố đáng sợ đến thế.
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên trầm xuống, cổ tay vừa lật, ở trên tay đã xuất hiện một tấm phù triện.
"Đi...."
Cùng với một tiếng quát nhẹ của hắn, trên tấm phù triện cũng tỏa ra một vầng kim sắc quang mang rực rỡ.
Một vầng kim quang này không ngờ lại rất giống với quang mang trên khải giáp của Bố Lan Đăng.
Mà ở trong tia kim sắc quang mang này, một vầng thái dương đỏ rực chậm rãi bay lên....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.