Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên đỏ ửng, hắn không hề có dự định như vậy, thế nhưng đối mặt với câu hỏi của Cửu U chân nhân, hắn đúng thật không có ý phủ nhận.
Cửu U chân nhân cười ha ha, nói: "Cổ Chân giáo nhiều năm nay đúng thật càn rỡ, khiến rất nhiều lão bằng hữu của ta đều sinh lòng bất mãn. Ngươi nếu có thể áp chế danh tiếng của bọn họ cũng là một chuyện tốt." Dứt lời, thân hình hắn nhoáng lên, cứ như vậy biến mất.
Trịnh Hạo Thiên sửng sốt nửa ngày, nghĩ tới Cửu U chân nhân đột nhiên hiện thân, cùng với lời nói thâm ý sâu sắc của hắn, hai mắt Trịnh Hạo Thiên dần sáng lên.
"Phù, phù, phù..."
Bên trong đình viện, song quyền của Hổ Bá Thiên bay múa, long hành hổ bộ đánh ra một bộ quyền pháp.
Lúc này, tuy hắn chưa yêu hóa biến thân, thế nhưng long hành hổ bộ không ngờ lại phảng phất tạo thành hoa văn một con cự hổ, bên trong màn đêm tạo ra một tư thế hào hùng, uy phong lẫm liệt!
"Rống!"
Bỗng nhiên Hổ Bá Thiên gầm lên giận dữ, phối hợp với thân thể cường tráng, hiển lộ ra vẻ uy phong lẫm lẫm.
Từ khi tấn chức bốn sao linh giả, Hổ Bá Thiên cũng không lập tức tiến vào chiến trường, mà ở bên trong Cửu U doanh địa dừng chân mấy tháng. Trong mấy tháng này, hắn đem kinh nghiệm của lần lịch lãm lúc trước trong chiến trường, cẩn thận suy ngẫm một lần, tuy rằng nhìn qua không có tiến bộ gì rõ ràng, thế nhưng hắn lại biết, so với mấy tháng trước chiến lực cùng năng lực sinh tồn của hắn đều đề thăng một khoảng lớn.
"Hay."
Một tiếng cười quái dị vang lên đột ngột trong màn đêm.
Hổ Bá Thiên nhướng mày, hắn bước chân lên một bước, giống như một trận gió di chuyển về phía giọng nói kia truyền tới, mà tay hắn cũng nhanh như chớp tung ra một trảo, hướng về địa phương đó mà chụp tới.
"Ầm..."
Nhưng mà, một đôi lợi trảo không gì không phá nổi của hắn hung hăng va chạm với một bức tường.
Trước mặt hắn không biết từ khi nào đã xuất hiện một tấm thép, không ngờ trực diện ngăn cản đôi lợi trảo của hắn lại.
Hổ Bá Thiên trong lòng thầm rùng mình, người này thực sự là sâu không dò được, không ngờ có thể ngăn cản hổ trảo của hắn dễ dàng như vậy. Hắn mở miệng, một hơi từ khoang miệng chui thẳng vào trong bụng, rồi nghịch chuyển vọt lên, kích phát tuyệt học Hổ Vương Khiếu Thiên.
Nhưng mà lúc này tiếng cười quái dị đột ngột biến đổi.
"Hổ đại ca, là ta."
Hai mắt của Hổ Bá Thiên đột ngột trợn tròn, hắn kinh hô: "Hạo Thiên..."
"Ha ha, Hổ đại ca, không nghĩ ra chứ gì."
Tấm thép trước mặt hắn rung động một cái lập tức biến mất, đồng thời lộ ra gương mặt tươi cười quen thuộc của Trịnh Hạo Thiên.
"Ha ha, huynh đệ tốt, ta biết ngươi nhất định sẽ trở về." Hổ Bá Thiên tiến lên một bước, hung hăng vỗ lên vai Trịnh Hạo Thiên một cái.
Trịnh Hạo Thiên cười ha hả, thừa nhận một kích khá nặng nhưng thân thể hắn thậm chí còn không rung động một chút.
"Hổ đại ca, ta đã trở về, lẽ nào ngươi không lo lắng sao?"
"Lo lắng cái gì?"
Trịnh Hạo Thiên trợn mắt, nói: "Ngươi dùng một kiện ngụy pháp khí đánh cược với Hách Minh a, lẽ nào ngươi không lo ta không đạt đủ tinh giai."
Hai người gặp nhau, nhãn thần của Hổ Bá Thiên căn bản là không nhìn tới mu bàn tay của Trịnh Hạo Thiên lần nào.
Hổ Bá Thiên cười dài nói: "Huynh đệ tốt, ngươi chưa từng khiến ta thất vọng, ngu huynh không nhìn cũng biết."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng nóng lên, hắn giơ bàn tay lên nói: "Hổ đại ca, tiểu đệ thực sự không khiến ngươi thất vọng."
Vẻ mặt Hổ Bá Thiên vui mừng, ánh mắt hắn rút cuộc cũng dừng lại trên mu bàn tay Trịnh Hạo Thiên, nói: "Sáu tháng tấn chức năm sao, đã không... hả, đây là cái gì? Sáu sao..."
Nụ cười trên mặt hắn trong nháy mắt đông cứng, trừng mắt líu lưỡi nhìn sáu ấn ký ngôi sao đang tỏa ra hào quang nhàn nhạt, thần tình cổ quái trên mặt ngày càng cổ quái.
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, nghiêm nét mặt nói: "Tiểu đệ không phụ kỳ vọng, may mắn tấn chức sáu sao."
Hổ Bá Thiên thở dài một hơi, hắn mân mê cái cằm, nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Hạo Thiên, chúng ta thực sự đã xem thường ngươi."
Khi hắn nói , vẫn không tránh được mà lộ ra vài phần mất mát.
Lúc trước hai người gặp nhau, hắn đã là thập giai đỉnh tu luyện giả, khoảng cách đến linh giả không xa, mà Trịnh Hạo Thiên lúc đó gần như chỉ đạt tu vi tứ giai mà thôi.
Thế nhưng mới có mấy năm, chênh lệch thực lực hai người không ngờ lại đảo ngược lại, đồng thời khoảng cách còn ngày càng lớn, sợ rằng cả đời này hắn cũng không còn cơ hội vượt qua nữa rồi.
Trịnh Hạo Thiên khẽ cười, nói: "Hổ đại ca, tiểu đệ chỉ là đi trước một bước thôi, ngươi nhận được truyền thừa Bạch Hổ, thành tựu ngày sau nhất định không dưới tiểu đệ."
Hổ Bá Thiên bật cười, trong lòng hắn trở nên sáng tỏ.
Đúng thế, mình cũng từng thu được kỳ ngộ, bạch hổ truyền thừa không yếu hơn bất luận kẻ nào, chỉ cần hắn không ngừng nỗ lực, nhất định sẽ không ngừng tiến bộ, thu được thành tựu càng cao.
Tâm niệm vừa chuyển, Hổ Bá Thiên nói: "Hạo Thiên, ngươi lén tới tìm ta, chẳng lẽ liên quan đến vụ cá cược hôm nay?"
Trịnh Hạo Thiên giơ ngón cái lên, nói: "Hổ đại ca quả nhiên lợi hại, không ngờ đoán ra ngay.'' Hắn cười hì hì nói: "Tiểu đệ hôm nay tới là muốn nhờ Hổ đại ca giúp một việc."
"Nói đi." Hổ Bá Thiên không chút do dự nói.
"Hổ đại ca, trong nhiều người như vậy cũng chỉ có ngươi mới liều lĩnh cá cho ta, bọn họ..." Lắc đầu, trên mặt Trịnh Hạo Thiên hiện ra một vẻ tiếc nuối.
Hổ Bá Thiên nhíu mày, nói: "Hạo Thiên, đám Đổng Tân bọn họ không có xuất thân như ngu huynh, một kiện ngụy pháp khí với bọn họ mà nói hầu như là toàn bộ gia sản. Mà Ô Kinh Đào huynh đệ cho tới nay còn không có kiện ngụy pháp khí hộ thân nào, vì thế bọn họ không có khả năng dùng cái giá lớn như vậy đem ra đặt cược."
Kỳ thực trong lòng hắn còn giấu một câu nhưng không có nói ra.
Trịnh Hạo Thiên từ lúc ra đi đến nay vẫn không có tin tức gì, mà nguy cơ trong chiến trường rất nhiều, ngay cả cường giả tám, chín sao cũng không dám nói có thể hoành hành không cố kỵ.
Hơn nữa khoảng cách đến ngày ước định chỉ còn hai ngày mà thôi, vì thế đám Đổng Tân tự nhiên là không dám mạo hiểm.
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười nói: "Hổ đại ca, ngươi yên tâm, tiểu đệ cũng không phải trách cứ Đổng huynh cùng mọi người." Hắn trầm ngâm một chút, nói: "Tiểu đệ tới đây là vì để mọi người kiếm lời nhiều hơn một chút."
"Nhiều lời hơn..." Hổ Bá Thiên giật mình, nhưng lập tức hiểu ra, hắn vỗ mạnh tay một cái, nói: "Không sai, đúng là một cơ hội tốt."
Trịnh Hạo Thiên cười mà không nói, Hổ Bá Thiên vẫn là Hổ Bá Thiên, kinh nghiêm cùng trí tuệ của hắn phi phàm, hắn chỉ cần nói một lời liền lập tức hiểu hết dụng ý. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
"Hổ đại ca, ngươi thấy thế này có được không?"
Hổ Bá Thiên đầu tiên là gật đầu một cái, sau đó sắc mặt ngưng lại, từ từ ngưng trọng lên, cuối cùng thở dài một tiếng, nói: "Hạo Thiên, chúng ta nên khoan dung một chút, hay là thôi đi."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng hiểu ra, Hổ Bá Thiên trời sinh tính tình ngay thẳng, ghét ác như cừu, hơn nữa to gan lớn mật, thế nhưng hôm nay không ngờ lùi bước.
Dường như nhìn ra nghi vấn của Trịnh Hạo Thiên, Hổ Bá Thiên lắc đầu nói: "Hạo Thiên, ngươi tuy kết một đoạn thù hận với Cổ Chân giáo nhưng còn chưa tới mức không chết không ngừng. Thế nhưng, nếu ngươi thu hoạch nhiều hơn từ trong tay bọn họ, như vậy thù hận chỉ sợ khó hóa giải."
Hắn nhìn Trịnh Hạo Thiên nghiêm nghị nói: "Thực lực Cổ Chân giáo cường đại không gì sánh nổi, mạnh không kém Vạn Kiếm tông, nếu bọn họ âm thầm giở thủ đoạn, chỉ sợ ngươi rất khó ứng phó."
Trịnh Hạo Thiên nhướng mày, trong lòng lập tức ấm áp lên.
Thứ Hổ Bá Thiên nghĩ tới đầu tiên không phải lợi ích của mình mà là an nguy của bản thân Trịnh Hạo Thiên hắn.
Như vậy khẳng định, hắn suy nghĩ vì bằng hữu, đây mới là huynh đệ chân chính có thể giao phó.
Mỉm cười, Trịnh Hạo Thiên trấn an: "Hổ đại ca, ngươi yên tâm, đây cũng không phải ý tiểu đệ."
"Ồ?" Hổ Bá Thiên hồ nghi nhìn hắn, đoán không ra hắn rút cuộc muốn biểu đạt cái gì.
Trịnh Hạo Thiên chỉ ngón tay về một phía trong doanh địa, nói: "Nơi này là địa bàn của người đó, nếu không được người đó cho phép, tiểu đệ cho dù lớn gan cũng không dám bày mưu với Cổ Chân giáo a."
Hổ Bá Thiên hít một ngụm khí lạnh nói: "Là vị đại nhân đó?"
"Không sai." Trịnh Hạo Thiên không chút do dự nói.
Hổ Bá Thiên hai mắt sáng ngời, sau một lát hắn vỗ mạnh tay một cái nói: "Nếu vị đại nhân kia đã mở miệng, như vậy ngu huynh còn gì phải xoắn chứ." Hắn cười nhạt nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ khiến Hách Minh ngay cả quần cũng phải lột ra."
..................
Ngày thứ hai, sắc trời còn chưa sáng, toàn bộ doanh địa đã trở nên náo nhiệt.
Tuy rằng mới qua một buổi tối thế nhưng tin tức Phiêu Miểu đại lục cùng Thương Khung đại lục vì chuyện của Trịnh Hạo Thiên mà một lần nữa đối đầu, đã được truyền khắp mọi ngõ ngách trong doanh địa.
Mà càng khiến mọi người say sưa bàn tán chính là trong lúc xung đột không ngờ còn có một kiện ngụy pháp khí làm tiền đặt cược.
Đối với tuyệt đại đa số người trong doanh địa mà nói, tiền đặt cược như vậy đã xứng với hai chữ điên cuồng.
Nhưng mà, chuyện chân chính khiến cả doanh địa trở nên điên cuồng còn ở phía sau, ngày thứ hai, đám Hổ Bá Thiên một lần nữa gặp Hách Minh. Cũng không biết phương nào khơi mào trước, hoặc là hai bên nhìn nhau không vừa mắt, mà hai người đại biểu cho thế lực hai bên một lần nữa xảy ra xung đột.
Cuối cùng, dưới sự hòa giải của quản sự địa doanh, hai bên không có động thủ mà đều tăng thêm tiền cược.
Đổng Tân, Thiệu Gia Nghĩa cùng Ô Kinh Đào bởi vì đáy lòng căm phẫn, một chút do dự cuối cùng cũng biến mất, đều xuất ra một kiện ngụy pháp khí làm tiền cược.
Về phần Tạ Bảo Phong của Vạn Bảo Hiên do dự cả nửa ngày rút cuộc bởi tình nghĩa bằng hữu sau này mà cắn răng lôi ra một kiện ngụy pháp khí.
Hách Minh tuy rằng có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn tiếp nhận tiền đặt cược.
Bởi vì phía sau hắn, con trai bảo bối của chưởng giáo chân nhân Trương Tấn Thao nghe xong việc có liên quan đến Trịnh Hạo Thiên, liền lập tức liều lĩnh nhảy ra, ép buộc Hách Minh đáp ứng.
Nếu đổi lại là người khác, Hách Minh cho dù thực lực không bằng cũng kiên quyết không dễ dàng tuân theo.
Dù sao chỗ dựa phía sau hắn chính là Cổ Chân giáo cường đại.
Thế nhưng dưới sự ép bức hùng hổ của Trương Tấn Thao, Hách Minh cũng chỉ đành cười khổ mà đáp ứng.
Con trai bảo bối của chưởng giáo chân nhân, địa vị trong mắt sư tôn còn cao hơn hắn rất nhiều, vì thế hắn không có can đảm phản đối.
Nhất thời toàn bộ doanh địa đều chấn động.
Mười kiện ngụy pháp khí, đó là lực lượng cường đại cỡ nào, đó là tài phú khoa trương bực nào? Cho dù cường giả cấp bậc tông sư cũng phải hơi động tâm.
Đám Hổ Bá Thiên sau khi ước định, lập tức vận dụng Ngọc thạch bi trong doanh địa, đưa tin đến mọi người, mong mọi người có thể tìm được Trịnh Hạo Thiên, đồng thời nhắc hắn đúng thời hạn trở về đoanh địa.
Cách làm này khiến đám Hách Minh cười nhạo, đồng thời khiến tuyệt đại đa số người đều không xem trọng bọn họ.
Cứ như vậy, mặc kệ mọi người cười nhạo thế nào, bàn tán ra sao, một ngày nữa rút cuộc đã qua.
Ngày thứ ba, cũng chính là ngày cuối cùng trước ước định.
Từ sáng sớm, cửa đoanh dịa đã bắt đầu tụ tập không ít linh giả cùng tu luyện giả, bon họ đều đang chờ đợi vị thiên tài trong truyền thuyết có thể sánh vai với Hách Liên Diệc, có thể hoàn thành hứa hẹn hay không......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.