Một hồ nước trắng xóa, mặt nước phản chiếu ánh trăng, và một bầu trời huyền ảo. Bao quanh mặt trăng dập dờn trên mặt hồ, mỗi lần mặt nước khẽ rung lại biến thành hình quả trứng, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cá đớp mồi. Hồ nước như một tấm lụa đen tỏa sáng, trong màn đêm tĩnh lặng, lặng lẽ tỏa ra u quang. Trong một cảnh non nước tươi đẹp này, có rất nhiều linh giả cùng tu luyện giả lưu luyến quên về. Trải qua vô số lần giao chiến huyết tinh trong chiến trường, đến chỗ này thả lỏng thần kinh một chút, không thể nghi ngờ chính là một lựa chọn không tồi. Bên hồ có một lầu các nghỉ chân, ở trong một căn phòng nghỉ đã có mấy người khoanh chân ngồi thành vòng tròn. Người cầm đầu có thân hình cao hớn, giọng nói vang dội, đúng là Hổ Bá Thiên có chút danh tiếng trong Cửu U doanh địa. Mà bên cạnh hắn, ngoại trừ Đổng Tân, Triệu Gia Nghĩa cùng Ô Kinh Đào còn có thiên tài nổi bật trong thế hệ trẻ của Vạn Bảo Hiên - Tạ Bảo Phong. "Hổ huynh, qua hai ngày nữa là đến ngày chúng ta hẹn ước với Trịnh huynh đệ rồi." Đổng Tân trầm giọng nói: "Ngươi nói hắn có thể trở về không?" Hổ Bá Thiên cười ngạo nghễ, nói: "Ngươi yên tâm, Hạo Thiên nhất định trở về, hơn nữa..." Hắn khẽ thở dài một chút, hạ giọng nói: "Hắn tuyệt đối không để chúng ta thất vọng." Trong ánh mắt mọi người đều hiện lên thần thái tràn ngập kỳ vọng. Bọn họ tự nhiên hiểu ra ý tứ trong câu nói này của Hổ Bá Thiên. Trịnh Hạo Thiên sau khi tiến vào Cửu U doanh địa, đã từng phát thệ, trong năm tháng chắc chắn sẽ tấn chức năm sao. Nhưng mà, bởi vì chuyện đấu giá đại hội do Vạn Bảo Hiên tổ chức, khiến hắn phải dừng chân trong doanh địa gần một tháng, cho nên thời gian hắn ước định với người khác tự nhiên là nên cộng thêm một tháng nữa. Nhưng cho dù là thế, có thể tấn chức năm sao trong sáu tháng, cũng là một thành tích rất giỏi rồi. Phóng nhãn nhìn khắp cường giả thế hệ trẻ tuổi trong bách tộc, dường như chỉ có cao thủ Hách Liên Diệc của Thương Khung đại lục mới có thể làm được điều này. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn Nếu Trịnh Hạo Thiên cũng có thể hoàn thành điều này, như vậy toàn bộ Phiêu Miễu đại lục cũng vì thế mà danh tiếng đại chấn. "Hổ huynh, ta đương nhiên tin tưởng Trịnh huynh, Đổng Tân nhướng mày, nói: "Chỉ là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu hai ngày sau Trịnh huynh đệ có chuyện mà phải nán lại, không thể về, hoặc là.., Haiz, vậy chẳng phải sẽ bị mọi người chê cười hay sao." Thiệu Gia Nghĩa lắc đầu nói: "Đổng huynh, ngươi nghĩ nhiều rồi, Trịnh huynh đệ vốn là một vị phù triện sư, hắn tuổi còn trẻ nhưng ở phương diện luyện chế phù triện lại có tạo nghệ thâm sâu, ngay cả Thần Thiên Duệ đại sư của Thương Khung đại lục cũng phải cam bái hại phong trên phương diện chế phù. Ha ha, như vậy có thể nói, trên phương diện chế phù, tuyệt đối là kẻ mạnh nhất trong thế hệ trẻ, cho dù trong vòng sáu tháng không tấn chức năm sao, cũng không có ai dám cười nhạo hắn." Tạ Bảo Phong cũng gật đầu, nói: "Không sai, kỳ thực thành tựu trên phương diện chế phù của Trịnh huynh đã cao như vậy, tốt nhất là nên chuyên tâm phát triển phù đạo. Haiz, con đường giết chóc kỳ thực không phải ai cũng thích hợp." Hổ Bá Thiên cùng mọi người liếc mắt nhìn nhau, thần tình trên mặt đều như cười như không. Tạ Bảo PHong chính là người của Vạn Bảo Hiên, tự nhiên là muốn Trịnh Hạo Thiên có thể luyện chế thêm Đại Quang Minh phù triện nhiều một chút, đặc biệt là tấm thượng cổ phù triện thần bí kia, càng là bảo vật khiến mọi người mong đợi cùng mơ ước. Nếu không phải thân phận Trịnh Hạo Thiên đặc thù, đồng thời Cửu U chân nhân cũng có ý định che chở, chỉ sợ đã có vô số người tự mò tới cửa rồi. "Hừ, con đường luyện phù sao có thể sánh với con đường giết chóc chứ, kẻ nào nói thế quả là quá mức cô lậu quả văn." Một giọng nói ẩn hiện từ xa xa vọng lại, chợt vang lên bên tai mọi người. "Viên Chí Thành, ngươi tới đây làm gì?" Thiệu Gia Nghĩa sắc mặt hơi trầm xuống, nói. Cách đó không xa có hai người sóng vai mà đứng, trong đó có một người từng bị Trịnh Hạo Thiên một chiêu đả bại - Tề Văn Tài, mà đứng bên cạnh hắn chính là Viên Chí Thành của Cổ Chân Giáo. Từ khi Trịnh Hạo Thiên đánh một trận với Hách Minh của Cổ Chân giáo, người của giáo phái này đã thành thật hơn nhiều, thậm chí ngay cả linh giả của toàn bộ Thương Khung đại lục cũng đều hành sự cẩn thận hơn. Vì thế, khi Viên Chí Thành đột ngột khiêu khích, trong lòng mọi người đều có một cảm giác lên cổ quái. Viên Chí Thành hừ lạnh một tiếng, nói: "Thiệu Gia Nghĩa, đây là địa phận Cửu U doanh địa, lẽ nào các ngươi định trâng tráo chiếm lấy chỗ này, tự đánh trống thổi kèn không cho chúng ta tới đây du ngoạn sao?" Thiệu Gia Nghĩa đứng lên, cả giận nói: "Viên Chí Thành, ngươi nói ai trâng tráo, nói ai tự đánh trống thổi kèn?" Nếu là nửa năm trước, là một tán tu linh giả, Thiệu Gia Nghĩa bị Cổ Chân giáo trào phúng như vậy chín mười phần sẽ lựa chọn nén giận. Thế nhưng hiện tại đã khác, Thiệu Gia Nghĩa không chỉ được Trịnh Hạo Thiên mời trở thành khách khanh trưởng lão của Bạch Thảo phong, hơn nữa còn nhận được nhiều tặng vật của Trịnh Hạo Thiên. So với trước đây, thực lực của hắn đã được đề cao rất nhiều, tự nhiên là tự tin mười phần, hoàn toàn có tiền vốn cùng lòng tin đối mặt với Viên Chí Thành. Viên Chí Thành cười lạnh nói: "Ai nói tự nhiên trong lòng người đó hiểu rõ, lẽ nào các vị thực sự muốn tại hạ nhắc lại lần nữa?" Hổ Bá Thiên chậm rãi đứng lên, theo động tác của hắn, khí tức trên người bắt đầu trở nên cực kỳ cuồng bạo hung mãnh. Tuy nơi này là Cửu U doanh địa, không ai dám chém giết lẫn nhau ở đây, thế nhưng dùng khí tức đơn thuần áp chế đối phương, cũng không khiến chân nhân nổi giận. "Viên Chí Thành, ngươi có thể nói rõ một chút không?" Hắn nhàn nhạt nói. Viên Chí Thành sắc mặt khẽ biến, đối mặt với Hổ Bá Thiên, hắn nhất thời cảm thụ được một áp lực cực lớn. Nhưng mà, hắn dù sao cũng là một vị cường giả ba sao, chân khí vận chuyển trong cơ thể, gắng gượng đối kháng với uy áp phía trước, nói: "Hổ huynh, các ngươi nói tu vi của Trịnh Hạo Thiên về phương diện phù triện là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ?" Hắn cười lạnh, nói: "Hắc hắc, chẳng lẽ các ngươi đã quên, đại đệ tử của chưởng giáo chân nhân bổn phái - Hách Liên Diệc sao?" Hổ Bá Thiên giật mình, thần tình trên mặt nhất thời nhiều hơn vài phần kỳ dị. Hách Liên Diệc, cái tên này quả là đề tài nóng nổi trong nhân tộc, cho dù thanh danh trong dị tộc cũng lan xa vô cùng. Cùng với cái tên này, có vô số hào quang chiếu rọi. Đại đệ tử chân truyền của chưởng giáo chân nhân Cổ chân giáo. Linh phù sư trời sinh tinh thông hắc ám lực lượng cường đại. Tiến vào trong chiến trường sáu tháng, tấn chức năm sao linh giả trở thành kẻ mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi nhân tộc. Mặc dù Trịnh Hạo Thiên ngang trời xuất thế, xưng hào mạnh nhất của hắn đã bị vô số người nghi vấn, nhưng không thể phủ nhận một điều, cho dù địch nhân của hắn cũng không dám có chút khinh thị cùng lăng nhục nào đối với hắn. Trên mặt Viên Chí Thành ẩn ước thoáng hiện một vẻ ngạo nghễ, sau khi nhắc đến tên đại sư huynh, môn hạ Cổ Chân giáo đều cảm thấy kiêu ngạo không gì sánh được. "Đại sư huynh cũng là một linh phù sư cường đại, tạo nghệ của người trên phương diện hắc ám phù triện cực cao, đã vượt qua phù đạo đại sư cấp bậc đại linh giả, trong tương lai có thể trở thành cường giả tông sư phù đạo." Viên Chí Thành ngạo nghễ nói: "Nếu không như vậy, người sao có thể trong vòng sáu tháng tiến vào chiến trường đã thành công tấn chức năm sao, đồng thời tranh giành hào quang với Kim cương Hoàng, tranh giành một tia khẩu khí cho nhân tộc chúng ta. Hắc hắc, Trịnh Hạo Thiên đem so sánh với đại sư huynh, xứng sao?" Đám người Hổ Bá Thiên sắc mặt khẽ biến, tuy rằng Viên Chí Thành nói không vừa tai, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, thành tựu biểu hiện ra ngoài của Hách Liên Diệc không hề thua kém Trịnh Hạo Thiên. Hừ lạnh một tiếng, Hổ Bá Thiên nói: "Viên huynh, Hách Liên Diệc huynh của quý phái đúng thực là niềm kiêu ngạo của nhân tộc chúng ta, nhưng nói hắn có thể hơn Hạo Thiên một bậc, cũng chưa chắc." Hắn lạnh lùng nói: "Hai ngày nữa chính là sáu tháng sau khi Trịnh Hạo Thiên tiến vào chiến trường, khi đó ngươi có thể biết, hắn chắc chắn đã tấn chức năm sao linh giả." Trên mặt Viên Chí Thành hiện ra vẻ trào phúng, nói: "Hổ huynh, ngươi quá tin tưởng Trịnh Hạo Thiên rồi. Hắc hắc, hắn có thể tấn chức bốn sao là do phát hiện ra một yêu tộc doanh địa mất đi phòng ngự hộ tráo. Thế nhưng muốn trong năm tháng ngắn ngủi giết chết mười vị dị tộc linh giả bốn sao trở lên..." Hắn quay đầu, nói: ''Tề huynh, người nghĩ xác suất này thế nào?" Trong mắt Tề Văn Tài chớp động một tia tinh mang. Hắn bị Trịnh Hạo Thiên một chiêu đánh ngất, đã sớm trở thành trò cười của người Phiêu Miễu đại lục, đương nhiên là không có bất cứ cảm tình tốt nào với Trịnh Hạo Thiên. "Viên huynh, trừ phi hắn lại tìm được một dị tộc địa doanh không có tông sư tọa trấn nữa, hơn nữa trong doanh địa không có linh giả năm sao trở lên tồn tại, bằng không... ha ha..." Hắn cười nhạt vài tiếng, trong mắt tràn ngập vẻ khiêu khích. "Không sai, từ bốn sao tấn chức lên năm sao cũng không dễ dàng như vậy." "Cho dù Trịnh Hạo Thiên may mắn tìm được một doanh địa không có tông sư tọa trấn, nhưng nói bên trong không có linh giả cao giai, ta chắc chắn không tin." "Chưa chắc đã thế, chỉ cần có đủ thực lực, hơn nữa tốc độ đề thăng kỳ thực còn liên quan đến vận may, nếu vận khí hắn tốt, như vậy chỉ cần ba tháng thời gian cũng dư dả rồi." "Ha ha, hắn nếu tấn chức thành công sợ là đã sớm quay về đây chờ đợi, thế nhưng hiện nay một chút tung tích cũng không có, ta nghĩ hắn không còn mặt mũi trở về gặp người rồi." Hổ Bá Thiên cùng Viên Chí Thành tranh luận cũng không cố ý nói nhỏ, tự nhiên hấp dẫn rất nhiều linh giả cùng tu luyện giả chú ý đến nơi này. Chỉ là, lúc này hai bên tranh luận đều rất có địa vị, ngoại từ linh giả đến từ Phiêu Miểu đại lục cùng Thương Khung đại lục, người đến từ các đại lục khác đều coi như không liên quan đến mình, ngồi bên xem kịch vui. Không có kẻ nào ngu ngốc nguyện ý vô duyên vô cớ bị liên lụy vào cuộc phân tranh này. Đương nhiên, sau khi nghe được cuộc tranh cãi, đông đảo linh giả cũng đều lớn nhỏ bàn tán. Chỉ là nhìn tình huống hiện tại, tuyệt đại đa số linh giả đều không xem trọng Trịnh Hạo Thiên. Linh giả bốn sao tuy không tính là chiến lực đứng đầu trong chiến trường, thế nhưng cấp bậc linh giả này không thể nghi ngờ là giảo hoạt nhất, muốn tìm được tung tích của bọn họ trên chiến trường, so với săn giết bọn họ còn khó hơn nhiều. Nếu không như vậy, nhân vật trác tuyệt như Kim cương Hoàng cùng Hách Liên Diệc cũng không mất nhiều thời gian như vậy mới có thể tấn chức năm sao. Hổ Bá Thiên nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên nói: "Viên huynh, chúng ta không ngại thì cá một lần, ta tin rằng Trịnh Hạo Thiên nhất định tấn chức năm sao trước thời hạn, đồng thời trở về đoanh dịa." Hắn thâm ý cười nói: "Chúng ta dùng một kiện ngụy pháp khí làm tiền cược, ngươi xem thế nào?" "Woa... Ngụy pháp khí, Hổ Bá Thiên này cũng thật bạo tay a." Viên Chí Thành giật mình, không khỏi do dự. Hắn tuy rằng là đệ tử Cổ Chân giáo, nhưng không phải môn hạ của chưởng giáo chân nhân, trong tay tuy rằng cũng có một kiện ngụy pháp khí, nhưng làm sao có thể bỏ ra được. "Ngụy pháp khí sao, được, nếu Hổ huynh có nhã hứng, vậy trận cược này ta và ngươi chơi." Viên Chí Thành vui vẻ, vội xoay người lại, cung kính nói: "Nhị sư huynh." Hách Minh sải bước đi tới trước mặt Hổ Bá Thiên, vươn tay ra, nói: "Hổ huynh, chúng ta vỗ tay thệ ước đi." Hổ Bá Thiên bật cười, tiến lên một bước vỗ ba chưởng với hắn. Ba chưởng đã đánh, trận cược đã thành, bất luận một phương nào đổi ý chắc chắn sẽ bị vô số người cười nhạo,, không còn chỗ đặt chân trong tu chân giới nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]