Chương trước
Chương sau
Mau, mau, mau....
Trịnh Hạo Thiên xuất thủ nhanh như điện, chộp lấy một kiện ngụy pháp khí đồng thời thu vào trong túi không gian. Mà gần như cùng lúc đó, một kiện bảo vật hư cấu giống hệt với kiện ngụy pháp khí chân thật đã được đặt vào nguyên chỗ cũ.
Trên mỗi một kiện bảo vật, Trát Hách Đặc ma thần đại nhân đều phong ấn cấm chế cực kỳ lợi hại, điểm này chỉ cần nhìn mấy tấm phù triện phức tạp trên mỗi một kiện bảo vật là có thể thấy rõ.
Nhưng, khi đặt ra loại cấm chế này, ma thần đại nhân lại vô ý để lộ một sơ sở.
Nơi này là bảo khố của hắn, phàm là người có thể tiến vào trong bảo khố lựa chọn, đều là người được hắn cho phép. Cho nên, hắn cho những người này cơ hội lựa chọn, hơn nữa cơ hội này cũng không chỉ có một lần.
Trong bảo khố, chỉ cần không có hai kiện bảo vật trở lên xê dịch vị trí, thì cấm chế này vĩnh viễn sẽ không phát động.
Mà Trịnh Hạo Thiên cùng Mộng Yểm lại lợi dụng trúng điểm sơ hở này, cho nên mới có thể điên cuồng vơ vét bốn phía.
Trát Hách Đặc ma thần đại nhân mặc dù kiến thức rộng rãi, nhưng hắn cũng không thể nghĩ tới, không ngờ lại có một con Mộng Yểm cường đại dùng phương thức này để tiến vào bảo khố của hắn.
Bất quá, hư cấu thuật của Mộng Yểm dù sao cũng lâu mới đạt tới cảnh giới hoàn mỹ.
Muốn hư cấu ra một kiện bảo vật hoàn mỹ, nó vẫn phải mất một chút thời gian, mà càng đáng buồn hơn là, loại hư cấu thuật này có hạn chế thời gian rất nghiêm khắc.
Chỉ trong thời gian một canh giờ ngắn ngủi, cho dù Mộng Yểm có dùng hết cả lực lượng từ thời bú tí mẹ, cũng không thể hư cấu xong toàn bộ tất cả bảo vật được.
"...."
Đột nhiên, một tiếng vang nhỏ vang lên, toàn bộ bảo khố lập tức trở nên âm trầm.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình, tuy lúc này hắn đang ở trong đệ tam đẳng nội khố, không thể nhìn thấy tình huống phát sinh trong nhất đẳng nội khố, nhưng hắn vẫn biết, hai kiện bảo vật hư cấu đặt trong nhất đẳng nội khố đã tiêu tán, biến mất rồi.
Hắn lao người đi nhanh như chớp, muốn tận hết khả năng vơ vét nốt mấy kiện ngụy pháp khí trước khi cấm chết phát động hoàn toàn.
Nhưng ngay trong một khắc khi bảo khố phát sinh dị biến, tất cả phù triện trên ngụy pháp khí lại cùng lóe lên. Vô tận lực lượng hắc ám trong nháy mắt đã tràn ngập bốn phía, vô luận là bảo vật đã bị vật phẩm hư cấu thay thế hay là ngụy pháp khí chân chính, đều bị lực lượng cường đại bảo hộ hoàn toàn.
Bàn tay Trịnh Hạo Thiên giống như đụng phải tường đồng vách sắt, căn bản không thể nào chạm tới ngụy pháp khí nữa.
Trong lòng hắn thở dài, thủ đoạn của ma thần quả nhiên không phải tầm thường, một khi đã phát động cấm chế, muốn đoạt được bảo vật nữa thì đúng là khó như lên trời.
Một cỗ lực lượng mênh mông đột nhiên hình thành trong bảo khố. Cỗ lực lượng này giống như một cơn lốc xoáy vòi rồng cuốn tung Trịnh Hạo Thiên lên không trung. Mà cũng trong khoảnh khắc đó, không gian trước mặt hắn chợt bị xé rách, từ bên trong khe nứt truyền ra một cỗ lực hút khổng lồ, hút hắn vào bên trong.
Trịnh Hạo Thiên vẫy tay một cái đã thu Mộng Yểm vào trong khí xoáy.
Đối mặt với cỗ lực lượng bất ngờ này, hắn cũng không kháng cự chút nào.
Bởi vì hắn thập phần rõ ràng, cỗ lực lượng này chỉ muốn đá hắn ra khỏi bảo khố mà thôi. Nếu như hắn đã bị cỗ lực lượng này mang đi, thì kẻ hắn sắp phải đối mặt chỉ là vị hoàng tộc Địa ma tám sao - Diệp Khả kia. Còn nếu hắn đánh tan cỗ lực lượng này, lưu luyến muốn ở lại trong bảo khố không muốn rời đi, thì xuất hiện ngay lập tức trước mặt hắn, rất có thể chính là bản thân ma thần rồi.
Cái nào nặng cái nào nhẹ, Trịnh Hạo Thiên đương nhiên có thể xác định được. Cho nên, cho dù trong lòng hắn có chút tiếc nuối, nhưng vào giờ phút này vẫn phải ngoan ngoãn mặc cho cỗ lực lượng này đá hắn ra ngoài.
Không gian trước mắt đột nhiên trở nên tu tối, phảng phất như chỉ bước ra một bước, đã vượt qua khoảng cách vô tận. Tiếp đó, trong bóng đêm khôn cùng kia, một tia sáng chợt le lói, rồi trở nên sáng ngời.
Một cỗ lực lượng hung hăng đẩy hắn tiến vào trong vầng quang mang đó. Khi hai chân Trịnh Hạo Thiên chạm đất, hắn đã phát hiện mình đang ở một khu đất trống trải.
Đảo mắt nhìn một vòng, Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc phát hiện, ở rất xa về phía đông, chính là hắc ám đại hạp cốc vô cùng quen thuộc.
Cơ quan do Trát Hách Đặc ma thần bố trí đúng là kỳ diệu, không ngờ trực tiếp truyền tống hắn ra khỏi sào huyệt hắc ám.
Nhưng khi hắn còn chưa kịp cảm khái xong, quanh người đã xuất hiện một cỗ linh lực dao động mãnh liệt.
Không gian bị xé rách, thân hình Diệp Khả đã xuất hiện nhanh như chớp. Bất quá, so với lần đầu tiên gặp mặt, biểu tình lúc này của Diệp Khả lại có vẻ dữ tợn hơn rất nhiều.
Hắn hung hăng nhìn Trịnh Hạo Thiên, cả giận nói: "Tên tham lam ngu ngốc nhà ngươi, không phải lão phu đã nhắc nhở ngươi, lần này tiến vào bảo khố, chỉ có thể lựa chọn một kiện bảo vật thôi sao? Vì sao ngươi còn cầm hai kiện?"
Lúc trước, hắn đã tận mắt nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên tiến vào nội khố, mà lúc này, Trịnh Hạo Thiên không ngờ lại không từ trong nội khố đi ra, mà bị lực lượng cấm chế mạnh mẽ đá văng ra khỏi doanh địa. Chỉ có một lời giải thích duy nhất cho chuyện này, đó chính là tên tiểu tử này đã lấy hai kiện bảo vật.
Trịnh Hạo Thiên chớp chớp mắt, nói: "Tiền bối thứ lỗi, bảo vật trong nội khố thật sự quá mức trân quý, tại hạ nhìn mà hoa hết cả mắt, trong bất tri bất giác đã cầm lấy hai kiện."
Diệp Khả thở ra một hơi thật dài, trong lòng hắn tuy giận dữ, nhưng khi vừa nghĩ tới thiếu niên tuấn kiệt này chính là người duy nhất của hoàng tộc nhất mạch trong vòng mười năm trở lại đây có thể tiến vào bảo khố, một chút lửa giận lập tức tiêu tan hơn phân nửa.
"Hừ, năm xưa khi đại nhân mở bảo khố này ra, cũng có cả dụng ý khảo nghiệm môn hạ đệ tử." Diệp Khả thu liễm lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: "Đáng tiếc, ngươi lại khiến đại nhân thất vọng rồi."
Trịnh Hạo Thiên cúi thấp đầu xuống, tựa như đang xấu hổ không nên lời. Nhưng trên thực tế, hắn lại đang lặng lẽ cảm ứng toàn bộ hoàn cảnh xung quanh.
Diệp Khả lắc lắc đầu thở dài, nói: "Đại nhân có xuất thân từ chính hoàng tộc Địa ma chúng ta, cho nên đối với đệ tử hoàng tộc từ trước tới nay vẫn coi trọng hơn một bậc. Hừ, tuy ngươi đã cầm hai kiện, khiến chúng ta thất vọng, nhưng hiện giờ vẫn chưa đào tẩu, chứng tỏ ngươi còn có chút thông minh, không phải không thuốc nào chữa được." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Giao bảo vật ra đây, rồi trở về tu luyện, chờ đến đại bỉ hai năm sau đi."
Khóe miệng Trịnh Hạo Thiên thoáng méo xệch , nhưng trong lại thầm nghĩ.
Nếu như ngươi biết ta đã vét sạch tám chín phần mười toàn bộ bảo vật trong nội khố, không biết còn dễ nói chuyện như vậy không. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Than nhẹ một tiếng, Trịnh Hạo Thiên hơi cúi người, nói: "Đa tạ hảo ý của tiền bối, nhưng tại hạ đã bị cấm chế trục xuất khỏi bảo khố, thật sự không còn mặt mũi nào để quay đầu lại nữa."
Diệp Khả nao nao, sắc mặt hắn nhanh chóng trở nên âm trầm.
"Thiên Hạo, nếu như bây giờ ngươi theo lão phu trở về, lão phu có thể giúp ngươi vô tội. Hắc hắc, ngươi còn chưa từng đi theo đại nhân tập nghệ, cũng có thể triển hiện tài năng, đánh bại đám Áo Khắc trong tỷ thí. Nếu như có thể đi theo đại nhân học tập vài năm, sau này nhất định có ngày đại thành." Hắn chậm rãi, nói: "Bất quá, nếu như lúc này ngươi vẫn muốn bỏ trốn, thì lão phu đành phải bắt ngươi lại, chờ đại nhân về xử lý sau." Nói xong hắn liền vươn một bàn tay ra, xung quanh bàn tay lập tức dập dờn một cỗ lực lượng cực kỳ khủng bố: "Lão phu chinh chiến cả đời, giết chết vô số cường giả dị tộc rồi mới tấn chức tám sao đỉnh phong. Chẳng lẽ, ngươi cho rằng mình có thể chạy thoát khỏi tay lão phu sao?"
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi than nhẹ một tiếng, nói: "Có chạy được không, tại hạ cũng không dám nắm chắc, nhưng nếu không thử một chút, thì làm sao cam tâm được."
Lời còn chưa dứt, trên người hắn chợt lóe lên hồng quang, linh thể Huyết Quang kích bán vào cánh tay hắn, cùng chém ra, trong nháy mắt đã xé rách không gian trước mặt, đồng thời trốn vào trong đó.
Diệp Khả lặng đi một chút, tiếp đó giận tím mặt: "Hảo tiểu tử, nếu để ngươi chạy thoát, hai chữ Diệp Khả của lão phu sẽ lộn ngược lại."
Vừa nói xong hắn liền vung cao cánh tay đồng thời chém xuống phía dưới. Chỗ không gian Trịnh Hạo Thiên vừa xé rách còn chưa kịp khép lại đã bị cánh tay của Diệp Khả một lần nữa xé rách.
Thân hình nhoáng lên một cái, Diệp Khả cũng là kẻ tài cao gan lớn, cho nên cũng không chút do dự mà bám theo.
Lúc này, hắn đã có thể khẳng định, tiểu tử trước mắt này đang muốn mang theo bảo vật bỏ trốn. Đối mặt với tên gia hỏa như vậy, một chút thưởng thức và tiếc hận cuối cùng trong lòng hắn đã bị vứt sạch lên chín tầng mây rồi.
Hắn đã quyết định chủ ý, chẳng những phải lấy lại bảo vật trên người đối phương, hơn nữa còn phải dạy cho đối phương một bài học nghiêm khắc nhất, khiến cho hắn hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này.
...........
Không gian đột nhiên nứt ra, thân hình Trịnh Hạo Thiên nhanh chóng lóe lên, xuất hiện. Hắn không hề dừng lại nghỉ ngơi chút nào, dưới chân khẽ phát lực một cái, đã lao đi về phía trước giống như đạn bắn.
Ở phía sau hắn, một đạo hắc ảnh như hình với bóng cũng từ trong khe nứt không gian lao ra, đồng thời dùng tốc độ còn nhanh hơn một bậc đuổi theo phía sau Trịnh Hạo Thiên, quyết không từ bỏ.
Lúc này, Trịnh Hạo Thiên đã gia tăng tốc độ bản thân tới cực hạn, trừ biến thân đại bằng và Thông Thiên sáo trang là chưa sử dụng ra, thậm chí ngay cả đến Huyết Quang kích linh thể hắn cũng để bại lộ rồi.
Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn không thể nào thoát khỏi vị hoàng tộc Địa ma cường đại đang truy tung phía sau, hơn nữa còn thiếu chút là bị đối phương chớp được thời cơ, đuổi kịp.
Nếu không phải hắn phản ứng tỉnh táo, cộng thêm tốc độ Huyết Quang kích linh thể phá vỡ không gian nhanh hơn đối phương một bậc, thì lúc này hắn đã sớm bị Diệp Khả đuổi kịp rồi.
Bất quá, cho dù tình huống có nguy hiểm, Trịnh Hạo Thiên vẫn không sử dụng tới biến thân đại bàng và Thông Thiên sáo trang.
Tuy sau khi vận dụng tới hai con bài chưa lật này, hắn nhất định có thể thoát khỏi đối phương. Nhưng hai loại năng lực này thật sự là quá mức đặc biệt, một khi để lộ ra trước mặt Diệp Khả, nhất định sẽ mang tới cho hắn vô số tai họa ngầm.
Hắn cũng không phải sợ hãi Diệp Khả kia, mà là đang kiêng kỵ vị ma thần đại nhân đứng sau lưng Diệp Khả kia.
Nếu như để vị ma thần đại nhân kia biết được lai lịch của hắn, đồng thời biết trân bảo trong bảo khố trên cơ bản đã bị mình vét sạch, thì Trịnh Hạo Thiên tin tưởng, sau này mình tuyệt đối sẽ không có ngày yên bình đâu.
Trừ phi là vĩnh viễn trốn tránh trong Vạn Kiếm tông, nếu không đi tới chỗ nào cũng không thể an toàn được.
Chỉ là, cảm ứng khoảng cách giữa mình và Diệp Khả càng lúc càng gần, Trịnh Hạo Thiên rốt cuộc cũng thở dài một tiếng.
Năng lực truy tung của tên hoàng tộc Địa ma này không ngờ lại trác tuyệt bất phàm đến thế, không chỉ có được năng lực khống chế không gian cường đại, mà tốc độ cũng có thể nói là biến thái.
Chẳng trách Trát Hách Đặc ma thần lại để hắn canh giữ bảo khố, trong khi ngay cả Gia Ma đại ma vương cũng không được một mình tiến vào đó.
Chỉ là, nếu không thể thoát khỏi tay người này, thì kế tiếp chỉ có một con đường duy nhất mà thôi…………….
Cổ tay Trịnh Hạo Thiên vừa lật, đã lặng lẽ lấy ra một chiếc ống tròn, tiếp đó, thân hình hắn thoáng chậm lại một chút.....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.