🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đại hắc ám Ma Huyễn phù triện.......
Khi đại bộ phận tấm phù triện này dần dần thành hình, trong não vực Trịnh Hạo Thiên đột nhiên xuất hiện danh xưng của tấm phù triện này.
Hắn lập tức hiểu được, chỉ có linh phù sư hiểu biết cực sâu đối với phù triện chi đạo, mới có tư cách biết được danh xưng tấm phù triện này.
Thần niệm của hắn tiếp tục phóng thích ra ngoài, cẩn thận quan sát nội dung bên trong ngọc thạch.
Đại hắc ám Ma Huyễn phù triện....
Đây là chính là Đại hắc ám phù triện cấp bậc linh giả, mà tác dụng của nó chỉ có một, đó chính là chế tạo ra một ảo cảnh quỷ dị, khiến địch nhân bị vây khốn bên trong đó.
Về nội dung của ảo cảnh, thì nhất định phải do linh phù sư tự mình tạo thành, đồng thời đưa vào trong linh phù.
Có thể nói, tấm Đại hắc ám phù triện này tuyệt đối không giống với những phù triện bình thường khác.
Nó có hoa văn linh lực vận hành đại khái và bộ khung cơ bản nhất, nhưng nơi tối quan trọng nhất lại yêu cầu linh phù sư phải phát huy trí tưởng tượng của mình.
Ảo cảnh mà linh phù sư nắm giữ được càng cường đại, thì tấm phù triện này lại càng phức tạp, uy lực càng cao.
Có thể nói, loại phù triện này tốt xấu, thành bại ra sao là liên quan chặt chẽ tới tạo nghệ của linh phù sư trên phương diện ảo cảnh.
Như là một vị linh phù sư chẳng biết tí gì về ảo cảnh, nếu đụng phải loại phù triện này thì cho dù hắn có luyện chế một trăm lần cũng chưa chắc đã thành công được một.
Tròng mắt thoáng chuyển, Trịnh Hạo Thiên mở hai mắt nói: "Tạp Tháp Nhĩ huynh, ngươi nhận khối ngọc thạch này được bao lâu rồi?"
Sắc mặt Tạp Tháp Nhĩ thoáng đỏ lên, nói: "Hơn nửa năm rồi."
Khóe miệng Trịnh Hạo Thiên khẽ cong lên, mói: "Tạp Tháp Nhĩ huynh, dựa theo ý kiến tiểu đệ, những đường nét trong khối ngọc thạch này tuy còn thiếu, nhưng bộ phận thiếu hụt đều không phải là chủ thể. Chỉ cần có thể tìm hiểu, vận dụng một chút ảo cảnh, đồng thời biến thành hoa văn của phù triện, thì chuyện khôi phục tấm phù triện tựa hồ cũng không phải chuyện quá khó khăn đâu."
Sắc mặt Tạp Tháp Nhĩ càng lúc càng đỏ lên, hắn mấp máy miệng một hồi lâu, cuối cùng nói: "Thiên Hạo huynh có điều không biết, tại hạ tuy có nghiên cứu về phù triện chi đạo, nhưng lại không biết hiểu về ảo trận. Tuy cũng đã bắt đầu nghiên cứu, nhưng muốn nắm giữ tinh túy bên trong, thì e rằng phải mất mấy năm thời gian nữa."
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu. Rốt cuộc hắn cũng hiểu được, vì sao vị thiên tài phù đạo của Địa ma nhất tộc này lại bị tấm Đại hắc ám phù triện này vây khốn lâu như vậy.
Năng lực và thiên phú của mỗi người một khác, cho dù là trong cùng một chủng tộc, thứ cường giả am hiểu cũng chẳng người nào giống người nào.
Trên phù đạo, Tạp Tháp Nhĩ đúng là có chỗ hơn người, nhưng thực lực của hắn trên ảo cảnh lại chẳng đáng kể tới.
Cũng không biết là do hắn xui xẻo hay là do ma thần đại nhân cố ý khảo nghiệm, không ngờ lại giao tấm phù triện này cho hắn tu bổ. Đây quả thực là làm khó người ta mà.
Tâm niệm Trịnh Hạo Thiên xoay chuyển thật nhanh, hắn hừ nhẹ một tiếng, nói: "Tạp Tháp Nhĩ huynh, đây là có người cố ý, biết rõ tạo nghệ của ngươi trên ảo cảnh không cao, nhưng lại cứ bắt ngươi khôi phục loại phù triện này. Hừ thật sự là ý chỉ của ma thần đại nhân sao?"
Sắc mặt Tạp Tháp Nhĩ khẽ biến, vội vàng nói: "Thiên Hạo huynh hiểu lầm rồi, đây không phải là ma thần đại nhân làm khó tiểu đệ, mà là lão nhân gia đang thành toàn cho tiểu đệ." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Phù triện chi đạo cũng là thiên địa chi đạo. Muốn hoàn toàn nắm giữ phù triện chi đạo trong tay, thì nhất định phải nắm giữ thiên địa vạn vật trong tay. Không thể bởi vì thiếu sót một chút mà thất bại trong gang tấc được. Ma thần đại nhân biết chỗ khuyết thiếu của tiểu đệ, cho nên mới cố ý lấy loại phù triện này ra để khảo thí.
Bởi vì muốn quá quan, cho nên tiểu đệ đã cần mẫn nghiên cứu ảo cảnh thuật nửa năm nay. Hiện giờ tuy chưa đâu vào đâu, nhưng so với ban đầu thì khác biệt như trời với đất." Hai mắt hắn sáng ngời hữu thần, nói: "Nếu như một ngày nào đó, tiểu đệ có thể hoàn thiện nội dung trong khối ngọc thạch này, thì chứng tỏ tạo nghệ của tiểu đệ trên ảo cảnh đã không còn là điểm yếu của bản thân nữa."
Trịnh Hạo Thiên mấy máy miệng, trong lòng hắn cực kỳ hoài nghi chuyện này. Với địa vị và năng lực của ma thần đại nhân, há lại nhúng tay vào việc cỏn con này. Tạp Tháp Nhĩ chẳng qua chỉ là một nhân tài có thiên phú mà thôi, cũng không phải con nuôi của ma thần đại nhân, vì sao lại phải hao tổn tâm cơ như vậy để bồi dưỡng hắn.
Chỉ là, nhìn khối ngọc thạch này, hắn không thể không thừa nhận, có lẽ thuyết pháp của Tạp Tháp Nhĩ là sự thật.
"Thiên Hạo huynh, ngươi có nghiên cứu về ảo cảnh không?" Tạp Tháp Nhĩ nghiêm nghị hỏi.
Vào giờ khắc này, trên người hắn dã không còn một chút ngạo mạn nào, mà ngược lại còn mơ hồ mang theo một vẻ chờ mong và cung kính.
Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một chút rồi mỉm cười nói: "Có nghiên cứu qua một chút."
Kỳ thật, nghiên cứu ở phương diện ảo cảnh của hắn so với đối phương cũng chẳng khá hơn là bao, nhưng bên trong khí xoáy của hắn, lại có một lão tổ tông chuyên chơi ảo cảnh. Chỉ cần có Mộng Yểm tồn tại, thì vô luận ảo cảnh gì đối với hắn mà nói, cũng chỉ như gió thoảng mây bay. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net
Nói nghiên cứu qua một chút, quả thực đã là khiêm tốn tới mức không thể hình dung rồi.
Tựa hồ cảm nhận được sự tự tin mãnh liệt bên trong nụ cười của Trịnh Hạo Thiên, Tạp Tháp Nhĩ mừng rỡ trong lòng, vội vàng nói: "Thiên Hạo huynh, khi tiểu đệ nghiên cứu ảo cảnh, đã gặp phải một số vấn đề, muốn thỉnh giáo ngươi một chút."
"Mời Tạp Tháp Nhĩ nói." Trịnh Hạo Thiên chậm rãi nói: "
"Muốn bố trí ảo cảnh, quan trọng nhất là gì?"
"Biến đổi." Trịnh Hạo Thiên thản nhiên nói: "Bố trí ảo cảnh, chính là lợi dụng địa hình, lợi dụng thiên địa linh lực, lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng được, khiến đối phương lâm vào một ảo cảnh có thể biến đổi." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Phương pháp tạo ra ảo cảnh kỳ thật có rất nhiều loại, nhưng vô luận ngươi sử dụng loại nào, cũng phải biến đổi...."
"Biến đổi!" Tạp Tháp Nhĩ lặng đi một chút, hắn thoáng lẩm bẩm vài câu, đôi mắt lập tức sáng ngời: "Tiểu đệ còn có mấy câu muốn hỏi."
Đúng như lời hắn nói vừa rồi, nghiên cứu ảo cảnh trong vòng nửa năm đã khiến hắn có một trụ cột rất vững chắc. Chỉ là, trong quá trình nghiên cứu, hắn thủy chung vẫn một thân một mình chậm rãi nghiên cứu rồi tổng kết, đồng thời tích lũy ra rất nhiều vấn đề.
Hiện giờ, Trịnh Hạo Thiên trước mặt hắn lại giống như một cuốn bách khoa toàn thư từ trên trời rơi xuống.
Bất quá, Trịnh Hạo Thiên chẳng những không hề mất kiên nhẫn, mà ngược lại còn hứng thú giải thích cho hắn, thậm chí còn ước đối phương đưa ra càng nhiều câu hỏi hơn.
Bởi vì trả lời Tạp Tháp Nhĩ lúc này, kỳ thật không phải là Trịnh Hạo Thiên, mà là Mộng Yểm đang ẩn mình trong khí xoáy.
Với hiểu biết mà nó trời sinh đã nắm giữ trong tay về ảo cảnh, có lẽ không thể trả lời vấn đề của ảo cảnh tông sư, nhưng ứng phó một Tạp Tháp Nhĩ nho nhỏ cũng là rất dư dả rồi.
Không chỉ như vậy, cuộc vấn đáp này còn khiến Trịnh Hạo Thiên có một nhận thức hoàn toàn mới về ảo cảnh.
Sau vô số lần Mộng Yểm thi triển năng lực ảo cảnh của mình, Trịnh Hạo Thiên đối với loại năng lực cũng chẳng xa lạ gì, thậm chí còn có thể bắt chước một phần. Chỉ là trước đó, hắn lại chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nghiên cứu ảo diệu của ảo cảnh.
Nhưng Tạp Tháp Nhĩ đột nhiên xuất hiện, lại khiến Trịnh Hạo Thiên nảy sinh hứng thú vô cùng.
Bên trong những câu hỏi và câu trả lời, trong não hải của hắn không ngừng xác minh, so sánh với kinh nghiệm trước kia, đối với ảo cảnh cũng có hiểu biết đại khái.
Có thể nói, trước mặt hắn đã mở ra một cánh cửa mới, nếu như có thể lĩnh ngộ phương diện này, thì tạo nghệ trên phù triện chi đạo của hắn sẽ càng tiến thêm một bước dài.
Chẳng biết đã qua bao lâu, khi Tạp Tháp Nhĩ dừng hỏi, hai người không hẹn mà cùng lâm vào trầm tư.
Trong căn phòng im ắng, hai người ngồi đối diện nhau, mặc dù bề ngoài thì có vẻ bình tĩnh cực kỳ, nhưng trong đầu lại nổi sóng ngập trời, cố gắng thu gom tổng hợp tất cả những tri thức vừa tiếp thu được.
Ba ngày sau, Tạp Tháp Nhĩ thở ra một thật dài nhẹ nhõm. Trong mắt cũng toát lên một vẻ sợ hãi lẫn vui mừng khó có thể hình dung được.
"Thiên Hạo huynh, đa tạ ngươi chỉ điểm." Hắn hướng về phía Trịnh Hạo Thiên, khom người một cái thật sâu, nói: "Tiểu đệ muốn luyện chế một tấm Đại hắc ám Ma Huyễn phù triện, không biết ngài có hứng thú không?"
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu một cái, lúc này, sự hưng phấn trong lòng hắn tuyệt đối không ít hơn đối phương chút nào, chỉ là hắn đang cố kìm nén nỗi kích động này xuống mà thôi.
"Được." Tạp Tháp Nhĩ cất tiếng cười lớn, nói: "Vậy hai người chúng ta cùng nhau động thủ, luyện chế đi."
Hai người nhìn nhau cười, đồng thời lấy ra phù triện trắng và linh bút của mình.
Trong phòng mặc dù chỉ có một chiếc bàn duy nhất, nhưng đối với bọn hắn mà nói, luyện chế phùy triện có bàn hay không cũng chẳng ảnh hưởng quá lớn.
Phảng phất như đã ước định từ trước nhau, hai người lấy cái bàn làm trong trung tâm, đều đặt tấm phù triện của mình lên mặt đất, đồng thời huy động linh bút, bắt đầu luyện chế phù triện.
Bên trong gian phòng tràn ngập thiên địa linh lực, mức độ nồng đậm đã đạt tới mức không thể tưởng tượng nổi, gần như chỉ kém hơn thánh địa tu luyện của Cửu U chân nhân một chút mà thôi.
Đó cũng là nguyên nhân lớn nhất mà hai người bọn hắn dám đồng thời luyện chế phù triện ở đây.
Nếu như đổi lại là một nơi thiếu thốn linh lực, thì căn bản không thể nào để hai người bọn hắn cùng luyện chế Đại hắc ám phù triện được.
Gian phòng lại một lần nữa chìm vào im lặng. Hai người không nói một lời, lưu lại những đường hoa văn tinh mỹ trên phù triện. Tuy bọn họ không nói gì, nhưng hai người lại không hẹn mà cùng âm thầm so đấu.
Từng đạo từng đạo lực lượng hắc ám thuần thúy được phong ấn vào trong phù triện, trên mặt Trịnh Hạo Thiên lộ ra một thần thái hưng phấn.
Rốt cuộc, hắn mạnh mẽ họa nốt đường hoa văn cuối cùng. Khi linh bút của hắn được nhấc lên, toàn bộ linh lực trong gian phòng tựa hồ bị hắn rút sạch, dũng mãnh điên cuồng tràn vào trong phù triện.
Đại hắc ám Ma Huyễn phù triện đã được hắn dễ dàng luyện chế ra.
Trong khí xoáy, Mộng Yểm khinh thường khịt mũi một cái, chằng thèm ngó tới tấm phù triện mà Trịnh Hạo Thiên vừa luyện chế ra .
Đúng vậy, tấm phù triện này quả thật có hiệu quả tạo ra ảo cảnh, nhưng cái loại ảo cảnh này so với nó mà nói, thì quả thực là gặp phải sư phụ, căn bản không cùng một cấp bậc.
Hơn nữa, càng khiến nó cảm thấy phẫn nộ là ở chỗ, Trịnh Hạo Thiên không ngờ lại cự tuyệt không cần nó cung cấp ảo cảnh để tham khảo.
Tuy Mộng Yểm cũng hiểu được, đây là do Trịnh Hạo Thiên không muốn trong lần đầu tiên luyện chế loại phù triện này đã có biểu hiện quá kinh thế hãi tục, nhưng nó vẫn có chút buồn bực không vui.
"Hô...."
Tay Tạp Tháp Nhĩ khẽ nhấc lên, phù triện trước cũng phát ra một tiếng vang nhỏ, một lượng lớn linh lực cũng mạnh mẽ tràn vào.
Hắn thở ra một hơi thật dài, ngẩng đầu lên, nhìn tấm phù triện đã hoàn thành trước mặt Trịnh Hạo Thiên, than nhẹ một tiếng, nói: "Thiên Hạo huynh, tạo nghệ trên phù triện chi đạo của ngươi quả nhiên cao hơn tiểu đệ."
Trịnh Hạo Thiên xua xua tay, nói: "Tạp Tháp Nhĩ huynh sai rồi, sở dĩ tiểu đệ có thể nhanh hơn ngươi một bước, đó là vì tiểu đệ tinh thông ảo cảnh chi thuật. Nếu luận về toàn bộ phù triện chi đạo, chưa hẳn đã thắng được ngươi."
Hai hàng lông mày Tạp Tháp Nhĩ thoáng giãn ra, đột nhiên cười, nói: "Được rồi, nếu chúng ta đã luyện chế ra rồi, vậy không cần tranh cãi gì nữa." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Chúng ta đi thôi."
"Đi đâu?"
"Đương nhiên là đi gặp ma thần đại nhân....."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.