Lão Địa ma nghe Tạp Tháp Nhĩ nói xong, trong lòng cũng thầm hối hận không thôi. Mình đã sống nhiều năm như vậy, không ngờ cũng có lúc nhìn nhầm người. Nguồn: truyentop.net Vị hoàng tộc Địa ma trẻ tuổi kia tuy có thể luyện chế ra hắc ám linh phù bình thường, nhưng thứ hắn luyện chế ra chẳng qua chỉ là một loại hắc ám linh phù bình thường mà thôi. Loại phù triện này đối với cường giả cấp bậc ma vương như thiếu chủ nhân mà nói, căn bản không đáng để nhắc tới. Chỉ là, không ngờ mình lại mờ mắt chạy tới, dùng cái loại phù triện không có tí giá trị nào này để quấy rầy thiếu chủ nhân thanh tu. Đây quả thực là chuyện không thể chấp nhận được. Hắn đưa tay ra, đang định nhận lấy tấm Phân Thân phù triện trong tay thiếu chủ nhân, đồng thời đem trả lại cho vị hoàng tộc trẻ tuổi cuồng vọng ngoài cửa kia, thì lại nghe thấy Tạp Tháp Nhĩ khẽ ồ lên một tiếng. Lão Địa ma trong lòng nhảy dựng lên, thấp giọng nói: "Đại nhân, ngài....." Tạp Tháp Nhĩ khoát tay chặn lại, cắt ngang câu hỏi của lão Địa ma. Hắn khẽ cau mày, hai mắt sáng ngời hữu thần, nhìn chằm chằm vào tấm phù triện. Lão Địa ma trong lòng không yên. Đã rất lâu rồi hắn không nhìn thấy thiếu chủ nhân coi trọng một tấm phù triện hắc ám bình thường như thế. Lúc này, trong lòng hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, chẳng lẽ vị hoàng tộc trẻ tuổi kia thật sự có vài phần bản lĩnh, và thiếu chủ nhân đã từ tấm phù triện này nhìn ra điều gì đó. Tạp Tháp Nhĩ chậm rãi gật đầu, đột nhiên hỏi: "Lão Ước Hàn, hắn vừa luyện chế tấm phù triện xong?" "Vâng. Thiếu chủ nhân ngài nói rất đúng. Vị đai nhân kia vừa luyện chế nó trong cung điện." Thanh âm Tạp Tháp Nhĩ càng lúc càng gấp gáp hơn vài phần: "Hắn luyện chế tấm phù triện này mất bao nhiêu thời gian?" Lão Ước Hàn do dự một chút, nói: "Rất ngắn." Tạp Tháp Nhĩ nhíu mày, nói: "So với ta thì thế nào?" "Cũng tương đương với ngài." Hai hàng lông mày Tạp Tháp Nhĩ nhướng hết lên, kinh ngạc, nói: "Thời gian hắn luyện chế hắc ám phù triện cũng tương đương ta?" "Vâng." Lão Ước Hàn cúi đầu, chỉ là trong lòng hắn thầm nghĩ. Nếu chỉ luận về tốc độ, chỉ sợ tốc độ người nọ luyện chế phù triện còn nhanh hơn cả ngài một phần ấy chứ. Chỉ là, lời này hắn vô luận thế nào cũng không bao giờ nói ra. "Hay, quả nhiên là một vị phù đạo đại sư." Tạp Tháp Nhĩ gật đầu liên tục, hưng phấn nói. Lão Ước Hàn há hốc miệng, lắp bắp nói: "Đại nhân, vị đại nhân kia chẳng qua chỉ luyện chế một tấm phù triện hắc ám mà thôi, tại sao có thể gọi là phù đạo đại sư chứ?" Phù đạo đại sư, nhân vật được xưng hô như vậy trong các chủng tộc đều không phải kẻ bình thường. Muốn được xưng hô như thế, không phải cứ luyện chế được vài tấm phù triện bình thường là được, mà nhất định phải tinh thông phù triện cấp bậc linh giả nào đó, mới có tư cách được xưng là phù đạo đại sư. Mà trên thực tế, có rất nhiều cường giả lựa chọn đi theo phù triện chi đạo, nhưng sau khi tấn chức linh giả, thành tích luyện chế phù triện cấp bậc linh giả lại vô cùng thê thảm. Nhân vật như vậy, vô luận thế nào cũng không thể xứng với hai chữ đại sư. Tạp Tháp Nhĩ khẽ cười, chỉ vào tấm phù triện, nói: "Lão Ước Hàn, ngươi không tu luyện phù triện chi đạo, cho nên không thể nhìn thấu ảo diệu bên trong. Hắc hắc, bất quá ngươi đi theo gia tộc chúng ta nhiều năm như vậy, hẳn cũng có mấy phần nhãn lực rồi. bây giờ ngươi thử xem xem, tấm phù triện này có phẩm chất ra sao?" Lão Ước Hàn trong lòng vừa động, hắn tiến lên xem xét cẩn thận một hồi lâu, sắc mặt cũng dần dần biến đổi. "Thế nào, lão Ước Hàn, ngươi đã nhìn ra chưa?" Tạp Tháp Nhĩ như cười như không nói Lão Ước Hàn do dự một hồi lâu, cuối cùng nói: "Đại nhân, tấm Phân Thân phù triện này có phẩm chất rất cao. lão phu không dám vọng ngôn." "Không sao đâu. Nơi này chỉ có hai người chúng ta, ngươi cứ nói đừng ngại." "Vâng, nếu lão hủ không nhìn lầm thì tấm phù triện này là cực phẩm." Tạp Tháp Nhĩ than nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi nói rất đúng, nhưng vẫn sai một chút." Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm phù triện, trong con ngươi chớp động lên một vẻ hưng phấn, nói: "Tấm phù triện này không phải là cực phẩm bình thường, mà là một tấm cực phẩm đã gần đạt tới vô hạn hoàn mỹ rồi." "Siêu phẩm?" Lão Ước Hàn không kiềm chế được kinh hô lên. "Còn kém một chút." Thanh âm Tạp Tháp Nhĩ mang theo vô hạn tiếc nuối, nói: "Chỉ còn kém một chút nữa thôi, nếu không nó chính là một tấm phù triện siêu phẩm riồi." Lão Ước Hàn há hốc miệng, khi ánh mắt hắn lại một lần đặt lên phù triện, thì cảm xúc đã hoàn toàn khác biệt rồi. Hắc ám phù triện đối với linh phù sư mà nói, kỳ thật không khó luyện chế, cho dù luyện chế ra hắc ám phù triện phẩm cấp cao cũng không phải là việc khó... Nhưng, tấm phù triện này đã đạt tới đỉnh phong cực phẩm của phù triện, tiếp cận tới hoàn mỹ, mà càng quan trọng hơn là khi vị phù đạo đại sư kia luyện chế, quả thực như hạ bút thành văn, nhẹ nhàng thoải mái vô cùng. Tổng hợp tất cả những điều này lại, bất luận kẻ nào cũng có thể dễ dàng đoán được, người này tuyệt đối là một phù đạo đại sư đỉnh cấp. "Lão Ước hàn, vị đại sư kia ở nơi nào, ngươi dẫn ta ra ngoài, gặp hắn một lần." Tạp Tháp Nhĩ cao giọng nói. ........................ Đại sảnh rộng lớn tuy được trang hoàng hết sức xa hoa, nhưng có lẽ bởi vì thiếu đi cái nhân khí, cho nên lại có vẻ lạnh lẽo phi thường. Trịnh Hạo Thiên cứ an tĩnh ngồi trong góc đại sảnh nhắm mắt dưỡng thần, phảng phất như đã tiến vào trạng thái bế quan, hoàn toàn không để ý tới ngoại giới nữa. Dương Hoang ngạo nghễ mà đứng bên cạnh hắn. Bất quá, trong mắt hắn lại liên tục lóe lên một vẻ kích động vô cùng. Thì ra, vì hoàng tộc đại nhân cứu mình ra khỏi tay yêu thú không chỉ là một vị chiến sĩ cường đại, mà còn là một vị phù đạo đại sư hiếm thấy. Đối với Dương Hoang mà nói, chỉ cần có thể luyện chế ra phù triện, thì chính là nhân vật cấp bậc đại sư rồi. Lúc này, hắn đã hiểu được, vì sao Trịnh Hạo Thiên lại cảm thấy hứng thú với Tạp Tháp Nhĩ như vậy. Đó là bởi vì, hai người bọn họ vốn chính là cùng một loại người. Chỉ là, tính cách của Thiên Hạo đại nhân so với Tạp Tháp Nhĩ đại nhân thì tốt hơn cả trăm lần. Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy ra. Hai vị hoàng tộc Địa ma sóng vai bước vào. Tuổi tác hai vị hoàng tộc Địa ma này một lớn một nhỏ, phục sức trên người cũng không giống nhau. Nhưng khí tức từ trên người bọn họ phóng thích ra lại đều cường đại vô cùng, khiến người ta không dám có chút khinh thường nào. Ánh mắt hai vị hoàng tộc lập tức rơi xuống người Trịnh Hạo Thiên đang an tĩnh ngồi, đồng thời lộ ra một nụ cười thân thiện. Dương Hoang cả kinh, vội vàng nói: "Đại nhân, hai vị này là Cáp Mạn đại nhân và Lai Đức Bảo đại nhân. Bọn họ đều đại biểu cho tộc đàn tới bái kiến ma thần đại nhân, cho nên đang tạm thời ở lại đây." Trịnh Hạo Thiên mở hai mắt, khẽ mỉm cười gật đầu với hai vị hoàng tộc Địa ma, nhưng trong lòng lại thầm buồn bực. Hai người này rõ ràng vì mình mà tới, nhưng từ trước tới giờ mình đã gặp bọn hắn lần nào đâu cơ chứ. "Thiên Hạo các hạ, lão phu Cáp Mạn." Hoàng tộc Địa ma lão niên thoáng khom người, nói: "Vị này là Lai Bảo Đức, nghe nói trong điện lại xuất hiện một vị hoàng tộc tôn quý, cho nên mới mạo muội tới bái kiến, mong ngài chớ trách." Trịnh Hạo Thiên hoàn lễ, nói: "Ngài quá khách khí rồi. Hai vị có thể tới đây, tại hạ đã vô cùng cảm kích rồi, làm sao dám quở trách chứ." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Chỉ là, nơi này tựa hồ là chổ ở của Tạp Tháp Nhĩ các hạ mà." Hoàng tộc Địa ma trẻ tuổi Lai Bảo Đức cười nói: "Thiên Hạo các hạ, chúng ta đã tới quý phủ của ngài, nhưng người hầu ở đó nói cho chúng ta biết, ngài đã tới đây rồi." Trịnh Hạo Thiên bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Hai vị vất vả rồi." Cáp Mạn vẻ mặt tươi cười, nói: "Lão phu tới từ Đông phương Lại Khắc Lai nhất tộc, Lai Bảo Đức tới từ Tây phương Mông Đức nhất tộc, không biết Thiên Hạo các hạ tới từ đại tộc nào?" Trịnh Hạo Thiên thoáng ngây người, cười khổ nói: "Hai vị thứ lỗi, khi tại hạ rời khỏi bộ tộc, đã từng thề rằng, nếu không thể nổi danh thiên hạ thì tuyệt đối sẽ không bôi nhọ thanh danh bổn tộc." Ánh mắt Cáp Mạn và Lai Bảo Đức đều trở nên ngưng trọng, đồng thời lóe lên một vẻ kinh ngạc. Hoàng tộc Địa ma, ở trong toàn bộ thế giới ngầm cũng là tồn tại cao cấp nhất. Niềm kiêu ngạo của bọn họ chính là từ thiên tính, từ trong cốt tủy, từ sự thống trị hàng trăm triệu năm cao cao tại thượng. Cho nên, có lập thệ như vậy cũng không có gì là kỳ quái. Nhưng có thể làm được điều này thì khẳng định không phải hạng người vớ vẩn "Thì ra là thế. Vậy do chúng ta thất lễ rồi." Thái độ Cáp Mạn lập tức chuyển biến vi diệu. Nếu như nói ban đầu, hai người bọn họ tới đây chẳng qua là vì quá buồn chán, muốn tìm gặo vị hoàng tộc mới tới. Nhưng lúc này, tâm tính bọn hắn đã hoàn toàn bất đồng rồi. Người này đã có chí hướng như vậy, nếu như còn có thực lực cân xứng nữa, chỉ cần không chết yểu, thì sau này nhất định sẽ nổi danh thiên hạ. Nhân vật như vậy, đương nhiên đáng để kết giao. Ba người đều có tâm kết giao, cho nên nói chuyện đương nhiên vô cùng ăn ý. Chỉ sau chốc lát, đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ rồi. Ánh mắt Cáp Mạn đột nhiên vừa chuyển, nói: "Thiên Hạo huynh, ngươi tới đây là để bái phỏng Tạp Tháp Nhĩ?" "Không sai, nghe nói Tạp Tháp Nhĩ là một vị phù đạo đại sư cường đại, cho nên ta muốn gặp mặt một lần." Trịnh Hạo Thiên đáp không chút do dự. Cáp Mạn khẽ lắc lắc đầu, cười khổ, nói: "Thiên Hạo huynh, ta khuyên ngươi nên bỏ ý định này đi. Tên gia hỏa này chẳng đáng gặp đâu." Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: "Chẳng lẽ hắn chỉ có hư danh?" Ánh mắt hắn thoáng nhìn về phía Dương Hoang. Dương Hoang vội vàng thề thốt, nói: "Đại nhân, tại hạ tuyệt đối không dám lừa gạt ngài, Tạp Tháp Nhĩ đại nhân được công nhận là phù đạo đại sư thật mà." Cáp Mạn cười ha ha, nói: "Tạp Tháp Nhĩ mặc dù là phù đạo đại sư, nhưng trừ bỏ phù đạo ra, hắn chẳng biết cái quái gì nữa cả. Hừ, ngay cả những hoàng tộc chúng ta muốn kết giao với hắn, hắn cũng vênh váo không gặp." Hắn lắc lắc đầu, nói: "Nhân vật như vậy, có kết giao hay không cũng vậy thôi." Lai Bảo Đức gật đầu liên tục, nói: "Chúng ta đều là hoàng tộc, cũng từ trong chiến trường biển máu mà trưởng thành. Còn Tạp Tháp Nhĩ chẳng qua chỉ là một phù đạo đại sư, vậy mà cũng dám xem thường chúng ta,hừ hừ...." Hai người bọn họ vừa nhắc tới Tạp Tháp Nhĩ, bộ dáng liền lập tức lộ vẻ giận dữ. Nhưng, Trịnh Hạo Thiên vẫn nhìn thấu, ở trong mắt bọn họ, vẫn không thể che giấu được một vẻ hâm mộ và đố kỵ. Trong lòng hắn lập tức bừng tỉnh, hai người này cũng không phải là không muốn kết giao, chẳng qua là vì bị Tạp Tháp Nhĩ động chạm tới lòng tự ái, cho nên mới khó chịu như thế. Cáp Mạn than nhẹ một tiếng, nói: "Thiên Hạo huynh, ngươi chờ ở đây đã lâu như vậy, vậy mà hắn vẫn không chịu ra gặp ngươi. Chỉ cần cái này cũng thấy được hắn ngạo mạn tới mức nào rồi. Haiz, chúng ta đi thôi, lão phu dẫn ngươi đi gặp mấy vị bằng hữu khác, so với ngây ngốc chờ đợi ở đây thì tốt hơn nhiều. Lai Bảo Đức phụ họa, nói: "Cáp Mạn huynh nói không sai, chúng ta... Ủa, đây là, không thể nào....." Mọi người theo ánh mắt hắn nhìn về phía nội sảnh, chỉ thấy hai thân ảnh từ trong đi ra. Một người đương nhiên là lão Ước Hàn lúc trước, mà ở bên cạnh hắn, lại là một vị hoàng tộc Địa ma tuấn lãng trẻ tuổi, kiêu ngạo ngẩng đầu mà bước ra....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]