Chương trước
Chương sau
Dương Hoang ngẩng đầu, phát ra một gầm rống thật lớn tràn ngập cảm xúc sôi trào và thê lệ, phảng phất như đang trợ uy cho đồng bọn đuổi theo địch nhân phía xa.
Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc lắc đầu. Hắn vừa nhìn thấy tốc độ song phương liền biết, khả năng đám Địa ma này đuổi kịp con yêu thú thiên cầm kia là gần như bằng không.
Bất quá, những lời đả kích, làm nhụt chí đồng bạn, ít nhất là đồng bạn lúc này, làm sao có thể nói ra miệng được.
Dương Hoang thở hổn hển mấy hơi, nói: "Thiên Hạo đại nhân, có phải ngài là hoàng tộc thuần huyết?"
Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, vẻ mặt khó chịu nói: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Dương Hoang vội vàng cúi đầu, khúm núm nói: "Thiên Hạo đại nhân trớ trách, chỉ là trong sào huyệt hắc ám rất ít khi nhìn thấy hoàng tộc thuần huyết giá lâm, cho nên tiểu nhân mới có chút kinh ngạc mà thôi."
"Ồ, vì sao vậy?" Trịnh Hạo Thiên thản nhiên, phảng phất như chỉ tùy tiện hỏi. Nhưng trong lòng hắn lại hoàn toàn tập trung tinh thần nghe ngóng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Tư liệu Vạn Bảo Hiên kiếm được tuy rất nhiều, nhưng chuyện nội bộ dị tộc như thế này dù sao cũng không biết được nhiều lắm.
Dương Hoang cười khổ một tiếng, nói: "Hoàng tộc thuần huyết mỗi một vị đều là cường giả có thực lực nghịch thiên. Bọn họ thường thường sẽ trực tiếp tiến vào các đại hiểm địa và cấm địa của chiến trường để thí luyện." Hơi dừng lại một chút, hắn lại, nói: "Hơn nữa, những hoàng tộc thuần huyết cũng không nguyện ở cùng một chỗ với chúng ta."
Khi hắn nói tới đây, trong mắt lại toát ra một vẻ bất đắc dĩ. Bất quá, khiến Trịnh Hạo Thiên cảm thấy kinh ngạc là ở chỗ, hắn không ngờ không thể nhìn ra bất cứ chút bất mãn hay biểu tình khuất nhục khi bị kỳ thị nào.
Điều này chứng tỏ, Dương Hoang chỉ cảm thấy buồn bã, mà không hề cảm thấy phẫn nộ.
Khẽ mấp máy môi, Trịnh Hạo Thiên thầm than trong lòng.
Thế giới mà Ma tộc thật sự là quá mức cổ quái. Loại cấp bậc huyết thống này không ngờ ăn sâu vào xương tủy của ma tộc mất rồi. Bọn hắn coi điều này như đương nhiên, ngay cả một chút ý niệm phản kháng cũng không có.
"Hừ." Trịnh Hạo Thiên cũng không biết nên nói gì, đành hừ nhẹ một tiếng, chắp hai tay sau lưng, nói: " Đây là lần đầu tiên bổn tọa tới doanh địa này, ngươi dẫn đường, chúng ta vào thôi."
Hai mắt Dương Hoang sáng ngời, chút oán khí vì vừa rồi bị con yêu thú thiên cầm đuổi giết ngàn dặm lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Lúc này, chuyện hắn muốn nhất có lẽ chính là ôm chầm lấy con thiên cầm kia, cảm tạ rối rít một phen ấy chứ.
Nếu không phải bị truy sát lâu như vậy, thì làm sao gặp được vị hoàng tộc thuần huyết dễ nói chuyện này, lại càng không có khả năng được hắn sai khiến.
Khom ngươi một cái thật sâu, Dương Hoang nói: "Có thể ra sức vì ngài, đó là vinh hạnh của tiểu nhân."
Hắn nghiêng người, chậm rãi đi vài trong doanh địa, đồng thời giới thiệu: "Đại nhân, đây là Trát Hách Đặc doanh địa do Trát Hách Đặc ma thần đại nhân trấn giữ." Khi nhắc tới danh tính vị ma thần đại nhân này, vẻ mặt Dương Hoang sùng bái vô cùng: "Đại nhân trấn thủ doanh địa hơn một ngàn năm, trải qua vô số mưa sa bão táp, nhưng vẫn chưa bao giờ có cường giả dị tộc dám tới cửa khi dễ."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng thầm nghĩ, du đãng trong cái chiến trường này trên cơ bản đều là linh giả. Mà chỉ bằng vào những linh giả này, chẳng lẽ lại dám tấn công doanh địa cỡ lớn do tông sư trấn thủ sao? Đây là quả thực tự tìm đường chết mà...
Bất quá, trên mặt hắn lại lộ vẻ tươi cười, nói: "Không phải ngươi vừa bị yêu thú thiên cầm đuổi giết sao?"
Sắc mặt Dương Hoang đỏ bừng, nhưng cũng không dám biện giải, nói: "Đại nhân, năm xưa các tộc chúng ta từng lập hiệp ước. Ở trong doanh địa không cho phép dị tộc tiến vào. Nhưng chém giết ở ngoài doanh địa, thì ma thần và các vị đại năng nhất định không được nhúng tay. Vừa rồi, chỉ cần tại hạ có thể chạy vào trong trăm trượng ngoài doanh địa, thì con yêu thú thiên cầm chết tiệt kia nhất định không dám truy kích."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tiến vào trong hạp cốc.
Trong một khắc khi Trịnh Hạo Thiên tiến vào hạp cốc, một luồng hắc ám lập tức tràn ra, đồng thời bao phù toàn thân hắn lại.
Hắn lập tức đề cao cảnh giác.
Bên trong doanh địa cỡ lớn của các chủng tộc, đều có biện pháp đặc biệt để chống dị tộc lẻn vào. Nếu như là trước kia, cho dù là có Mộng Yểm che dấu, Trịnh Hạo Thiên cũng quyết không dám dễ dàng thử nghiệm. Chỉ là, hiện giờ hắn đã tự mình nghiệm chứng năng lực đặc thù của mặt nạ Thông Thiên sáo trang, hơn nữa lại có thêm khí tức của bản thân Mộng Yểm, cho nên mới nắm chắc có thể lừa đảo quá quan.
Quả nhiên, đám hắc ám này sau khi lượn lờ xung quanh thân thể hắn vài vòng, liền lập tức chậm rãi lui đi. Mà càng khiến Trịnh Hạo Thiên cảm thấy kinh ngạc chính là, đám hắc ám này không ngờ lại hình thành một nhân hình trong hư không, đồng thời hướng về phía hắn mà chắp tay thi lễ.
Dương Hoang biến sắc, biểu tình trở nên cung kính hơn nhiều: "Đại nhân, ngài quả nhiên là Hoàng tộc thuần huyết."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, lập tức hiểu ra.
Đám hắc ám này đương nhiên là một loại thủ đoạn kiểm tra thật giả, nhưng đồng thời cũng có năng lực phán đoán thân phận ma tộc.
Trên người mình đương nhiên không có huyết mạch địa ma hoàng tộc gì, nhưng lại có khí tức Mộng Yểm.
Mộng Yểm, cho dù là trong Thiên ma cũng là tồn tại cao cấp nhất, chẳng hề thua kém hơn hoàng tộc Địa ma chút nào. Cho nên, đám hắc ám này có biểu hiện như vậy cũng không có gì là lạ.
Khẽ mỉm cười, Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu lên, nói: "Vào thôi."
"Vâng, đại nhân." Dương Hoang cung kính lên tiếng, xoay người ưỡn ngực ngẩng cao đầu mà đi. Lúc này, trên mặt hắn thậm chí còn có một vẻ kiêu ngạo không thể nào che giấu được.
Có thể dẫn đường cho một đại nhân hoàng tộc thuần huyết cường đại, tuyệt đối là một vinh quang cực lớn.
Từ bên ngoài nhìn vào, nơi này là một dải hạp cốc thật lớn.
Nhưng sau khi tiến vào trong hạp cốc, bên trong lại là một cảnh tượng phi thường náo nhiệt và hoa lệ.
Ở nơi này, không chỉ có thể nhìn thấy Địa ma các loại chủng tộc và cường giả tu luyện ma đạo phản bội bổn tộc, mà ngay cả Thiên ma vốn chỉ tồn tại trong Thiên ma giới cũng thong thả phiêu đãng trên bầu trời.
Trịnh Hạo Thiên nhướng mày, nhìn cảnh tượng và không khí náo nhiệt nơi đây, hắn thật sự có chút phản ứng không kịp.
Nếu như không phải có rất nhiều chủng tộc với các hình thù thiên bách kỳ quái đập vào mắt, hắn còn tưởng mình vào một doanh địa nhân tộc rồi ấy chứ.
Dương Hoang đột nhiên dừng lại, hắn hơi do dự một chút,nói: "Đại nhân, ngài đến đây là muốn tạm thời nghỉ ngơi, hay là chờ sau khi tiếp tế xong liền lập rời đi ngay?"
Thừoi gian Trịnh Hạo Thiên tới đây tuy không lâu, nhưng cũng từ một chút dấu vết mà suy đoán ra vài phần.
Đám hoàng tộc Địa ma chân chính cũng không thường xuyên tới sào huyệt hắc ám, cho dù là tới đây nhận tiếp viện thì sau khi tiếp viện xong cũng nhanh chóng rời đi.
Bất quá, mục đích hắn tới đây cũng không phải dạo chơi, cho nên đương nhiên không thể tùy tiện vỗ mông bỏ đi.
"Bổn tọa muốn dừng lại, nghỉ ngơi ở đây một thời gian ngắn, ngươi tìm cho bổn tọa một chỗ yên tĩnh là được." Hắn thản nhiên nói.
Dương Hoang nghe vậy liền mừng rỡ, vội vàng nói: "Đại nhân, trong doanh địa có một cung điện chuyên dành cho hoàng tộc mấy vị đại nhân nghỉ ngơi, người xem...."
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu một cái.
Dương Hoang lập tức đi chậm phía trước, đồng thời vừa đi vừa giới thiệu tất cả những thứ hạp cốc cho Trịnh Hạo Thiên, hi vọng có thể khiến hắn hài lòng.
Cửa hàng chỗ kia buôn bán cái gì, cửa hàng chỗ này thu mua với giá cả hợp lý hơn, cửa hàng đó do một vị ma vương mở, chỉ cần có đủ linh thạch, thì thậm chí là hàng cấm cũng có thể mua được...
Những chuyện này được Dương Hoang thao thao bất tuyệt không ngừng. Thực lực của hắn trong Địa ma không tính là đỉnh cấp,nhưng sự quen thuộc đối với doanh địa lại khiến Trịnh Hạo Thiên cực kỳ hài lòng.
Đột nhiên, Trịnh Hạo Thiên dừng bước, ánh mắt hướng về một phía mà nhìn, phảng phất như tùy tiện hỏi: "Đó là nơi nào?"
Dương Hoang théo ánh mắt hắn nhìn lại, trên mặt lập tức lộ ra vẻ sùng kính vô cùng, nói: "Đại nhân, đây là nơi ma thần đại nhân cư ngụ." Hắn hâm mộ nói: "Có thể tiến vào cung điện của ma thần đại nhân, ít nhất cũng là cường giả ba sao trở lên. Mà phụ trách vận hành toàn bộ doanh địa lại là một vị đại ma vương các hạ thần thông quảng đại."
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười khổ.
Đại ma vương cũng chính là đại linh giả của nhân loại. Cường giả cấp bậc này vốn không nên xuất hiện trong chiến trường này mới phải.
Nhưng ở trong doanh địa các tộc, xuất hiện một vài thủ hộ giả cấp bậc đại ma vương lại không có bất cứ vấn đề gì. Chỉ cần bọn họ không tiến vào chiến trường, tàn sát linh giả bình thường, thì chẳng ai lại rỗi hơi quản tới.
Bất quá, nếu như trong doanh địa có người chủ động quấy rối, thì những vị đại ma vương này tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.
Chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhưng trái tim hắn cũng chậm rãi trầm xuống.
Hắn đã ẩn ước cảm ứng được sự tồn tại của kiện Thông Thiên sáo trang thứ bốn. Chỉ là, kiện sáo trang này không ngờ lại đang nằm trong cung diện của ma thần.
Chưa nói tới kẻ tọa trấn cung điện kia là một vị ma thần đại nhân cực kỳ khủng bố, cho dù chỉ là một đại ma vương, hắn cũng không có cơ hội trộm được nó ra.
Xem ra, tưởng tượng ban đầu của mình vẫn quá đơn giản rồi.
Loại siêu cấp bảo vật có thể trở thành pháp khí này, làm sao có thể nằm trong tay đám linh giả bình thường được. Cho nên thu hập đầy đủ toàn bộ tuyệt đối không phải là một chuyện đơn giản.
Đại nhân, ngươi muốn bái kiến ma thần đại nhân sao?" Dương Hoang nhìn thấy thần sắc phức tạp trên mặt Trịnh Hạo Thiên, không khỏi tự suy bụng ta ra bụng người , nói: "Tất cả hoàng tộc Địa ma tới nơi này đều muốn bái kiến ma thần đại nhân, nhưng cuối cùng có thể đạt được ước vọng lại ít ỏi không có mấy."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng máy động, nói: "Bọn họ đến bái kiến ma thần đại nhân làm gì?"
Nếu muốn bái kiến ma thần đại nhân, đương nhiên là phải tiến vào trong cung diện rồi.
Tuy sau khi tiến vào cung điện, chưa chắc đã lấy được Thông Thiên sáo trang, nhưng ít ra so với ở ngoài cung điện mò mẫm không có đầu mối thì tốt hơn nhiều lắm.
Dương Hoang vội vàng nói: "Mục đích các vị đại nhân tới đây không giống nhau. Một số chỉ muốn bái kiến ma thần đại nhân, tận mắt nhìn thấy nhân vật truyền kỳ của địa ma bộ tộc chúng ta. Một số lại phụng mệnh cường giả trong tộc tới bái kiến đại nhân. Cũng có một số ra ngoài săn giết cường giả dị tộc, đoạt được chí bảo, cho nên mới tới bái kiến đại nhân, muốn kính dâng bảo vật..... Còn có một số tới là để cầu phù triện, thậm chí còn có kẻ có tạo nghệ hơn người trên phương diện phù triện, cho nên muốn tới bái nhập làm môn hạ ma thần đại nhân."
"Phù triện?" Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời, trầm giọng nói: "Ma thần đại nhân là một vị phù đạo tông sư?"
"Đúng. Đại nhân là phù đạo tông sư cường đại nhất trong ma tộc chúng ta. Cho nên thiên tài phù đạo các tộc đều tới đây, đồng thời kính dâng phù triện xuất sắc nhất của mình, nếu như gặp được cơ duyên, có lẽ còn có thể trở thành đệ tử nhập thất của ma thần đại nhân cũng chưa biết chừng." Dương Hoang phấn khích vô cùng, nói.
Trong thanh âm của hắn lộ ra một niềm ao ước không nói nên lời. Nếu như hắn cũng có thể bái nhập làm môn hạ ma thần đại nhân, thì có chết cũng không uổng.
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên ẩn ước tỏa sáng, phù triện chi đạo, vị ma thần đại nhân tọa trấn nơi này không ngờ lại là một tông sư tu hành phù triện chi đạo....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.