"Ầm ầm ầm." Những tiếng nổ vang liên tiếp vang lên quanh người Trịnh Hạo Thiên. Đây là một vầng hào quang do lực lượng quang minh ngưng tụ tới cực điểm tạo ra. Khi tấm phù lục hoàn mỹ vừa tái hiện trong não vực, quanh người hắn liền cứ tự nhiên hội tụ vô tận lực lượng quang minh, đồng thời số lực lượng quang minh này cũng không bị khống chế, hoặc cũng có thể do Trịnh Hạo Thiên theo bản năng mà khuếch tán ra ngoài. Bởi vì tốc độ ngưng tụ của cỗ lực lượng này trong nháy mắt đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng của hắn, đồng thời đạt tới cực hạn mà hắn có thể thừa nhận nổi. Cho nên, trong lòng hắn cũng sợ hãi, nếu không kịp thời phóng thích cỗ lực lượng này ra ngoài, thì có khi bị nổ tan xác mà chết cũng chưa biết chừng. Tốc độ khuếch tán của lực lượng quang minh đã đạt tới mức không gì so sánh nổi, trong nháy mắt đã hoàn thành, đồng thời bao phủ cả tấm phù triện và ngọc thạch lại. Trịnh Hạo Thiên chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt thoáng lướt qua tấm phù triện và ngọc thạch trước mặt. Khẽ đưa tay điểm một chỉ, tấm phù lục rách nát lập tức nhẹ nhàng bay lên, chậm rãi di chuyển tới trước mặt Trịnh Hạo Thiên. Bên trong đạo quang trụ khổng lồ, Trịnh Hạo Thiên lại giơ tay lên, ở đầu ngón tay hắn ẩn ước tỏa ra một vầng quang mang bạch sắc. Lúc này, tinh thần của hắn hưng phấn vô cùng. Hắn muốn sửa chữa hoàn toàn tấm phù triện này. Bất quá, khác với lúc trước là ở chỗ, lần này hắn cũng không sử dụng linh bút, mà trực tiếp sử dụng đầu ngón tay của mình làm dẫn, đem thiên địa linh lực ngưng tụ lại. Linh bút, chính là trang bị thích hợp nhất cho linh phù sư sử dụng, có thể ngưng tụ lượng linh lực có thể thể vào trong phù triện. Chỉ đáng tiếc, chiếc linh bút trong tay Trịnh Hạo Thiên tuy là do một vị khí đạo đại sư cường đại luyện chế, nhưng Lỗ đại sư cho dù có sức tưởng tượng phong phú cỡ nào cũng quyết không thể nghĩ tới, Trịnh Hạo Thiên lại có thể tấn chức linh thể trong thời gian ngắn như vậy. Cho nên, linh bút trong tay hắn cũng chỉ là bảo khí bình thường dành cho tu luyện giả sử dụng mà thôi. Nếu là luyện chế Đại quang minh phù triện bình thường, dựa vào thể chất đặc biệt quang ám đồng tu, Trịnh Hạo Thiên vẫn có thể miễn cưỡng làm được. Nhưng nếu muốn sửa chữa tấm phù triện truyền thừa từ thời thượng cổ này, thì chiếc linh bút này còn xa mới đủ. Chính bởi vì biết rõ điểm này, cho nên hắn mới dứt khoát trực tiếp động thủ. Giờ phút này, ở trên đầu ngón tay đó của hắn, phảng phất như ngưng tụ lực ngàn cân, chậm rãi nhích từng chút một về phía bộ vị khuyết thiếu. Theo ngón tay di động, thiên địa linh lực trong hư không cũng điên cuồng sôi trào. Lực lượng quang minh trong quang trụ mãnh liệt mênh mông, liên tục bốc lên mãnh liệt, mang theo một khí thế trùng thiên. "Uỳnh uỳnh uỳnh...." Vô số tiếng nổ đinh tai nhức óc thi nhau vang lên, giống như lực lượng quang minh vô tận đang không ngừng va chạm rồi nổ tung vậy. Mà ở trong những tiếng nổ này, cả một vùng không gian hư vô cũng dần dần trở nên méo mó, đồng thời sinh ra một loại biến hóa kỳ dị. Mà ở chỗ khuyết thiếu, không ngờ cũng chậm rãi khép lại. Trên trán Trịnh Hạo Thiên toát ra một giọt mồ hôi lạnh. Với tu vi của hắn hiện giờ, cho dù gặp phải đối thủ cường đại cũng không khiến hắn toát mồ hôi hột như thế. Nhưng vào giờ khắc này, hắn lại đem toàn bộ tinh khí thần và lực lượng tập trung lên đầu ngón tay, cho nên mới không thể khống chế được thân thể như thế. Bất quá, tất cả điều đó đều đáng giá. Bởi vì hắn đã nhìn thấy kỳ kích. Ở mép chỗ khuyết thiếu, tấm phù triện không ngờ bắt đầu chậm rãi sinh trưởng. Tài liệu luyện chế Đại quang minh phù triện trên cơ bản đều là da của cường giả dị tộc hoặc là linh thú dị tộc. Sau khi dị thú, dị tộc tử vong, lớp da của nó cũng sẽ ngừng sinh trưởng. Tuy vì sự cường đại của dị thú, dị tộc mà lớp da đó vẫn bảo tồn được một bộ phận sức sống, nhưng chút lực lượng bé nhỏ này vẫn không thể nào khiến nó có năng lực khôi phục được. Cho nên, sau khi tấm phù triện này bị rách, trên cơ bản nó đã mất đi tác dụng mất rồi Chỉ là, lúc này Trịnh Hạo Thiên lại đang sáng tạo nên một kỳ tích mới, Dưới sự kích thích của một cỗ lực lượng quang minh khổnglồ, tấm phù triện này không ngờ bắt đầu sinh trưởng, chậm rãi khôi phục lại trạng thái ban đầu. Giống như con dị thú này vẫn chưa chết, chỉ phải chịu một chút thương tổn, sau khi được bổ sung thức ăn, vết thương cứ như vậy mà tự nhiên khép lại. Loại chuyện quỷ dị và khó tin như vậy không ngờ lại phát sinh trước mặt Trịnh Hạo Thiên, hơn nữa còn do chính ta hắn tạo nên. Bất quá lúc này, Trịnh Hạo Thiên cũng không hề có chút cảm giác đắc ý hay bối rối. Bởi vì trong một khắc tấm phù triện Đại quang minh khôi phục hoàn hảo trong não vực của hắn, trong lòng hắn đã có dự cảm từ trước rồi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL Cho nên khi tấm phù triện này gây ra thiên địa linh lực dị biến khuếch tán ra ngoài, đồng thời còn hội tụ lực lượng quang minh khổng lồ, cho dù là chuyện khó tin hơn nữa phát sinh, tựa hồ cũng là chuyện đương nhiên. Dần dần, lỗ hổng khuyết thiếu cuối cùng cũng khôi phục hoàn hảo. Nhìn bề ngoài tấm phù triện lúc này thì không hề có một chút tổn hại nào, tựa hồ nó chính là một tấm phù triện hoàn hảo, chưa từng bị hư hỏng vậy. Chỉ là, chỉ có Trịnh Hạo Thiên mới biết, hắn chỉ lợi dụng lực lượng quang minh khổng lồ để khôi phục chất liệu mà thôi, mà toàn bộ tấm phù triện này cũng không phải vì vậy mà được khôi phục. Ngón tay liên tục điểm ra. Tay hắn lúc này giống như một vũ đạo gia giỏi nhất thế gian, linh hoạt nhảy múa trong từng tấc không gian nhỏ xíu. Từng tia từng tia lực lượng quang minh dọc theo ngón tay hắn tiến vào trong phù triện. Chúng chậm rãi khuếch tán, dùng một phương thức cực kỳ vi diệu mà tràn ra, tiếp xúc giao hòa với lực lượng vốn có của phù triện, cho đến khi hoàn toàn dung hợp thành một thể. Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Trịnh Hạo Thiên thở ra một hơi thật dài. Hắn cầm tấm phù triện lên, trong con ngươi lộ ra vẻ mừng rỡ không gì so sánh nổi. Hoàn thành, rốt cuộc hắn cũng khôi phục hoàn toàn tấm phù triện thượng cổ này. Bất quá, đây cũng không phải là công lao của hắn, mà công lao của tàn phách phượng hoàng trong đan điền và năng lực đặc biệt của nó. Sau khi khôi phục tấm phù triện này, Trịnh Hạo Thiên cũng biết được lai lịch của nó. Người sáng tạo ra loại phù triện này không phải là nhân loại, mà là phượng hoàng bộ tộc uy danh hiển hách thời kỳ viễn cổ. Tên của nó là Đại quang minh Niết Bàn phù lục. Tên như ý nghĩa, đây là một phù triện siêu cường mang theo lực lượng đặc thù của phượng hoàng. Tác dụng lớn nhất của nó được gói gọn trong hai chữ trùng sinh. Chỉ cần sử dụng loại phù triện này, thì vô luận là gẫy xương đứt gân hay là trọng thương cũng có thể khôi phục hoàn hảo trong thời gian ngắn. Đại quang minh Thánh Linh phù triện tuy cũng có năng lực khôi phục cường đại, nhưng đó chỉ là một loại thủ đoạn kích phát tiềm lực sinh mệnh để tự khôi phục, khiến miệng vết thương khép lại, khôi phục chân khí linh lực và tạm thời đề cao năng lực bản thân mà thôi. Nhưng nếu gặp phải trọng thương đứt tay đứt chân hay là nguy cơ tới tính mạng, thì tác dụng của tấm phù triện này cũng không quá lớn. Nhưng Đại quang minh Niết Bàn phù lục lại khác, cho dù người chỉ còn một hơi thở, chỉ cần sử dụng loại phù triện này thì lập tức có thể sống sót khỏe mạnh. Loại năng lực và đặc tính như vậy, cũng chỉ có phượng hoàng bộ tộc được xưng tụng là chim bất tử mới có thể sáng tạo ra. Cẩn thận cảm thụ tấm phù triện này, trên mặt Trịnh Hạo Thiên lộ ra một vẻ mệt mỏi. Tuy hiện giờ hắn đang ở trong quang trụ tràn ngập lực lượng quang minh cường đại nhất, nhưng một cảm giác mệt mỏi mãnh liệt vẫn kéo tới. Trong lòng hắn thầm cảnh giác, loại phù triện này đúng là không tầm thường. Hắn mới chỉ thôi động tài liệu luyện chế phù triện sinh trưởng một chút, đồng thời bù đắp lại hoa văn mà cũng có cảm giác kiệt sức như thế. Bởi vậy có thể thấy được, đẳng giai của loại phù triện này chỉ sợ còn vượt xa khỏi sức tưởng tượng của hắn. Thượng cổ phù triện, quả nhiên danh bất hư truyền. Chậm rãi, hắn thu liễm lại tâm thần, tròng mắt thoáng chuyển, há miệng phun ra một ngụm quang mang màu đỏ. Đạo quang mang này giống như một đốm liệt hỏa chói mắt, ngay cả trong khu vực tràn ngập quang minh này, cũng không thể che lấp được ánh sáng của nó. Đó cũng không phải là lửa bình thường, mà là niết bàn chi hỏa của phượng hoàng. Một tia hỏa khí này bay tới bên phù triện, đảo quanh hai vòng rồi lập tức dung hợp vào bên trong, biến mất vô tung vô ảnh. Phượng hoàng niết bàn chi hỏa, chính là một trọng những ngọn lửa cường đại nhất thế gian. Cho dù là dị thú cường đại thế nào đi nữa cũng không thể thừa nhận được. Nhưng bản thân tấm Đại quang minh Niết Bàn phù lục này lại mang theo một tia lực lượng của phượng hoàng, cho nên tia hỏa khí này mới có thể dung hợp, đồng thời tiến vào bên trong. Sau khi có phượng hoàng chi hỏa dung hợp, tấm phù triện này mới chân chính xem như đạt tới cảnh giới tiếp cận hoàn mỹ. Hơn nữa, những đường hoa văn trên phù triện cũng xảy ra biến hóa vi diệu. Mỗi một đường vân đều tỏa ra một vầng hào quang khó hình dung nổi. Những vầng hào quang này hòa hợp với nhau, khiến toàn bộ phù triện ngưng tụ thành một thể hoàn mỹ. Từ nay về sau, trừ phi là người có được phượng hoàng chi hỏa, nếu không cho dù là nhân vật cường đại thế nào đi nữa, cũng không thể nhìn thấu tấm phù triện này nữa rồi. Nếu vọng tưởng muốn rút tia niết bàn chi hỏa này ra, thì kết cục duy nhất chính là ngọc thạch câu phần, khiến cho toàn bộ tấm phù triện bị phá hủy. Trịnh Hạo Thiên biết, hắn làm như mặc dù có chút kinh thế hãi tục, nhưng cũng là bất đắc dĩ thôi. Sau khi hắn chữa trị hoàn hảo tấm phù triện, nếu có người nào đó cầm tấm phù triện hoàn hảo và ngọc thạch không trọn vẹn ra nghiên cứu so sánh, đồng thời nguyện ý tiêu phí mấy chục, thậm chí là trăm năm thời gian thì e rằng sẽ tìm được ra phương pháp luyện chế cụ thể. Chỉ là, sau khi có một tia phượng hoàng chi hỏa này, trừ việc có thể gia tăng hiệu quả chỉnh thể của phù triện, còn có khả năng che giấu hoàn mỹ toàn bộ hoa văn phù triện, khiến người khác không thể từ nó mà lần ra manh mối gì. Làm xong hết thảy, Trịnh Hạo Thiên nhẹ nhàng vung tay lên. Lập tức, đạo quang trụ bạch sắc khổng lồ xung quanh người hắn bắt đầu co rút lại. Mà theo quang trụ không ngừng thu nhỏ lại, lực lượng quang minh cường đại cũng bắt đầu chậm rãi tiêu tán, đồng thời hòa tan vào trong thiên địa. Cỗ lực lượng quang minh này tuy có thể nói là khổng lồ, nhưng đối với toàn bộ hư không mà nói, thì vẫn quá nhỏ bé không đáng kể, giống như một con sóng nổi lên, cho dù có lớn thế nào đi nữa cũng chẳng thể ảnh hưởng tới biển cả. Thân ảnh trước mắt chậm rãi rõ ràng lên, Trịnh Hạo Thiên nhìn thấy đám người An an, Hổ Bá Thiên, Thiết Huyễn Hỏa đang kinh hỉ không thôi, còn ở bên kia, sắc mặt Trang Biểu Thăng lại âm trầm bất định. Đồng thời, hắn cũng cảm ứng được một tia sát khí nhè nhẹ trên người vị lão giả tóc trắng kia, thậm chí là cả sự khiếp sợ và đố kỵ của Thần Thiên Duệ. Hắn đảo mắt một vòng, thu hết ánh mắt biến hóa ngoạn mục vào trong mắt. Giờ phút này, hắn giống như thái dương trên trời, tỏa ra ánh sáng chói lọi....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]