Ba vị cường giả dị tộc cùng ngẩn ra, rồi ghé mắt nhìn lại. Chỉ thấy bên trong đám bụi mù dày đặc, một người chậm rãi bước ra. Đúng là linh giả nhân loại trẻ tuổi đang chuyên tâm nghiên cứu phù triện mà bọn họ vừa tranh đoạt. Bất quá, ngoài dự liệu của bọn họ chính là, nhân loại này trong một vụ nổ khủng bố như vậy chẳng những không bị thương, mà ngược lại còn có vẻ thần nhàn khí định, coi như không có gì xảy ra. Tựa hồ cái loại lực lượng mức độ này trùng kích đối với hắn mà nói, chẳng khác nào gãi ngứa, không có một chút dụng gì. Ba người Phong Chi Tinh theo bản quay sang nhìn nhau. Sau khi nhìn thấy cảnh này, bọn họ đương nhiên hiểu được, nhân loại này tuyệt đối không đơn giản. Chỉ là, khi ánh mắt bọn hắn rơi xuống ấn ký một ngôi sao cực kỳ rõ ràng trên mu bàn tay Trịnh Hạo Thiên... chút lo lắng trong lòng lập tức biến mất sạch sẽ. Trên chiến trường, ấn ký cấp bậc tuyệt đối không thể làm giả. Chênh lệch giữa bốn sao và một sao tuyệt đối không thể vượt qua. Sau bao nhiêu năm lăn lộn trên chiến trường, bọn họ phi thường hiểu rõ đạo lý này. "Nhân loại, thủ đoạn phòng ngự của ngươi thật không tệ." Phong Chi Tinh nhíu mày nói: "Nhưng chỉ bằng vào chút lực lượng phòng ngự này, chẳng lẽ ngươi cho rằng, mình có thể chống lại ba linh giả bốn sao chúng ta sao?" Khóe miệng Báo Thiên Tôn khẽ giật giật, thật vất vả lắm mới thu lại vẻ trào phúng, rồi ra vẻ thân thiết nói: "Nhân loại, Hoa Nhĩ Thứ vừa hạ thủ là muốn giết chết ngươi. Ta cam đoan, chỉ cần ngươi nguyện ý phục vụ yêu tộc chúng ta, ta chẳng những bảo vệ ngươi an toàn, mà còn tận lực thu thập phù triện đại quang minh hệ, để ngươi tiến xa trên phù tu chi đạo." Trịnh Hạo Thiên nhướng mày nói: "Điều kiện này quả thực khiến ta động tâm. Nhưng thật đáng tiếc, ở trong nhân tộc chúng ta, cũng có thể kiếm được quang minh phù triện." Sắc mặt hắn đột nhiên ngưng trọng, bước ra một bước. Ngay trong tích tắc khi hắn bước đi, khí thế toàn thân đột nhiên biến dổi. Nếu như vừa rồi hắn còn một tiểu nhân vật không có sức uy hiếp, thì sau khi bước ra một bước này, trên người liền tràn ngập một loại khí tức nguy hiểm tới cực điểm, phảng phất như đột nhiên biến thành một con hung thú viễn cổ đang mở ra đôi mắt khủng bố, tập trung nhìn chằm chằm ba người bọn họ. Ba người Phong Chi Tinh không hẹn mà cùng cảm nhận được một luồng hàn ý mãnh liệt chạy dọc xương sống, toàn thân còn nổi cả da gà, có một cảm giác giống như đột nhiên rớt xuống hầm băng vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Nhưng đúng vào lúc này, khí thế của Trịnh Hạo Thiên đột nhiên biến mất, không còn một tí uy phong nào. Hắn nghiêng đầu, tựa hồ đang lắng nghe điều gì đó. Nhưng trên thực tế, trong khí xoáy của hắn, Mộng Yểm đang thỉnh cầu liên tục. "Trịnh Hạo Thiên, để ta xuất chiến, tên Phong linh kia giao cho ta đi." "Ngươi không nên xuất thủ. Ba người bọn hắn là linh giả bốn sao, một mình ta hoàn toàn có thể ứng phó." Trịnh Hạo Thiên nói không chút do dự. "Không." Thanh âm Mộng Yểm mang theo một vẻ xa xôi: "Chẳng lẽ ngươi đã quên lời Cửu U chân nhân nói sao? Nếu ta vẫn ẩn mình dưới đôi cánh của ngươi, không trải của những cuộc chiến sinh tử, thì ta vĩnh viễn không thể chân chính trưởng thành. Ta.. muốn trở thành Mộng Yểm cường đại nhất thế gian. Cho nên ta muốn tự mình cố gắng." Trịnh Hạo Thiên há miệng, nhưng không nói nên lời. Trong lòng chợt nhớ lại lời Cửu U chân nhân nói. Mộng Yểm muốn trưởng thành thì nhất định phải trải qua chiến đấu sinh tử. Chỉ có trạng thái đi trên ranh giới sinh tử mới có thể kích phát năng lực chân chính của Mộng Yểm. Nếu sau này có một ngày bọn họ đặt chân vào cảnh giới tông sư, thì một Mộng Yểm sống trong nhung lụa sẽ khác xa với một Mộng Yểm từng trải qua vô số cuộc chiến sinh tử. Thực lực của hai phương tuyệt đối chênh lệch như trời với đất. Mộng Yểm của Trịnh Hạo Thiên chính là một con Mộng Yểm biến dị, trời sinh đã có lợi thế cực lớn so với Mộng Yểm bình thường. Năm xưa trong Trấn Ma tháp, nó tâm cao khí ngạo, cho dù sắp bị luyện hóa cũng không chịu khuất phục. Lúc này, sau khi biết tương lai của mình nếu cứ tiếp tục sống dựa dẫm vào Trịnh Hạo Thiên, toàn bộ tâm tính của nó đã biến hóa cực lớn. Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, than nhẹ một tiếng, nói: "Mộng Yểm, không phải ta muốn cản ngươi ra ngoài trải nghiệm sinh tử, nhưng đối thủ lần đầu tiên, tốt nhất vẫn nên là linh giả một sao." "Không cần." Mộng Yểm nói như chém đinh chặt sát, nói: "Tin ra, ta có ngụy pháp khí Hắc Ám Tỏa Liên trong tay, lại có năng lực thiên phú Mộng Ảo thuật, ta nhất định có thể chiến thắng linh giả bốn sao." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Hơn nữa, tên Phong linh này rất hữu dụng với chúng ta." Trịnh Hạo Thiên do dự một chút, nói: "Nếu ngươi đã quyết định, vậy chúc ngươi chiến thắng trở về." ............. Hàn ý trên người ba người Phong Chi Tinh vừa xuất hiện trong nháy mắt đã biến mất. Thời gian rất ngắn ngủi, gần như chỉ trong giây lát mà thôi, thậm chí còn khiến bọn hắn có cảm giác như đó chỉ là một ảo giác vậy. Sáu đôi mắt kinh dị nhìn Trịnh Hạo Thiên nhàn nhã bình tĩnh đứng đó. Trong lòng bọn hắn đều thầm nhủ, rốt cuộc là mình cảm giác lầm hay là tên linh giả nhân loại trẻ tuổi trước mắt thực sự phóng thích ra khí tức đáng sợ đến thế. Nhưng chỉ một lát sau, bọn hắn đã không còn dám hoài nghi nữa. Trịnh Hạo Thiên bình tĩnh nhấc tay lên, từ trên người hắn chậm rãi tách ra một khoảng màu đen. Tựa như cái bóng của hắn đang phân tách ra khỏi thân thể vậy, tạo thành một cảnh tượng cực kỳ quỷ dị. Tiếp đó, , cái bóng này chậm rãi lớn dần, trước ánh mắt của mọi người, nó đã biến thành một Trịnh Hạo Thiên hoàn toàn tối đen. Đôi mắt của ba vị linh giả trong nháy mắt đã trợn tròn lên. "Lực lượng hắc ám, không ngờ lại là lực lượng hắc ám...." Địa ma Hoa Nhĩ Thứ kinhhãi kêu lên: "Ngươi là linh phù sư quang minh hệ, làm sao lại có lực lượng hắc ám tinh thuần đến...... Trời ơi, Mộng Yểm, đó là Mộng Yểm linh giả." Trong ma tộc, Mộng Yểm tuy cũng thuộc hàng ngũ thiên ma, nhưng tên tuổi của nó lại vang xa khắp thiên hạ, ai ai cũng biết. Trong toàn bộ ma tộc, Mộng Yểm tuyệt đối được bài danh trong ba ngôi vị đầu, thậm chí còn có thực lực đứng ở ngôi đệ nhất. Hoa Nhĩ Thứ tuy cũng là địa ma vương tộc, nhưng nếu luận về huyết thống, so với Mộng Yểm còn phải kém xa vạn dặm. "Mộng Yểm...." Phong Chi Tinh và Báo Thiên Tôn đều hít một hơi lạnh, trong ánh mắt cũng chớp lên vẻ tham lam cùng nghi hoặc. Nếu như nhân loại này chỉ là một sao, thì Mộng Yểm đi cùng hắn chắc chắn không phải loại cao cấp. Nếu như có thể bắt được nó, thì giá trị tuyệt đối không thua kém gì một tên linh phù sư quang hệ. Chỉ là, một quang hệ linh phù sư, làm sao lại có thể kết thành đồng bọn với một Mộng Yểm hắc ám? Điểm này cho dù bọn hắn có nghĩ tới rách da đầu cũng không thể thông được chút nào. "Đi đi." Trịnh Hạo Thiên khẽ quát một tiếng Mộng Yểm hú lên một tiếng quái dị, cả người rơi khỏi mặt đất, bổ nhào về phía Phong Chi Tinh. Động tác của Phong Chi Tinh cực nhanh, cơn lốc nửa thân dưới không ngừng xoay tròn, thoáng nhoáng lên một cái, cả thân hình đã lướt ra ngoài mười trượng như một cơn gió. Chỉ là, động tác của Mộng Yểm cũng không chậm. Không ngờ nó cũng không trực tiếp truy kích, mà bay vụt lên không trung. Phong Chi Tinh ngẩng đầu nhìn lên, cẩn thận đề phòng. Bàn tay vừa lật, lập tức lấy ra một cây trường thương chớp động lực lượng quang minh, chỉ cần Mộng Yểm dám từ trên bầu trời lao xuống, hắn lập tức sẽ đâm thương xuyên thủng nó không chút lưu tình. Bất quá, Mộng Yểm cũng không có ý định lao xuống. Nó ở trên bầu trời nhìn xuống Phong Chi Tinh, đột nhiên hé miệng, nở một nụ cười. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt cười cợt của Mộng Yểm, trong lòng Phong Chi Tinh đột nhiên có cảm giác hoảng hốt. Hắn bỗng phát hiện, kẻ mà mình đang nhắm vào không phải là địch nhân trên chiến trường, mà là một người bằng hữu tốt nhất trong cuộc đời này. Mộng Yểm am thiểu nhất chính là hư huyễn chi thuật. Mà sau khi tấn chức linh thể, nó lại càng phát triển loại năng lực này tới cực hạn, thậm chí chỉ cần cười một cái đã có thể khiến nội tâm người khác biến hóa ở một mức độ nhất định. Đúng lúc tren mặt Phong Chi Tinh cũng lộ ra một nụ cười thân thiết, muốn thu hồi trường thương, bước tới ôm lấy người bạn thân thiết thì trường thương trong tay hắn đột nhiên sáng lên. Thanh trường thương này là một kiện thần binh dặc biệt mà Phong Chi Tinh đoạt được. Tuy không phải ngụy pháp khí gì nhưng bản thân nó lại mang theo một tia thuộc tính quang minh. Cho nên vừa rồi, khi Mộng Yểm thôi động lực lượng hắc ám, thuộc tính quang minh lập tức bạo phát giống như có mối thù không đội trời chung. Vầng quang mang này nhanh chóng bùng lên, trong nháy mắt đã bao phủ cả người Phong Chi Tinh lại. Thoáng ngẩn ra, Phong Chi Tinh lập tức từ trong ảo cảnh tỉnh lại. Hắn hét lớn một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái đã lảo đảo lui về phía sau. Dưới chân hắn, trên mặt đất đã bị hằn một dấu chân thật sâu. "Mộng Yểm, người dám lừa ta...." Phong Chi Tinh phẫn nộ hét lên. Mộng Yểm nhún nhún vai, nói: "Mộng Yểm chúng ta vốn lấy ảo thuật để nổi danh, đương nhiên là phải lừa ngươi rồi." Câu trả lời chuẩn không cần chỉnh này của nó khiến Phong Chi Tinh tức muốn hộc máu nhưng chẳng phản bác được gì. Trong hắn mắt lóe lên một tia oán độc, thường thương trong tay đột nhiên đâm ra, một đạo quang huy khổng lồ phóng lên cao, đâm thẳng về phía Mộng Yểm đang lơ lửng trong không trung. "Ồ...." Mộng Yểm vẫn mỉm cười không hề tránh né. Trong một khắc khi đạo quang hoa đâm trúng thân mình nó, lập tức xuyên thấu qua, đồng thời thân thể nó cũng nổ tung. Phong Chi Tinh lặng đi, hắn gần như không dám tin vào mắt mình nữa rồi. Mộng Yểm là chủng tộc cường đại ra sao chứ, không ngờ lại bị một thương bình thường đến không thể bình thường hơn đâm chết? Nhưng chỉ sau một tích tắc, hắn đã nhìn thấy một cảnh tưởng khiến hắn kinh hồn táng đảm. Mộng Yểm nổ tung không hề biết mất, mà nhanh chóng khuếch tán ra, hóa thành một đám màu đen hư ảo bao trùm lấy toàn bộ thân hình hắn. Chỉ trong nháy mắt, ở xung quanh Phong Chi Tinh, từ trên xuống dưới đều biến thành một màu đen u ám. Hắn liều mạng huy động trường thương trong tay, lực lượng quanh minh không ngừng phóng thích ra, chỉ mong cái màu đen chết tiệt này càng cách xa hắn càng tốt. Đột nhiên, bên tai hắn tựa hồ nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Hắn ngẩng dầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời đen kịt đột nhiên hiện ra mấy điểm tinh quang. Những điểm tinh quang chớp động quang huy nhàn nhạt mê người, tựa như có thể trực tiếp câu thông với tâm linh hắn. Không hiểu sao, trong lòng hắn đột nhiên có một cảm giác mệt mỏi, hắn như đã trở thành linh giả chín sao, rời khỏi chiến trường trở về gia hương. Hắn nhìn thấy đồng bào của mình, nhìn thấy những người thân yêu nhất. Trường thương trong tay phát ra những thanh âm rền rĩ, tựa như muốn thức tỉnh chủ nhân của nó, nhưng chủ nhân của nó đã mãi mãi không thể tỉnh lại nữa rồi....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]