Một đạo thân ảnh giống như gió bay điện chớp xẹt qua bầu trời, tiến vào trong doanh địa. Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói hơi quen thuộc vang lên. "Trịnh huynh, xin dừng bước." Thân hình Trịnh Hạo Thiên thoáng nhoáng lên một cái, đã đứng lại vững vàng rồi. Quay đầu nhìn lại, trên mặt hắn lộ một nụ cười, nói: "La huynh, mấy ngày không gặp rồi." Người vừa gọi hắn đúng là La Hồng Xuyên, một trong những thủ vệ doanh địa nhân tộc mà hắn gặp lúc trước. Người này tận mắt nhìn thấy xung đột giữa hắn và Cổ Chân giáo xảy ra, nhưng chẳng biết tại sao, lại không hề truyền bá chuyện này ra ngoài. Bởi vì mấy ngày qua, hai người Trịnh Hạo Thiên cùng Hổ Bá Thiên không hề nghe được một chút tin đồn nào liên quan tới chuyện này. Rất hiển nhiên, chuyện hôm đó đã bị người hữu tâm che dấu đi rồi. La Hồng Xuyên cười ha ha, hắn bước nhanh tới bên cạnh người Trịnh Hạo Thiên, thoáng chắp tay rồi nói: "Đại danh Trịnh huynh, La mỗ kính ngưỡng đã lâu, chỉ đáng tiếc lần trước gặp mặt lại có mắt không tròng, không nhận ra được Trịnh huynh." Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, bật cười nói: "La huynh quá khen rồi. Một chút thanh danh của Trịnh mỗ làm sao có thể kinh động tới ngươi chứ." La Hồng Xuyên là một vị linh giả năm sao cường đại, cho dù là trong tất cả những thủ vệ giả cũng là nhân vật số một số hai rồi. Hơn nữa với thân phận linh giả năm sao của hắn mà lại đi làm thủ vệ giả, vậy khẳng định là tâm phúc của Cửu U chân nhân rồi. Nhân vật như vậy, há lại chú ý tới một Trịnh Hạo Thiên vẫn còn lặng lẽ vô danh. Phảng phất như nhìn thấu nghi hoặc trong lòng hắn, La Hồng Xuyên nghiêm mặt nói: "Vân Phiêu Phiêu đại trưởng lão năm xưa có đại ân với La mỗ. Mà một tháng trước, hắn đã phái người tới bảo La mỗ lưu ý, cho nên La mỗ cũng biết một được một ít sự tích về Trịnh huynh." Hai hàng lông mày Trịnh Hạo Thiên khẽ nhướng lên. Thì ra là Vân Phiêu Phiêu đại trưởng lão của Vạn Bảo Hiên đứng đằng sau tác động, chẳng trách. Chỉ là, trong lòng hắn vẫn còn một tia nghi hoặc, nói: "La huynh, Vân Phiêu Phiêu đại trưởng lão làm sao xác định được, tại hạ nhất định tới doanh địa này chứ?" Doanh địa nhân tộc không chỉ có một cái. Nếu như Vân Phiêu Phiêu đại trưởng lão có thể biết trước, vậy hắn không khỏi quá lợi hại rồi. La Hồng Xuyên bật cười, nói: "Trịnh huynh, Vân Phiêu Phiêu đại trưởng lão mặc dù là một vị đại linh giả đỉnh cấp, nhưng cũng không thể đoán trước được hành tung của ngươi. Bất quá, nếu như La mỗ đoán không sai, đại trưởng lão hẳn là đánh tiếng với người trong tất cả các doanh địa nhân tộc rồi." Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, trong lòng có chút cảm kích Vân Phiêu Phiêu. Vị đại trưởng lão của Vạn Bảo Hiên này vì hắn mà làm tới bước này, cũng là rất tốt rồi. Tuy động thái của Vạn Bảo Hiên lần này là vì nhìn trúng quang ám phù triện mà hắn luyện chế, nhưng nhân tình lớn như vậy vẫn khiến Trịnh Hạo Thiên thầm thấy cảm kích không thôi. La Hồng Xuyên ho khan một tiếng, đột nhiên nói: "Trịnh huynh, La mỗ lần này tìm ngươi kỳ thật là có hai chuyện." Vẻ mặt Trịnh Hạo Thiên trở nên ngưng trọng, nói: "Mời La huynh nói." La Hồng Xuyên cười ha ha, nói: "Chuyện đầu tiên đương nhiên là có liên quan tới Vân Phiêu Phiêu đại trưởng lão. Hắn đã phân phó tại hạ, bất kể Trịnh huynh có nhu cầu gì trong doanh địa, cũng có thể tới tìm La mỗ, La mỗ nhất định sẽ toàn lực đáp ứng Trịnh huynh." Trịnh Hạo Thiên ôm quyền thi lễ, trịnh trọng nói: "Đa tạ La huynh, đa tạ đại trưởng lão." La Hồng Xuyên khẽ gật đầu. lại nói: "Về phần chuyện thứ hai... lại có liên quan tới người mà ngươi vừa gặp." Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình, nói: "Cửu U chân nhân?" Trên mặt La Hồng Xuyên nở một nụ cười thản nhiên, nói: "Đúng là có liên quan tới Cửu U chân nhân." Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc quay đầu lại, khó hiểu nhìn về phía hồ nước xanh biếc. Cửu U chân nhân là nhân vật cấp bậc nào chứ, nếu như hắn có việc phải dặn dò, thì tại sao không dứt khoát phân phó luôn, lại còn phái người tới truyền lời? Hắn trầm ngâm một chút, nói: "Xin La huynh nói rõ." La Hồng Xuyên ừ một tiếng rồi nói: "Mấy hôm trước, Cửu U chân nhân đã kể cho La mỗ một chuyện mà hắn trải qua khi chưa trở thành tông sư." "Cửu U chân nhân năm xưa khi thí luyện trên chiến trường, bất cẩn trêu chọc vào một kẻ thù cường đại. Khi đó, lão nhân gia ông ấy chưa trở thành tông sư, bị đại địch đuổi giết. Mắt thấy trời cao không đường chạy, địa ngục không lối vào thì được một vị linh giả bảy sao cứu giúp." La Hồng Xuyên chậm rãi nói: "Vị linh giả bảy sao ấy có đại ân cứu mạng với lão nhân gia ông ấy." Trịnh Hạo Thiên ù ù cạc cạc gật đầu, nhưng hắn nghĩ mãi cũng không ra, Cửu U chân nhân tại sao lại kể chuyện này ra, chẳng lẽ hắn không sợ danh tiếng của mình hao tổn ư? La Hồng Xuyên nhìn Trịnh Hạo Thiên, thanh âm của hắn càng lúc càng chậm lại. "Vị linh giả thất tinh kia chính là một cao thủ nổi tiếng của Thương Khung đại lục." Hai mắt Trịnh Hạo Thiên đột nhiên sáng ngời, nói: "Cổ Chân giáo?" La Hồng Xuyên chậm rãi gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, quả nhiên là thông minh hơn người, chỉ cần nghe được một chút gợi ý đã đoán ra được tin tức mà Cửu U chân nhân muốn truyền đạt. Sau khi nhìn thấy biểu tình của La Hồng Xuyên, Trịnh Hạo Thiên trong lòng lập tức bừng tỉnh. Chẳng trách khi hắn muốn giết chết Hách Minh, bàn tay khổng lồ của Cửu U chân nhân lại xuất hiện can thiệp. Đó là bởi vì Cửu U chân nhân thiếu nợ vị đại năng của Cổ Chân giáo một thiên đại ân tình. Cho nên vô luận thế nào, cũng không thể nhìn đệ tử của chưởng môn chí tôn Cổ Chân giáo chết trong địa bàn của hắn. Trong lòng hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện, lúc trước khi bọn hắn chà đạp Trương Tấn Thao, Cửu U chân nhân cũng không xuất thủ ngăn trở. Bởi vậy có thể thấy được, vị chân nhân cường đại này chỉ coi trọng tính mạng bọn hắn. Còn chuyện bọn hắn có bị đả thương, sỉ nhục hay không... thì hắn lười chẳng muốn quản tới. Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Trịnh Hạo Thiên hoàn toàn thả lỏng tâm tình. Chỉ là, nếu không thể uy hiếp tính mạng Hách Minh, mà hắn lại một lần nữa gây chuyện, đó cũng là một chuyện khiến người ta vô cùng đau đầu. La Hồng Xuyên thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghiêm nghị, nói: "Cửu U chân nhân bảo ta nói lại một câu cho Trịnh huynh." Trịnh Hạo Thiên vội vàng chắp tay, cẩn thận nói: "La huynh, mời nói." "Chân nhân có nói, hắn đã xuất thủ một lần rồi, cũng có mà nói lại với Cổ Chân giáo. Nếu như còn có người dám tới gây chuyện, ngươi muốn làm thế nào thì cứ làm thế đó." Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời, hắn hít sâu một hơi, thật tâm thật ý nói: "Đa tạ chân nhân." Tuy hắn hướng về phía hư không mà nói, nhưng khu vực này là địa bàn của chân nhân, Trịnh Hạo Thiên tin tưởng, Cửu U chân nhân nhất định có thể nghe thấy thanh âm của hắn. Bất quá, hắn cũng tự biết mình, biết đây là Cửu U chân nhân nể mặt Mộng chân nhân, cho nên mới đối xử đặc biệt như vậy. Nếu như không có thể diện của Mộng chân nhân, có lẽ khi hắn cứu viện Hách Minh, đã thuận tay đập một cái. Mà với thực lực Trịnh Hạo Thiên hiện giờ, vô luận thế nào cũng không thể chống cự nổi một vị tông sư. La Hồng Xuyên cười ha ha, nói: "Hiện giờ lời của chân nhân và Vân Phiêu Phiêu đại trưởng lão đều đã nói xong. Trịnh huynh tự mình giải quyết cho tốt đi." Trịnh Hạo Thiên vội vàng nói: "Trịnh mỗ hiểu. Đa tạ La huynh." La Hồng Xuyên xoay người, thân hình nhấp nhô vài cái đã biến mất vào trong một căn phòng. Trịnh Hạo Thiên nhìn hắn rời đi, rồi cũng bước về phía phòng mình. Nhưng khi hắn bước chân vào trong phòng, cũng không khỏi ngẩn người. Ở chính giữa phòng hắn, không ngờ lại có một khối ngọc thạch chớp động lên ánh quang mang nhè nhẹ. Trịnh Hạo Thiên trong lòng thoáng suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không nghĩ ra khối ngọc thạch này rốt cuộc là do ai lẻn vào để lại. Hắn do dự một chút, cuối cùng đột nhiên cười một tiếng. Với thực lực của hắn hiện giờ, cần gì phải chần chần chừ chừ như thế. Vô luận đối phương có âm mưu quỷ kế gì, hắn cũng có niềm tin mãnh liệt vào bản thân, có thể ứng phó hết. Tiến lên một bước, hắn đưa tay nắm lấy khối ngọc thạch. Lập tức, một cỗ khí tức chí tinh chí thuần từ trong thiên địa dũng mãnh tràn vào trong ngọc thạch, đồng thời phát sinh cộng minh với linh lực chân khí trong cơ thể Trịnh Hạo Thiên. Mà tiếp đó, Trịnh Hạo Thiên lập tức cảm ứng được, từ bên trong ngọc thạch đang truyền tới một ít ký hiệu thần bí và ý nghĩa mà những ký hiệu này đại biểu. Khối ngọc thạch này không ngờ lại là ngọc thạch liên hệ nội bộ của Vạn Kiếm tông. Ở trong ngọc thạch ghi lại một địa điểm cùng một đoạn tin tức. Sau khi cẩn thận đọc, trên mựat Trịnh Hạo Thiên lộ ra vẻ nghi hoặc. "Triệu tập lệnh bí mật của môn phái?" Hắn khẽ lẩm bẩm: "Thứ này sao lại xuất hiện trên chiến trường. Chẳng lẽ là vị sư huynh nào tìm được bảo tàng, hoặc là cừu gia cường đại tìm tới, cho nên mới dùng thứ này cầu viện." Gần như tất cả các môn phái đều có phương thúc phát triệu tập lệnh của riêng mình. Những triệu tập lệnh này có một số là công khai, nhưng đa phần vẫn là triệu tập lệnh bí mật. Khối ngọc thạch mà Trịnh Hạo Thiên nhận được này chính là triệu tập lệnh của Vạn Kiếm tông, hơn nữa còn là một loại rất khẩn cấp. Chỉ cần là đệ tử nhận được ngọc thạch,nhất định phải tới tụ hợp trong thời gian ngắn nhất. Thoáng chần chừ một chút, Trịnh Hạo Thiên khẽ lật cổ tay, thu lại ngọc thạch. Nếu như đã dùng tời cả lệnh triệu tập bí mật của môn phái, chứng tỏ đã có đại sự gì đó xảy ra. hơn nữa, rất có thể, ẩn tàng sau đại sự này lại mà một lợi ích khổng lồ. Tâm niệm vừa động, hắn rời khỏi phòng, vẫy vẫy tay với tên người hầu đang đứng đằng xa. Tên người hầu kia vội chạy tới, cung kính nói: "Tiền bối có gì phân phó." Tuổi của hắn có lẽ còn nhiều hơn Trịnh Hạo Thiên, nhưng trong chiến trường này, sau khi nhìn thấy thân phân linh giả của Trịnh Hạo Thiên, hắn lại phi thường cung kính gọi hai tiếng tiền bối. Trịnh Hạo Thiên chẩm rãi nói: "Vừa rồi, có ai vào phòng của ta không?" "Không có." Tên bồi bài mở to hai mắt, mờ mịt nói: "Vãn bối vẫn ở đây, cũng không nhìn thấy bất cứ kẻ nào tiến vào phòng của tiền bối." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, phất phất tay, tên bồi bàn kia không dám nhiều lời, mặc dù trong lòng khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn lui xuống. Trịnh Hạo Thiên nhíu mày suy nghĩ. Lệnh triệu tập bí mật của môn phái sao lại xuất hiện quỷ dị như thế, chẳng lẽ bên trong có điều gì cổ quái. Bất quá, vô luận thế nào, nếu hắn đã nhìn thấy khối ngọc thạch này, thì không thể làm như không thấy. Hắn ho khan một tiếng, lại gọi tên bồi bàn kia tới, dặn dò: "Lát nữa nếu mấy người Hổ Bá Thiên trở về, ngươi bảo bọn hắn, ta ra ngoài doanh địa dạo chơi, lâu thì mười ngày nửa tháng, nhanh thì một ngày, chắc chắn sẽ trở về, bảo bọn hắn không cần lo lắng." Tên người hầu liên tục vâng dạ, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc. Những người tiến vào đoanh địa hầu hết đều là người mới trải qua một thời gian dài chém giết, muốn thả lỏng một chút, cho nên mới ở lại đây. Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại ngược lại, mới ở mấy ngày ngắn ngủi đã rời đi rồi. Chỉ là, tuy trong lòng hắn có nghi hoặc, nhưng làm sao dám truy hỏi một vị linh giả đại nhân, chỉ có thể khúm núm vâng dạ mà thôi. Trịnh Hạo Thiên phất tay áo lên, lập tức ly khai doanh địa nhân tộc...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]