Chương trước
Chương sau
Thân hình thoáng rung động vài cái, Trịnh Hạo Thiên đã khôi phục hình dáng nhân loại.
Trong một khắc khi hắn khôi phục hình dáng nhân loại, hai chiếc cánh kim sắc lập tức ảm đạm dần, đồng thời hóa thành chất lỏng, lại chảy xuôi xuống đùi hắn.
Hộ thối thần bí mà cường đại này một lần nữa lựa chọn nơi tồn tại thích hợp nhất, căn cứ theo đặc điểm của chủng tộc chủ nhân.
Liếc mắt về phía doanh địa nhân tộc phía xa, thân hình Trịnh Hạo Thiên chợt lóe, nhanh chóng bay qua.
Nhưng mà, tốc độ của hắn lúc này không thể nào sánh được với lúc trước.
Bởi vì nguyên nhân tới gần doanh địa nhân tộc, vì thế hắn không chỉ thu hồi thông thiên sáo trang, hơn nữa đại bàng biến thân cũng không vận dụng, gần như chỉ dùng tốc độ của linh giả để ngự không phi hành.
Nửa canh giờ sau, hắn đã mơ hồ nhìn thấy từ ngọn núi phía xa lấp loáng một tia ánh nước phản chiếu màu xanh.
Nhân tộc doanh địa đã ở ngay trước mắt.
Nhưng mà, đúng vào lúc này, đang phi hành trên không trung, Trịnh Hạo Thiên đột ngột dừng lại, hai mắt hắn trợn tròn, cẩn trọng đánh giá bốn phía.
Tuy rằng xung quanh một mảnh hư vô, thế nhưng trong lòng hắn lại rùng mình.
Chẳng hiểu vì sao, trong lòng hắn xuất hiện một dự cảm nguy hiểm đến cực điểm, dường như trong hư không có một thứ gì đó đang chăm chú nhìn hắn, hơn nữa thứ này còn có lực lượng vô cùng, phảng phất như có thể dễ dàng nghiền nát hắn.
Chân khí lưu chuyển quanh thân Trịnh Hạo Thiên, ngay cả không khí cũng theo đó mà run lên nhè nhẹ.
Kiếm quang trong khí xoáy đều được súc thế chờ phát động, đồng thời một tay hắn áp lên Ôn Dưỡng hồ lô.
Chỉ là khiến Trịnh Hạo Thiên cảm thấy hoài nghi không thôi chính là, tuy rằng hắn phát hiện ra khí tức của một tồn tại kinh khủng nhưng không hề cảm nhận được chút ác ý nào từ cỗ hơi thở này.
Đây mới là điểm khiến hắn an tâm nhất, nếu cỗ hơi thở này bao hàm sát ý mạnh mẽ, hắn đã sớm quay đầu bỏ chạy.
"Xoẹt..."
Không gian trước mặt đột nhiên bị xé rách, sau đó một bàn tay khổng lồ từ đó bay ra.
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên trở nên ngưng trọng, hắn lập tức nhận ra lai lịch của bàn tay khổng lồ.
Khi hắn giao thủ với Hác Minh, đã từng vận dụng ba nghìn kiếm hợp nhất, mắt thấy Hác Minh sẽ bị chém chết dưới kiếm, chính bàn tay khổng lồ này đã đột nhiên xuất hiện rồi cứu Hác Minh đi.
Nhưng mà nó chỉ cứu Hác Minh đi mà thôi, không có động chạm gì tới Trịnh Hạo Thiên.
Trong lòng rùng mình, Trịnh Hạo Thiên cũng không thả thiên ma Ma Vương ra ngoài, cũng không có vận dụng chân khí cùng trăm ức kiếm hải, mà khom người thật sâu , nói bàn tay khổng lồ: "Vãn bối Trịnh Hạo Thiên, bái kiến tiền bối."
Bàn tay khổng lồ lơ lửng giữa không trung, phát ra một giọng nói như tiếng sấm: "Ngươi biết lão phu là ai?"
"Vãn bối không biết, cũng muốn thỉnh giáo chuyện này?" Trịnh Hạo Thiên cung kính nói.
Hắn tuy rằng không biết đối phương là ai, nhưng vẫn bảo trì tôn kính.
Đây là đại linh giới, thế giới cường giả vi tôn, chỉ cần có đủ thực lực, vậy sẽ nhận được sự tôn kính của người khác.
"Ha ha, nơi này là doanh địa nhân tộc, cũng là địa bàn lão phu thủ hộ, ngươi nói lão phu là ai?"
Trịnh Hạo Thiên xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, rồi đột nhiên nhớ tới một nhân vật kinh khủng. Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nói: "Ngài là Cửu U chân nhân?"
Hắn thầm nghĩ trong lòng, phản ứng của mình quả thực quá chậm.
Đúng như bàn tay khổng lồ nói, nơi này là địa bàn thủ hộ của Cửu U chân nhân, mà ở địa bàn này có thể không kiêng nể mà xé rách không gian, chỉ sợ cũng chỉ có Cửu U chân nhân mà thôi.
Cửu U chân nhân cười dài một tiếng, nói: "Không sai, lão phu hôm nay đến đây là có chuyện muốn tìm ngươi, đi theo ta."
Bàn tay khổng lồ co rụt lại, đã chui vào khe nứt không gian.
Chỉ là, bàn tay khổng lồ tuy rằng biến mất nhưng khe nứt không gian không có dung hợp lại mà dường như mặt nước nhộn nhạo trước mặt Trịnh Hạo Thiên.
Trịnh Hạo Thiên tự nhiên là hiểu ý tứ của Cửu U chân nhân, muốn hắn tự mình tiến vào trong đó.
Thoáng do dự một chút, Trịnh Hạo Thiên cuối cùng cũng bước lên, tiến vào bên trong khe nứt.
Cử động này của hắn nhìn như lỗ mãng nhưng cũng đã trải qua suy tính cẩn thận.
Cửu U chân nhân là hạng nhân vật nào chứ, nếu muốn đối phó với hắn cần gì phải sử dụng thủ đoạn gì. Hơn nữa quan trọng là, Trịnh Hạo Thiên không cảm thấy chút địch ý nào từ đối phương.
Không chỉ có hắn, ngay cả Mộng Yểm ở bên trong khí xoáy cũng thế.
Mộng Yểm chính là một trong những chủng tộc kiệt xuất nhất trong thiên ma, cảm ứng của nó đối với địch ý vượt trội hơn xa tất cả mọi chủng tộc.
Đây gần như là một lực lượng thiên phú, vì thế Trịnh Hạo Thiên mới có cam đảm thực hiện hành động như đánh bạc này.
Hơn nữa, sau khi đã thu được sáo trang, hắn có lòng tin cực lớn với tốc độ của mình, đặc biệt là sau khi kết hợp sáo trang với biến thân Đại Bàng, hắn không nghĩ có lực lượng nào có thể ngăn cản hắn phi độn bỏ chạy.
Trước mắt đột nhiên quang mang sáng ngời, trước mặt Trịnh Hạo Thiên xuất hiện một khung cảnh sơn thủy hữu tình.
Xoay chuyển ánh mắt, trong lòng hắn hơi phát ngốc, bởi vì hắn đã mơ hồ nhìn ra, trong cảnh sắc mỹ lệ này có ẩn chứa một lực lượng không thể tin nổi.
Dưới sự gia trì của cỗ lực lượng này, toàn bộ không gian dường như bị phong tỏa.
Nếu hắn muốn chạy thoát khỏi nơi này, e rằng phải bỏ ra một cái giá cùng thời gian cực lớn.
"Coi như có chút can đảm, đến đây ngồi đi."
Một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên bên tai, Trịnh Hạo Thiên lập tức thu liễm tâm thầm, cung kính vâng một tiếng, sau đó theo phương hướng giọng nói phát ra mà đi tới.
Sau một lát, hắn đã tiến vào bên trong không gian sơn thủy, hơn nữa trên mặt hồ có một lương đình, bên trong đó lại có một vị trung niên nam tử đầu đội mũ cao, ngạo nghễ mà ngồi.
Vị trung niên nam tử này không mang khí tức cường giả nồng đậm, ngược lại còn giống như một vị nho sinh đọc đủ kinh sử. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Trịnh Hạo Thiên nao nao, hắn không nghĩ ra Cửu U chân nhân uy chấn thiên hạ lại có bộ dạng như vậy.
Nhưng hắn lập tức phản ứng, bước nhanh lên một bước, cung kính thật sâu nói: "Vãn bối Trịnh Hạo Thiên, ra mắt Cửu U chân nhân."
"Miễn đi." Cửu U chân nhân nhẹ vung tay, nói: "Ngồi."
"Dạ."
Trịnh Hạo Thiên cung kính ngồi xuống, nhưng mà ngay khi đặt mông ngồi xuống, trong lòng hắn đột nhiên giật mình bừng tĩnh.
Trong bất tri bất giác, tinh thần hắn đã bị Cửu U chân nhân chấn nhiếp, cho nên mới không hề chống cự lời nói của vị tông sư đại nhân này.
Bảo hắn ngồi thì không sao, nhưng nếu Cửu U chân nhân bảo hắn đi chết thì sao?
Cái ý niệm kinh khủng này một khi xuất hiện trong đầu lập tức khiến hắn hết hồn, nhưng mà Trịnh Hạo Thiên hiện tại cũng không phải tiểu tử vô tri lúc trước, trên mặt hắn không đổi sắc, kìm nén ý niệm đáng sợ đang nảy sinh trong đầu này xuống.
"Ngươi là đệ tử Vạn Kiếm tông?"
"Vâng."
Cửu U chân nhân than nhẹ một tiếng, đột nhiên nói: "Haiz, Túy chân nhân hiện tại khỏe chứ?"
Trịnh Hạo Thiên há miệng cười khổ nói: "Cửu U chân chân, Túy chân nhân đã bế quan mấy năm nay, vãn bối chưa từng gặp qua lão nhân gia ngài."
"Chưa từng gặp qua?" Cửu U chân nhân kinh ngạc nói: "Ngươi đã được y bát chân truyền của Túy Chân nhân, sao lại có thể chưa gặp hắn?"
Trong một khắc khi Trịnh Hạo Thiên giao thủ với Hách Minh phóng xuất ra ba nghìn kiếm hợp nhất, Cửu U chân nhân đã nhận định kẻ này nhất định có quan hệ với Túy chân nhân.
Chắc chắn là lão quỷ kia tự mình chỉ điểm, bằng không sao có thể xuất hiện một đệ tử hậu bối xuất sắc như vậy chứ?
Trịnh Hạo Thiên liên tục cười khổ, nói: "Vãn bối không dám nói dối, thực sự chưa từng gặp qua lão nhân gia ngài."
Cửu U Chân nhân cẩn thận nhìn Trịnh Hạo Thiên, dần dần, sắc mặt hắn trở nên cổ quái: "Ngươi chưa từng gặp qua Túy chân nhân, như vậy ngưng kiếm thuật của người được người nào chỉ điểm, thậm chí có thể xuất ra Vạn Kiếm hợp nhất?"
Trịnh Hạo Thiên đảo hai mắt, thành thật nói: "Cũng không có ai chỉ điểm, vãn bối tự mình mày mò mà thành."
Khóe miệng Cửu U chân nhân khẽ giật giật, hai mắt cũng chớp động lên một tia quang mang khác thường, nhìn chằm chằm Trịnh Hạo Thiên, dường như muốn xem lời nói này có thật hay không.
Nhưng sau một lát, hắn thu hồi ánh mắt như điện khiến kẻ khác run rẩy, đồng thời chậm rãi nhắm mắt.
Chỉ là Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối không thể tưởng tượng, lúc này, trong lòng Cửu U chân nhân cũng nổi sóng, suýt chút nữa thì không kiềm chế được bản thân.
Vạn Kiếm tông, chính là một trong bát đại siêu cấp môn phái trên Phiêu Miểu đại lục, tuy bài danh trong toàn bộ nhân tộc không cao lắm.
Thế nhưng, không ai dám xem thường môn phái này.
Bởi vì trong môn phái này có một vị tông sư tọa trấn, mà chiến tích gần như vô địch của vị tông sư này đã chứng minh toàn bộ thực lực của hắn.
Vạn Kiếm tông, Ngưng Kiếm thuật.
Chỉ sau chữ này thôi cũng đủ khiến bao vị tông sư hết hồn.
Cửu U chân nhân sau khi nắm được tin tức của Trịnh Hạo Thiên, hắn còn tưởng rằng tiểu tử này được chân truyền của Túy chân nhân, đồng thời không tiếc giá nào bồi dưỡng cho nên cuối cùng mới tạo ra thiên tài trẻ tuổi, trong giai đoạn tu luyện giả đã ngưng tụ thành công Vạn Kiếm hợp nhất.
Thế nhưng, trải qua cuộc nói chuyện vừa nãy, hắn mới biết được, thì ra thanh niên này thậm chí còn chưa từng gặp mặt Túy chân nhân.
Mà càng đáng sợ hơn chính là, Vạn Kiếm hợp nhất của hắn không ngờ chính là tự mình mày mò ra.
Một nhân vật có thể tự mình ngộ ra Vạn Kiếm hợp nhất, rốt cuộc là hạng nhân vật thiên tài bậc nào chứ.
Lúc này, hắn lẳng lặng thở ra một hơi dài, đè nén cảm khái trong lòng xuống.
"Trịnh Hạo Thiên, thiên tư của ngươi quả nhiên rất cao, trách không được có thể nhận truyền thừa của Mộng chân nhân." Cửu U chân nhân chậm rãi nói.
Trịnh Hạo Thiên nhướng mày, lúc này hắn thực sự ngẩn ra.
Mộng chân nhân?
Tuy rằng hắn không biết vị Mộng chân nhân này là nhân vật thế nào, nhưng có thể được xưng hào chân nhân, vậy tuyệt đối không thể dùng lẽ thường để đánh giá.
Hắn cung kính thật sâu, nói: "Tiền bối, vãn bối chưa từng gặp qua Mộng chân nhân."
Cửu U chân nhân cười ha ha, nói: "Ngươi đúng là chưa từng gặp hắn, thế nhưng chuyện nhận được truyền thừa của hắn, hẳn không sai nhỉ."
Trịnh Hạo Thiên nhíu chặt mày, trong lòng đột nhiên hiện lên thân ảnh một vị lão nhân.
Chẳng lẽ vị Trần tông sư lúc trước là Mộng chân nhân?
Thế nhưng, Trần tông sư tuy có ân chỉ điểm với bọn họ nhưng nhắc tới chuyện truyền thừa, lại có cảm giác giống như trò đùa vậy.
Cửu U chân nhân chậm rãi lắc đầu, nói: "Tiểu gia hỏa này, lẽ nào quên thao khống thuật cùng tu luyện chi đạo của Mộng Yểm là ai lưu lại cho ngươi sao?"
Trịnh Hạo Thiên trong lòng kinh hãi, hắn ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Cửu U chân nhân, ngay cả giọng nói của hắn cũng có chút run rẩy.
"Ngài, ngài …biết Mộng yểm?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.