Chương trước
Chương sau
Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, nhìn bộ dáng giống như đã định liệu từ trước của Thiết Huyễn Hỏa, hắn mỉm cười, nói: "Mong Thiết trưởng lão chỉ điểm."
Quan hệ giữa hắn và Vạn Bảo Hiên không phải bình thường, người khác vị tất đã biết, nhưng với thân phận của Thiết Huyễn Hỏa, chắc chắn cũng phải biết được một ít, như vậy đề nghị của hắn nhất định sẽ hữu dụng với mình.
Thiết Huyễn Hỏa hài lòng gật đầu một cái, hắn do dự một chút, ánh mắt thoáng lướt về phía mấy người Hổ Bá Thiên.
Mọi người ở đây đều là hạng người khôn khéo, vừa thấy vẻ mặt của Thiết Huyễn Hỏa, lập tức minh bạch ý tứ của hắn.
Hổ Bá Thiên cười ha ha, nói: "Huynh đệ, ngươi cứ từ từ mà chọn lựa, ngu huynh phải đi làm quen với đôi hổ trảo này một chút, xem xem làm thế nào mới có thể phát huy uy lực lớn nhất." Dứt lời, hắn lập tức chắp tay rồi xoay người rời khỏi bảo khố.
Đổng Tân ho khan một tiếng, nói: "Tại hạ đột nhiên nhớ ra có chuyện chưa làm xong, xin cáo lui trước một bước, xin chớ trách."
Hắn cười ha ha rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Tạ Bảo Phong mỉm cười, chắp tay vơi shai người Trịnh Hạo Thiên một cái, sau đó cao giọng nói: "Hổ huynh, Đổng huynh, có hứng thú uống với tiểu đệ một chén không?"
Tiếng cười sang sảng của Hổ Bá Thiên truyền tới: "Có thể uống rượu với Tạ huynh, đó chính là vinh hạnh của Hổ mỗ...."
Hai người bọn không đều không phải là linh giả bốn sao bình thường, một thân tu vi hơn xa linh giả khác, đương nhiên sinh lòng thân cận với nhau rồi.
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên cổ quái nhìn bọn họ rời đi, hắn nhíu mày nói: "Thiết trưởng lão, Hổ đại ca là bằng hữu sinh tử của tại hạ, tại hạ thật sự không nghĩ ra, có chuyện gì mà phải giấu diếm hắn."
Nếu như Trịnh Hạo Thiên tự mình làm chủ, hắn quyết sẽ không dùng phương thức này để đuổi mấy người Hổ Bá Thiên đi. Nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn của Vạn Bảo Hiên, nếu Thiết Huyễn Hỏa làm như vậy, hắn cũng chẳng làm được gì, cho nên chỉ có thể dùng mấy lời này để diễn tả sự bất mãn của mình thôi.
Khóe miệng Thiết Huyễn Hỏa khẽ nhếch lên, nói: "Trịnh huynh đệ, đây là quy củ từ trước tới nay của bản hiên. Một khi động dùng đến loại bảo vật cấp bậc này, tuyệt đối không được để người thứ ba biết."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình, có thể khiến Thiết Huyễn Hỏa tỏ ra nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ không phải thứ đơn giản rồi.
Sác mặt hắn trở nên ngưng trọng, nói: "Thiết trưởng lão, thứ ngài đề cử rốt cuộc là vật gì?" Hắn dừng lại một chút, nửa đùa nửa thật: "Bất quá, nếu thật sự quá mức quý giá, chỉ sợ Trịnh mộ khó mua nổi a."
Thiết Huyễn Hỏa cất tiếng cười lớn, nói: "Ngươi khác có lẽ khó mua nổi, nhưng với thân phận và của cải của một vị đỉnh cấp quang ám ngọc phù sư như Trịnh huynh đệ, cũng là dư dả rồi."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng cười khổ, vị lão nhân này quả nhiên biết được lai lịch của mình. Cho dù là chuyện hắn có thể luyện chế phù triện linh giả ám hệ cũng không thể giấu được hắn.
Thiết Huyễn Hỏa xoay người, đi tới một góc trong bảo khố. Hắn đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên vách tường vài cái, bức vách này lập tức chậm rãi nhấc lên.
Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên ngưng trọng. Lúc này hắn mới biết, thì trong bên trong bảo khố lại có che giấu huyền cơ khác.
Tuy khố trong khố cũng không phải hiếm lạ, nhưng nếu là ở nơi này, thì thật sự khiến người ta phải suy nghĩ rồi.
"Trịnh huynh đệ, mời."
Đa tạ." Hai người trước sau lần lượt tiến vào khố trong khố. ( khố = nhà kho, chứa) Bên trong vẫn tối thui như trước, hoàn toàn không có bất cứ dao động khí tức bảo vật nào.
Ở nơi này, cũng có một ít u quang, nhưng số lượng u quang nơi này lại ít ỏi không có mấy, cộng lại còn chưa được mười đạo.
Đối với điều này, Trịnh Hạo Thiên cũng không cảm thấy kỳ quái. Càng là thứ trân quý lại càng thưa thớt. Bảo vật được Vạn Bảo Hiên cẩn thận cất ở nơi này đương nhiên không thể quá nhiều rồi.
Thần niệm hắn thoáng phóng thích ra ngoài, khẽ lướt qua mấy đạo u quang.
Tuy hắn không cẩn thận xem xét, nhưng trong lòng lại thầm kinh hãi.
Lực lượng ẩn chứa trong những đạo u quang gnày vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn. Những thứ khác không nói, chỉ tính riêng uy áp cường đại cũng khiến người ta không rét mà run rồi.
Đương nhiên, có thể tạo thành tình huống như vậy, đó là bởi vì có mấy kiện bảo vật này đặt cùng một chỗ.
Chúng phảng phất như có linh tính, khi thần niệm của Trịnh Hạo Thiên quét tới, chúng lập tức thi nhau phóng thích ra khí tức cường đại, tạo thành một cục diện cạnh tranh.
Chính bởi vì tất cả bảo vật đều muốn thể hiện sự cường hãn nhất của chúng, cho nên mới tạo thành hiệu quả thần kỳ như vậy.
Hít sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên cười khổ nói: "Ngụy pháp khí... Không thể nghĩ tới, Vạn Bảo Hiên lại cất chứa nhiều.... Ủa không đúng, đây không phải là ngụy pháp khí. Nó, nó là...."
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên đột nhiên sáng ngời, nhìn chằm chằm vào một đạo u quang.
Bên trong khố trong khố, ẩn tàng trong tất cả những đạo u quang đều là thần binh bảo vật cấp bậc ngụy pháp khí. Chỉ là, không ngờ nơi đây lại có một đạo u quang hoàn toàn bất đồng. Khi ánh mắt Trịnh Hạo Thiên chiếu về phía nó, hắn lập tức giống như có cảm giác bị nam châm hút chặt, khó có thể dịch chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Đây, không ngờ lại là một chiếc hộ thối ( nẹp bảo vệ chân ),bên trên hộ thối, còn được khắc những đường hoa văn thần bí, lộ ra một khí tức cường đại đến từ viễn cổ.
Nụ cười trên mặt Thiết Huyễn Hỏa vẫn không thay đổi, hắn chậm rãi nói: "Trịnh huynh đệ, ngươi thấy vật phẩm lão phu đề cử thế nào?"
Tuy hắn không nói rõ, nhưng Trịnh Hạo Thiên đương nhiên hiểu được, thứ hắn nói tới chính là kiện hộ thối này.
Chậm rãi thu hồi ánh mắt, Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: "Thiết trưởng lão, thứ này tuy không phải là ngụy pháp khí, nhưng lại được đặt chung một chỗ với các thần binh cấp bậc ngụy pháp khí khác. Giá trị của nó chắc hẳn tương đương với ngụy pháp khí rồi."
Thiết Huyễn Hỏa khẽ ừ một tiếng. Hắn gật đầu, nói: "Không sai. Giá trị của nó rất lớn, thậm chí còn vượt qua cả ngụy pháp khí." Hắn dừng lại một chút, nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Trịnh Hạo Thiên, đột nhiên hỏi: "Trịnh huynh đệ không biết đã nghe nói tới Thông Thiên chân nhân chưa?"
Trịnh Hạo Thiên lắc đầu, nói: "Chưa từng nghe nói qua."
Thiết Huyễn Hỏa than nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi chưa từng nghe thấy cũng không có gì lạ. Bởi vì Thông Thiên chân nhân không phải là chân nhân của Phiêu Miễu đại lục chúng ta. Bất quá, nếu ngươi đã tới chiến trường linh giả, thì nhất định sẽ có một ngày biết tới người này."
Trịnh Hạo Thiên hai tay ôm quyền, thoáng thi lễ, nói: "Mong ngài chỉ giáo."
Thiết Huyễn Hỏa chậm rãi nói: "Thông Thiên chân nhân chính là một vị luyện khí tông sư dị tộc cường đại. Trong tất cả các chủng tộc, hắn cũng có danh vọng cực cao. Phàm là thần binh bảo vật do hắn đích thân luyện chế, cho dù là đám tông sư trong các tộc cũng phải điên cuồng cướp đoạt."
Mí mắt Trịnh Hạo Thiên khẽ ngảy lên mấy cái. Tuy Thiết Huyễn Hỏa không hề kể lại sự tích về người này, nhưng cái đánh giá này cũng đủ khiến hắn hết hồn rồi. Text được lấy tại truyentop.net
Thần binh bảo vật khiến cho đám tông sư cũng phải mặt dày lao tới cướp đoạt điên cuồng, rốt cuộc là có uy lực cường đại tới mức nào đây?
Mà có thể luyện chế ra thần binh bảo vật cấp bậc này, rốt cuộc là nhân vật trác tuyệt ra sao chứ?
Thanh âm Thiết Huyễn Hỏa tiếp tục vang lên: "Cả đời Thông Thiên chân nhân luyện chế không nhiều thần binh, nhưng trên cơ bản tất cả đều rơi vào trong tay cường giả cấp bậc tông sư." Hắn cảm khái ngàn vạn, nói: "Với tạo nghệ trên con đương luyện khí của người này, cho dù có dọi là đệ nhất nhân từ trước tới nay cũng còn chưa đủ."
Trịnh Hạo Thiên lặng đi một lát, nói: "Nếu Thông Thiên chân nhân nổi danh như thế, vì sao trên Phiêu Miễu đại lục lại không thấy nghe nói tới...."
Thiết Huyễn Hỏa bật cười, nói: "Trịnh huynh đệ, Thông Thiên chân nhân là một vị luyện khí tông sư đó. Tên của hắn, đám tu luyện giả bình thường làm sao có tư cách được nghe chứ."
Trịnh Hạo Thiên cứng họng, mặc dù có chút không cho là đúng, nhưng cũng không mở miệng cãi lại.
Tông sư cũng không phải là trưởng thành từ tu luyện giả sao...
Bất quá, hắn cũng biết, đây là chuyện rất bình thường. Ở trong Đại Linh giới, phàm là trở thành cường giả rồi, đến lúc quay đầu nhìn lại phía sau, đều có cảm giác những kẻ khác đều yếu ớt, thấp kém vô cùng.
"Trông Thiên chân nhân luyện khí cả đời, thần binh bảo nhận khá nhiều, nhưng một bộ trang bị đầy đủ thì hắn mới chỉ luyện chế một lần thôi." Thiết Huyễn Hỏa quay đầu lại, nhìn chiếc hộ thối trong u quang, trong ánh mắt lại có thêm mấy phần nóng bỏng, nói: "Đó chính là Thông Thiên sáo trang."
Trong con ngươi Trịnh Hạo Thiên chợt lóe lên hàn quang, ánh mắt dừng lại trên ống quần mình. Ở đó cũng có một chiếc hộ thối giống vậy.
Thiết Huyễn Hỏa đột nhiên nói: "Trịnh huynh đệ, mấy ngày trước khi giao thủ với Hách Minh, ngươi từng thi triển một cái thông thiên đại đạo?"
Trịnh Hạo Thiên trong lòng cả kinh, nói: "Không sai."
"Nếu lão phu đoán không sai, trong tay ngươi hẳn cũng có một kiện Thông Thiên chi bảo."
Trịnh Hạo Thiên trầm mặc một lát, nói: "Thiết trưởng lão mắt thần như điện. Trên người Trịnh mỗ quả thật cũng có một kiện hộ thối."
Thiết Huyễn Hỏa cười ha ha, gật đầu, nói: "Vậy thì đúng rồi. Lão phu bẩm báo chuyện ngươi có Thông Thiên chi bảo lên trên, kết quả là hôm nay có một vị đặc sứ đặc biệt hộ tống kiện bảo vật này tới." Hắn nhìn Trịnh Hạo Thiên, trịnh trọng nói: "Đặc sứ nói rõ, bảo vật này chính là tặng cho ngươi."
Mí mắt Trịnh Hạo Thiên nhảy lên mấy cái, Vạn Bảo Hiên xuất thủ thật hào phóng.
Chỉ là, khiến hắn cảm thấy kinh dị không thôi chính là, chẳng lẽ bởi vì quang ám phù triện của hắn mang tới cho Vạn Bảo Hiên lợi nhuận quá lớn, cho nên bọn họ mới đem bảo vật cấp bậc này tặng cho mình?
Nếu đổi lại là hắn, hắn cũng không cho rằng mình sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.
Thiết Huyễn Hỏa lão luyện thành tinh, liếc mắt một cái đã nhìn thấy băn khoăn trong lòng hắn, nói: "Trịnh huynh đệ, giá trị món bảo vật này chắc ngươi cũng biết rồi. Mà theo lão phu được biết, Thông Thiên chân nhân từng nói, hắn giấu Thông Thiên sao tráng ở các nơi trên chiến trường linh giả. Mỗi khi tìm được một kiện, thì có thể kích phát uy năng càng cường đại hơn. Loại uy lực này không chỉ đơn giản là phép một công một bằng hai, mà là phép nhân đó."
Trịnh Hạo Thiên cắn răng một cái, chắp tay nói: "Đa tạ Thiết trưởng lão, vật này Trịnh mỗ xin thu."
Mặc kệ vì sao Vạn Bảo Hiên lại làm như vậy, nhưng chí bảo trước mắt, hắn sẽ không dễ dàng buông bỏ.
Thiết Huyễn Hỏa cười lớn một tiếng, đẩy đạo u quang bay về phía Trịnh Hạo Thiên.
Trịnh Hạo Thiên cẩn thận nhận lấy, bất quá hắn cũng không trực tiếp mặc vào mà đem cất vào trong túi không gian.
"Thiết trưởng lão, đại ân của Vạn Bảo Hiên, Trịnh mỗ ghi nhớ trong lòng, tuyệt không dám quên." Trịnh Hạo Thiên nghiêm nghị nói: "Nếu sau này Vạn Bảo Hiên có gì sai phái, chỉ cần Trịnh mỗ có khả năng, quyết không dám từ."
Thiết Huyễn Hỏa hài lòng gật đầu, nói: "Vậy Thiết mỗ cũng an tâm rồi."
Trịnh Hạo Thiên gật đầu một cái, rồi xoay người rời đi.
Thiết Huyễn Hỏa nhìn theo bóng lưng hắn mãi cho đến khi biến mất hẳn, nụ cười trên mặt cũng hoàn toàn thu liễm. Hắn thoáng nghi hoặc, lẩm bẩm: "Ngay cả Thông thiên chi bảo cũng lấy ra rồi, rốt cuộc là có đáng giá hay không... Hắn thật sự có thể trở thành tông sư sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.