"Kẽo kẹt...."
Bỗng nhiên, một thanh âm cực nhỏ vang lên trong huyệt động.
Đạo thanh âm này tuy rất nhỏ, nhưng làm sao có thể qua mắt được mọi người chứ. Chỉ là, khiến mọi người kinh hãi chính là, đạo thanh âm này không ngờ lại vang lên từ bộ xương khô kia.
"Cái này, cái này, nó... sống lại." Cáp Thập hít hít hai cái, trong mắt không nhịn được toát lên vẻ kinh sợ.
Mọi người đều đồng loạt vận chuyển chân khí, thậm khí còn phóng thích ra ngân quang bảo hộ nhàn nhạt. Không hiểu sao, một cảm giác nguy hiểm cực kỳ cường đại đột nhiên tràn ngập trong lòng bọn họ. Bọn họ nhìn chằm chằm vào bộ xương toàn thân toát ra vẻ cổ quái, kỳ dị, trong lòng đều cảm thấy lạnh lẽo.
"Qua Bỉ Lạc, nơi ngươi tìm được này rốt cuộc là nơi nào?" Nại Tư Nạp Đức âm trầm hỏi.
" Ta không biết." Qua Bỉ Lạc kiệt lực chống lại sát khí uy áp cường đại, lúc này, hắn đã loạn như ma rồi.
"Đi, đi mau." Nại Tư Nạp Đức quyết định thật nhanh, bất chợt quát lên, đồng thời lập tức bỏ chạy ra phía ngoài.
Nhưng, một đạo hắc ảnh tốc độ so với hắn còn nhanh hơn một bậc, Cáp Thập đã lao đi như bay, chạy về phía khúc cua.
Chỉ là, thân ảnh hắn vừa mới xuyên qua khúc cua, liền gầm lên một tiếng tràn đầy tuyệt vọng: "Thạch bích bị đóng, bị đóng rồi..."
Mấy người bọn Trịnh Hạo Thiên rùng mình, vội vàng chạy qua khúc cua, sắc mặt lập tức đại biến.
Bức thạch bích mà bọn họ dốc hết toàn lực mới đẩy ra được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-thien/1234273/chuong-739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.