"Nại Tư Nạp Đức, người khác sợ ngươi nhưng ta không sợ ngươi..." Giọng nói của Cáp Thập từ phía doanh địa xa xa vang lên: "Nếu ngươi khinh người quá đáng, thúc thúc ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Trịnh Hạo Thiên nghe thấy cái tên này, hô hấp không khỏi gấp hơn một chút.
Cáp Thập luôn mồm kêu không e ngại hắn, nhưng lời còn chưa dứt đã lôi thúc thúc mình ra làm bia đỡ đạn, đây kỳ thực là mạnh miệng yếu lòng, nói rõ hắn rất kiêng kỵ đầu bạo hùng kia.
Nại Tư Nạp Đức cười to nói: "Cáp Thập, nếu ngươi có bản lĩnh, vậy cứ suốt đời nấp sau lưng thúc thúc ngươi đi, nhưng mà ta rất hoài nghi, nếu ngươi làm thế, như vậy thúc thúc ngươi có một cước đá ngươi trở về hay không."
Giọng nói Cáp Thập nhất thời im bặt, cũng không biết là bị Nại Tư Nạp Đức nói trúng tim đen hay là quá mức kiêng kỵ đầu yêu hùng linh giả kia.
Qua Bỉ Lạc cười khẽ, nói: "Nại Tư Nạp Đức, Cáp Thập lúc nãy cũng không chiếm được tiện nghi gì, mà đồng tộc của ngươi, lại sinh ra một nhân vật tài giỏi đó, vì thế ngươi không cần tức giận nữa."
Đôi mắt Nại Tư Nạp Đức nhất thời sáng lên, hắn nhìn Trịnh Hạo Thiên nói: "Có thể được lão đầu Qua Bỉ Lạc này khen, chắc chắn rất có tiền đồ, hảo tiểu tử, thể hiện một chút cho ta xem nào." Hắn vỗ ngực hào khí can vân nói: "Ngươi cứ toàn lực mà ra tay, không cần cố kỵ gì."
Trịnh Hạo Thiên dở khóc dở cười nhìn đầu cự hùng trước mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-thien/1234268/chuong-734.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.