Chương trước
Chương sau
Nha...
Một tiếng rống giận phát ra từ phế phủ đột nhiên vang vọng khắp thiên địa. Cự hùng vung bàn tay to tướng như cái quạt hương bồ, từng khối cơ nhục trên bàn tay nhấp nhô, phảng phất như những tảng đá rắn chắc, tràn ngập một loại lực lượng khiến người ta phải rét lạnh.
"Ba...."
Cự chưởng của cự hùng cùng đạo hắc ảnh nặng nề va chạm với nhau.
Thân hình cao lớn, nặng nề phảng phất như nặng ngàn cân bám chặt lấy mặt đất, bất quá khiến người ta cảm thấy kinh dị chính là, hai chân nó cũng không lún sâu xuống lòng đất, mà ngược lại còn hơi trồi lên trên.
Lực lượng oanh kích mạnh mẽ kia chẳng những không thể đào một cái hố to trên mặt đất, ngược lại còn khiến cho bùn đất xung quanh cùng hội tụ lại, đồng thời nhô lên.
Mà tương phản, đạo hắc ảnh xuất hiện quỷ dị kia cũng "vụt" một tiếng, bắn văng về phía sau, giống như một cánh diều đứt dây, khi bay đi còn lộn nhào mấy vòng trên không trung.
"Ha ha..." Nguồn: truyentop.net
"Ha ha ha....."
"Ha ha ha ha....."
Vô số tiếng cười như điên từ đằng xa truyền tới. Chủ nhân của những tiếng cười này đều có thực lực linh giả, hơn nữa bởi vì hình thể yêu tộc lớn hơn nhân loại rất nhiề, cho nên thực lực đại đa số yêu tộc đều cao hơn nhân loại một chút.
Mà hiện giờ, số lượng yêu tộc ở đây cũng phải có tới hơn trăm tên, khi chúng cùng nhau cất tiếng cười, ngay cả không khí trong cả khu vực này tựa hồ cũng phải hơi run rẩy.
"Ha ha, ta đã sớm nói rồi, cho dù là trong đám lính mới cũng có cường giả, mà ngươi cứ không nghe, giờ thì đá phải cục sắt rồi."
Một yêu tộc trên người toàn lông xù, phảng phất như một con chuột phóng to gấp mấy trăm lần đột nhiên từ phương xa chạy tới, ngẩng đầu cười ha hả, châm chọc đạo hắc ảnh đang lăn lộn chật vật đằng trước.
Bất quá, trong thanh âm của hắn lại mang theo chút tạp âm chin chít, phảng phất như tiếng kêu của một con chuột được phóng to gấp trăm lần vậy.
"Oanh...."
Đạo hắc ảnh sau khi lộn mấy vòng cuối cùng cũng rơi xuống mặt đất.
Tuy lực lượng của hắn còn xa mới bằng Trịnh Hạo Thiên biến thành cuồng bạo hùng vương, nhưng không thể nghi ngờ là động tác của hắn lại linh hoạt hơn cuồng bạo hùng vương nhiều. Cho nên khi hết đà trên không trung rơi xuống, hắn vẫn kịp xoay người, vững vàng đáp xuống đất, mà không giống như trong dự liệu của Trịnh Hạo Thiên, ngã lăn long lóc, bốn chân chổng lên trời.
Hắn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xanh biếc giả dối lại có thêm một tia hung lệ.
Đây, không ngờ lại là một linh giả lang tộc cường đại.
"Ngao ô."
Hắn ngửa đầu, tru một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Trịnh Hạo Thiên tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Trịnh Hạo Thiên vẫn đứng sừng sững, hai cự chưởng ẩn ước chớp động lên quang mang nhè nhẹ. Ở trong cơ thể hắn, chân khí cường đại đang gia tốc lưu chuyển, gần như phát tan thân hình tràn ra ngoài vậy.
Bất quá, hắn cũng không hề mạo muội xuất thủ, bởi vì sau khi nhìn thấy biểu hiện của đám linh giả yêu tộc đối phương, hắn mơ hồ cảm thấy, chúng động thủ không phải vì nhìn thấy mình ngụy trang.
"Được rồi, mọi người đều là thành viên của yêu tộc, không nên tự tàn sát lẫn nhau như thế." Linh giả họ chuột nhíu mày, vung tay lên, ở trước mặt Cáp Thập và Trịnh Hạo Thiên đã có thêm một đạo gợn nước giống như ngân hà.
Trong con người Cáp Thập lóe lên quang mang âm lãnh, nói: "Qua Bỉ Lạc, ngươi muốn ngăn cản ta ư?"
Qua Bỉ Lạc lạnh lùng trừng mắt nhìn lại hắn, tuy thân thể yêu tộc họ chuột không được cao lớn như yêu tộc họ sói, nhưng khí tức dập dờn trên người hắn lại càng nguy hiểm hơn.
"Cáp Thập, không phải ta muốn ngăn trở ngươi, mà là hy vọng ngươi suy nghĩ kỹ càng."
"Ta thì phải cân nhắc cái gì?" Cáp Thập ngông cuồng nói: "Cho bây giờ, vẫn chưa có kẻ nào dám vuốt mặt ta mà còn bình yên vô sự. Hắn chẳng qua chỉ là một tên lính mới không sao, ta nghĩ ngươi không nên bênh vực cho hắn."
Qua Bỉ Lạc khẽ cười, nói: "Cáp Thập, chẳng lẽ ngươi đã quên Nại Tư Nạp Đức?"
Phảng phất như bị một gáo nước lạnh giội vào đầu, lửa giận đang tràn ngập trong lòng Cáp Thập lập tức biến mắt không còn chút tăm hơi.
Nại Tư Nạp Đức, cái tên này ở trong toàn bộ chiến trường linh giả thì không tính là gì, nhưng bên trong một đoàn thể nho nhỏ này, lại có danh vọng cực lớn.
Cái tên này thậm chí còn khiến cho Cáp Thập đang lâm vào điên cuồng phải nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
Hắn tức giận hừ một tiếng, nói: "Qua Bỉ Lạc, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua?"
Qua Bỉ Lạc nhún nhún vai, nói: "Lần này là do người xuất thủ trước, kết quả là bị người ta đánh bay, vô luận thế nào cũng là ngươi sai rồi."
Sắc mặt Cáp Thập âm trầm, nói: "Ta cũng không có ý định đả thương hắn, chỉ muốn chào hỏi hắn một chút thôi."
"Cáp Thập, ngươi muốn chào hỏi, nhưng người ta đâu có biết." Ở trong đám yêu tộc có người hét lớn."Nơi này chính là chiến trường linh giả, nếu người đi tới một nơi xa lạ, đột nhiên lại có người nhảy ra, dùng cách của ngươi chào hỏi, vậy người sẽ làm thế nào?"
Cáp Thập lập tức nghẹn họng. Hắn thở hồng hộc một lát, cuối cùng tức giận dậm chân một cái, xoay người bỏ đi.
Qua Bỉ Lạc lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Cái tên gia hỏa này, haiz...."
Trịnh Hạo Thiên vẫn đứng một bên im lặng quan sát, trong lòng có chút nghi hoặc.
Cáp Thập rõ ràng là một vị linh giả lang tộc, từ trên cánh tay của hắn cũng có thể nhìn ra, đối phương bất quá chỉ là một linh giả một sao mà thôi. Mà trên tay Qua Bỉ Lạc lại có tới ba ngôi sao chớp động.
Nói cách khác, Qua Bỉ Lạc chính là một vị linh giả yêu tộc ba sao hàng thật giá thật. Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, tựa hồ lai kiêng kị Cáp Thập, thậm chí khi Cáp Thập nổi giận còn phải ngờ tới cái tên Nại Tư Nạp Đức để áp chế hắn.
Tất cả những điều này khiến hắn cảm thấy rất kinh dị. Yêu tộc, đây chính là chủng tộc so ới nhân loại lại càng tôn trọng pháp tắc tự nhiên - thắng được yếu thua.
Trong yêu tộc, cũng không có nói đến cái gì mà đức cao vọng trọng, thứ duy nhất có thể xác định được địa vị, đó chính là thực lực cường đại của bản thân.
Khí tức trên người Qua Bỉ Lạc so với Cáp Thập quả thật khủng bố và cường đại hơn rất nhiều, nhưng thái độ giữa hai người bọn hắn lại khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.
"Giải tán, giải tán...." Qua Bỉ Lạc đột nhiên giơ tay lên, vỗ vỗ mấy cái.
Đám linh giả yêu tộc đang đứng xem náo nhiệt dùng ánh mắt thưởng thức và tò mò đánh giá cự hùng vài lần, sau đó dần dần giải tán. Từ đầu tới cuối, không ngờ không có một ai tiến tới chào hỏi hắn. Bất quá, điều này cũng đúng với tâm nguyện của Trịnh Hạo Thiên. Hắn thật sự là đang sợ nói nhiều tất hớ.
"Khụ khụ, bằng hữu một mình tới đây sao?" Qua Bỉ Lạc tiến lên một bước, chậm rãi hỏi.
Thân thể hắn giống như một con chuột lớn đang đứng, trong đôi mắt ti hí lại liên tục hớp lên quang mang giảo hoạt.
"Không sai, ta một mình tới đây." Trịnh Hạo Thiên cao giọng nói: "Vừa rồi cái tên Cáp Thập kia dám đánh lén ta, ta nhất định phải báo thù."
Qua Bỉ Lạc nhịn không nổi trợn trắng mắt. Thì ra cái tên lính mới này tuy tu vi mặc dù tạm được, nhưng lịch duyệt lại chẳng có tí nào. Cái tên Cáp Thập kia nào dễ động vào như vậy, nếu chỉ đánh lộn ầm ĩ một chút thì thôi, nhưng nếu thật sự động tới vị đại lão đứng sau lưng Cáp Thập kia, thì có thể cam đoan một điều, hắn có muốn chết cũng không được.
Than nhẹ một tiếng, Qua Bỉ Lạc khuyên nhủ: "Các hạ, Cáp Thập cũng không có ác ý. Hắn chẳng qua chỉ là theo thói quen chào hỏi người mới tới một chút thôi. Mặc dù cách này có vẻ hơi quá khích, nhưng hiệu quả cũng tốt lắm."
Trịnh Hạo Thiên gãi gãi đầu, nói: "Hiệu quả gì tốt?"
Qua Bỉ Lạc mim cười, nói: "Nếu một khi bị tập kích bất ngờ , mỗi một linh giả đều vô ý thứ thi triển ra tài nghệ sở trường của mình. Mà chúng ta có thể phân tích sở trường của người đó, rồi thành lập tổ đội thích hợp nhất cho hắn."
"Tổ đội?" Trịnh Hạo Thiên trợn tròn mắt, nói: "Ta còn cần phải tổ đội ư?"
Lúc này hắn đã hóa thân thành cuồng bạo hùng vương, vừa trợn tròn mắt lên một cái, lại lộ ra một loại bộ dáng thành thật rất tự nhiên, khiến cho người ta không thể nghi ngờ được.
Qua Bỉ Lạc liếc mắt nhìn hắn một cái, như cười như không, nói: "Người vừa tới tiến vào chiến trường linh giả, cho nên không biết nơi này hung hiểm thế nào đâu. Hắc hắc, tuy khu vực này rất thích hợp cho lính mới thí luyện, nhưng muốn độc hành ở chỗ này, ít nhất cũng phải có cấp bậc ba sao mới được."
Trịnh Hạo Thiên vẻ mặt không phục, nói: "Ngài là linh giả ba sao, hẳn là có tư cách độc hành?"
Qua Bỉ Lạc ngạo nghễ nói: "Lão phu đương nhiên có tư cách này, nhưng mà..." Ánh mắt hắn rơi xuống đồ án ngôi sao trên tay Trịnh Hạo Thiên, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: "Ngươi không có tư cách này."
Trên mặt Trịnh Hạo Thiên tràn đầy vẻ không phục nói: "Ngươi nói ta không có tư cách, vậy chúng ta đánh thử một trận."
Nếu hắn đã sắm vai một con yêu thú họ hùng ngốc nghếch, thì không thể thay đổi giữa chừng được, phải thẳng tuột như ruột ngựa, như vậy mới không khiến người ta nghi ngờ.
Qua Bỉ Lạc cất tiếng cười dài, phảng phất như nghe thấy một chuyện cực kỳ buồn cười, nói: "Ngươi muốn khiêu chiến ta cũng đúng, nhưng dựa theo quy định, ngươi phải trở thành linh giả ba sao đã, ta mới tiếp nhận."
Trịnh Hạo Thiên gãi gãi đầu, nói: "Được rồi, chờ sau khi ta trở thành linh giả ba sao, nhất định sẽ khiêu chiến ngươi." Dứt lời, hắn lại chớp chớp mắt, nói: "Nại Tư Nạp Đức ngươi vừa nói tới là ai thế?"
Sắc mặt Qua Bỉ Lạc lập tức trở nên ngưng trọng, hắn hừ nhẹ một tiếng, nửa hâm mộ nửa đố kỵ nói: "Nại Tư Nạp Đức chính là niềm kiêu ngạo của yêu thú họ gấu các ngươi, tuy hắn mới chỉ là linh giả hai sao thôi, nhưng đã có tư cách độc hành trong khu vực này rồi."
"Lão già này, không phải ngươi vừa nói, chỉ có linh giả ba sao mới có thể hành tẩu một mình sao, vì sao thoắt cái lại biến thành hai sao cũng có thể độc hành rồi." Trịnh Hạo Thiên bất mãn nói.
Qua Bỉ Lạc khinh thường, cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi cho là ai cũng có thể so sánh với Nại Tư Nạp Đức sao? Hừ, hắn là một thiên tài, một thiên tài chân chính."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng ẩn ước nóng lên, nói: "Ta đã từng thấy không ít thiên tài, nhưng tất cả thiên tài cuối cùng đều bị ta dẫm nát dưới chân."
Qua Bỉ Lạc ngẩn ra một chút, rồi hứng thú đánh giá lại tên cự hùng trước mắt. Không thể không nói, tuy trên mu bàn tay kẻ này đến một ngôi sao cũng không hoàn chỉnh, nhưng chỉ bằng vào một chưởng đánh bay Cáp Thập kia, cũng có thể thấy, thực lực của hắn đã vượt qua linh giả yêu tộc bình thường rồi.
Chỉ là, khẩu khí tiểu gia hỏa này cũng quá cuồng vọng rồi.
Nếu đổi lại là trăm năm trước, Qua Bỉ Lạc có lẽ đã nổi giận, đồng thời thi triển mọi thủ đoạn để giết chết, hoặc ám sát đối phương rồi. Nhưng hiện giờ sao...
Hắn lắc lắc đầu, khẽ thở dài: "Tiểu tử kia, cảnh giới linh giả khác với trước kia." Hắn bắt đầu lên giọng già đời, nói: "Chờ sau khi ngươi ở đây thêm vài năm nữa, ngươi sẽ hiểu cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, yêu ngoại hữu yêu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.