Chương trước
Chương sau
"Ngao..."
Một tiếng rống tràn ngập đau đớn từ cái miệng to lớn của đại xà vang vọng trong không trung.
Một dòng máu đỏ tươi nhè nhẹ chảy ra ngoài, thoáng cái đã nhuốm mặt đất thành một màu đỏ rực.
Thân thể yêu thú tự nhiên là mạnh mẽ, thân thể đại xà cũng tương đối cường tráng, chút thương thế ấy không tính là gì, nhưng đáng tiếc, uy năng cự trảo của chim Đại Bàng không phải tầm thường, cho dù là thân thể yêu thú cũng không cách nào tự động khôi phục vết thương đang chảy máu ròng ròng kia, bởi vậy có thể thấy uy năng một trảo kia đạt tới mức độ nào.
Dưới sự đau đớn kịch liệt, đại xà yêu thú rút cuộc sinh ra một tia sợ hãi trong lòng.
Nếu chỉ có một Ma Vương hoặc một linh thể chim Đại Bàng, nó có thể liều mạng chiến đấu một phen, nhưng hai tên này nhao vào đánh hội đồng, cũng đủ khiến nó bắt đầu sinh ra ý nghĩ chạy trốn.
Huống chí, còn một nhân loại sâu xa khó hiểu không biết còn chuẩn bị những thủ đoạn gì đang ở bên ngoài chăm chăm nhìn nó, điều này càng khiến nỗi sợ hãi trong lòng nó dâng cao.
Đến lúc này, nó đã triệt để hối hận.
Đúng là không nên xem thường các vô tinh linh giả khác.
Tuy rằng nhiều kinh nghiệm đã chứng minh, vô tinh linh giả đều là kẻ non nớt mới gia nhập chiến trường linh giả, tuyệt đối là hạng người dễ đối phó nhất, nhưng hiện tại nó đá phải cục sắt cứng rồi.
Miệng điên cuồng gầm gừ, thân thể đại xà uốn cong, đã tránh khỏi sự chế trụ của Ma Vương, cái đuôi như lưỡi khoan thép đâm sâu vào mặt đất, sau đó đem toàn bộ thân thể từ từ chui vào lòng đất.
Hai nhân loại trong trận mục đã sớm trừng mắt há to miệng nhìn cảnh trước mặt, hầu như không ai có thể tin nổi cặp mắt mình.
Lúc này thấy hành động của đại xà, vị lão giả kia lập tức kêu lên: "Tiểu huynh đệ, đầu súc sinh kia muốn chạy trốn."
Trịnh Hạo Thiên quay đầu lại, lộ ra hàm răng sáng ngời đều đặn, cười nói: "Yên tâm, nó chạy không thoát đâu."
Những lời này mang theo lòng tự tin cực lớn, phàm là con mồi bị ta nhắm trúng, chưa từng có kẻ chạy thoát.
Quả nhiên, những lời này còn chưa nói xong, chim Đại Bàng trên bầu trời đã lao xuống, Đại xà ngẩng đầu đang muốn phun khói độc, thì một quyền của Ma Vương Đã đánh lên đầu nó.
Đầu đại xà giống như bị đập bẹp, khói độc đang phun được một nửa vì miệng khép lại mà trở nên tắc nghẽn tại chỗ.
Nhưng mà, số phận bi thảm của nó mới chỉ bắt đầu.
Ngay trong một khắc khi nó còn đang choáng váng, chim Đại Bàng đã như ánh chớp lao xuống, cự trảo nhằm thẳng túm chặt lấy đầu nó.
Móng vuốt lợi hại như đao đâm sâu vào đầu đại xà, một cỗ lực lượng khổng lồ mà hung bạo như sóng biển tràn vào bên trong.
Thân thể đại xà điên cuồng lăn lộn, cái đuôi đã chui sâu vào mặt đất cũng bị co rút lại, vô thức muốn bay lên bầu trời chạy trốn. Thế nhưng đầu Ma Vương bên cạnh nó cường đại cỡ nào chứ, hắn vươn tay nhất thời túm chặt lấy cái đuôi thật lớn của Đại xà.
Chim Đại Bàng hai cánh rung lên, bay vụt về phía bầu trời.
Thân thể của Đại xà linh giả bị nó kéo thẳng một đường lên không trung, còn cái đuôi thì lại bị Ma Vương vững vàng giữ chặt.
Trong mười mấy đầu Ma Vương Trịnh Hạo Thiên hàng phục được, đầu Ma Vương này không chỉ có thân thể cường tráng nhất, hơn nữa lực lượng cũng là lớn nhất, mà Chim Đại Bàng tuy rằng là linh thể do tàn phách ngưng tụ mà thành, thế nhưng tàn phách chim Đại Bàng đã từng thức tỉnh tiên thiên chi huyết, một thân lực lượng cũng mạnh mẽ dị thường.
Khi hai tên thân mang lực lượng mạnh mẽ này bắt đầu trận 'kéo co' trên trời dưới đất, lực lượng sinh ra to lớn đến mức nào, điều này cũng khó có thể đo đếm.
"Grào..."
Đại xà mở cái miệng lớn như bồn máu, một tiếng rống đau đớn phát ra từ miệng nó.
Sau đó, thân thể nó bị kéo cho căng đét, cuối cùng thậm chí phát ra âm thanh lộp rộp chói tai.
Thân thể yêu thú mạnh mẽ vô bì, tuyệt đối không thể tưởng tượng, cho dù sử dụng thần binh lợi khí chém vào cũng không nhất định có thể làm vỡ một mảnh lân giáp trên người đại xà.
Thế nhưng, linh thể chim Đại Bàng cùng đầu Ma Vương cấp bậc biến dị kia lại càng cường đại hơn.
Một trong hai đã có thể xuất thủ ngang tay với Đại xà, hiện tại lại là hai tên đánh một, lực lượng hợp lại càng không thể so sánh.
Chim Đại Bàng vỗ cánh ngày càng mạnh, hai chân Ma Vương chậm rãi lún vào trong đất, sau khi nó hấp thụ sinh mệnh đặc thù nào đó, đã lĩnh ngộ ra ý chí lực của đại địa.
Lúc này nó dường như một cây đại thụ, ăn sâu rễ vào lòng đất, dường như hòa với đại địa thành mộ thể, cho dù chim Đại Bàng có lực lượng mạnh mẽ cỡ nào cũng không lay động được nó chút nào.
Tiếng kêu thảm thiết của Đại xà dần dần nhỏ đi, thân thể nó bị kéo căng gần như dây đàn, không có bất cứ nơi nào được buông lỏng.
Cũng bởi thân thể nó quá mức cường hãn, nếu là yêu thú khác có lẽ đã bị hai cỗ lực lượng hợp lực xé thành hai đoạn.
Trịnh Hạo Thiên lắc đầu, tay hắn vung lên, một đạo quang mang đỏ máu xuất hiện.
Huyết Quang Kích, thanh thần binh từ khi tấn thăng ngụy pháp khí này đã bị Trịnh Hạo Thiên giấu đi, bởi vì huyết sát khí trên mình nó thật sự quá nồng nặc, dù cho nó chưa phóng xuất uy năng nhưng phạm vị xung quanh vẫn tự nhiên hình thành một khu vực tràn ngập huyết khí hung lệ.
Trong sơn cốc, ngoại trừ Trịnh Hạo Thiên, những người khác đều cảm nhận được một cỗ áp lực thật lớn.
Nếu ở một nơi hung hiểm, Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối không vận dụng thanh thần binh còn chưa hoàn toàn khống chế được này.
Thế nhưng hiện tại thì khác, ở xung quanh chỗ này, không có người nào khiến hắn quan tâm.
"Uuuuuuu....."
Huyết Quang Kích phát ra một tiếng kêu dài bén nhọn như kim loại va chạm, sau khi được Trịnh Hạo Thiên cho phép đi ra, nó như một tên quỷ đói khát mấy năm sắp chết đối, toàn bộ thân kích biến thanh một đạo huyết quang, bay về phía bụng đại xà đang bị kéo căng đến cực hạn trên không trung.
"Roẹt..."
Dường như một trang giấy bị xé rách, sau một thanh âm chói tai, thân thể bị chim Đại Bàng và Ma Vương kéo căng đét bỗng nhiên bị cắt làm hai.
Không chỉ có thể, chuyện càng thêm quỷ dị xảy ra.
Máu tươi chảy ra từ hai đoạn thân thể đại xà không phải bắn ra toán loạn mà trên hư không hội tụ thành một dòng máu lớn, quỷ dị chảy về phía huyết quang tỏa ra từ Huyết Quang kích.
Giống như nước sông chảy vào biển rộng, không có bất cứ trở ngại cùng bất thường nào xảy ra.
Huyết Quang kích hưng phấn hú lên một tiếng, thân thể nó hơi run run, một đoàn huyết quang dần ngưng tụ trên thân nó, dường như hình thành một biển máu không ngừng chấn động.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng thất kinh, hắn rút cuộc hiểu ra tính toán của mình hoàn toàn sai lầm.
Thần binh Huyết Quang kích này dựa vào việc hấp thụ máu của cường giả để đề thăng, từ trước tới nay, nó chưa từng hấp thu máu của cường giả cấp bậc linh thể trở lên.
Mà hiện tại, nó khó khăn lắm mới được thả ra, tự nhiên không có khả năng từ bỏ ý đồ, nhất định phải thu nạp toàn bộ máu của đại xà tới cạn kiệt mới thôi.
Đây cũng là thù lao xứng đáng cho nó, nhưng khiến Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc chính là, số lượng máu lúc này nó thu nạp thực sự là nhiều lắm.
Đều là sinh linh có huyết nhục, lực lượng nhân loại cường đại không kém hơn yêu tộc, thế nhưng trên phương diện hình thể lại có sự chênh lệch lớn.
Đầu đại xà này đứng thẳng lên thì thân thể cao tới hơn ba trượng.
Thân thể to lớn như vậy tự nhiên lượng máu bên trong cũng rất nhiều, nhân loại tuyệt không thể so sánh.
Vì thế, khi Huyết Quang kích chém chết nó, đồng thời hấp thu toàn bộ xà huyết, uy năng của nó dường như đề cao thêm một bậc.
Thần binh này có thể liên tục đề cao uy năng, ngoại trừ chém giết cường giả linh thể, còn có một nguyên nhân quan trọng khác là hấp thu máu tươi của đối phương.
Dùng huyết dưỡng chiến, đây mới chính là con đường tấn thăng của Huyết Quang Kích.
"Bộp..."
Hai tiếng nổ vang lên, hai đoạn thân thể đại xà sau khi đã bị hút hết máu tươi rút cuộc không chịu nổi sức nặng mà rơi trên mặt đất.
Chim Đại Bàng không có bất cứ hứng thú gì mới xác một con rắn, thân hình nó chớp động hai lần, thân thể chợt thu nhỏ lại, biến thành một đoàn quang mang nhỏ trốn vào bên trong thân thể Trịnh Hạo Thiên.
Ma Vương rống to một tiếng, hóa thành một đoàn khói đen tiến vào bên trong Ôn Dưỡng hồ lô.
Vô luận hắn cam tâm tình nguyện hay không, đều không thể làm trái ý muốn của chủ nhân.
Hơn nữa, đầu Ma Vương có trí tuệ này lại càng biết rõ, con bài chưa lật của Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối là cực mạnh, vì thế hắn không có năng lực chống cực, vô luận Trịnh Hạo Thiên mệnh lệnh cho hắn cái gì, hắn đều chỉ có thể nhẫn nhục mà chịu đựng thôi.
Huyết Quang kích không ngừng rung động trên không trung, mỗi lần rung động đều vang lên tiếng nổ như tiếng sấm.
Hơn nữa, huyết quang xung quanh nó càng thêm nồng nặc, thậm chí có xu hướng từ từ mở rộng ra.
Bỗng nhiên, huyết quang dường nhu thu nhỏ lại một chút, sau đó dùng tốc độ nhanh như chớp nén lại về phía trung tâm, dường như trong nháy mắt đó, một mảnh huyết quang cũng đều tan biến.
Trong hư không xuất hiện một siêu cấp thần binh màu đỏ máu, đó là một thanh trường kích lớn, thân thể nó hơi lay động, một bóng người đỏ tươi như máu mờ ảo hiện ra, sau khi toàn bộ bóng người kia hiện ra, huyết sát khí trên thân kích tản ra thậm chí khiến Trịnh Hạo Thiên hơi bị biến sắc.
Thanh trường kích kia chậm rãi điều chỉnh tại chỗ, không ngờ nhắm ngay hai vị linh giả đang ngơ ngác đứng trong trận đồ.
Sắc mặt hai nhân loại linh giả trở nên trắng bệch không gì sánh được.
Bọn họ đã tận mắt chứng kiến uy năng của thanh trường kích này, nếu thứ này thực sự đâm xuống, cho dù là phòng ngự hộ tráo bọn họ sớm dựng ra cũng không mang lại cho họ chút lòng tin nào.
Nhưng mà, vào lúc nào, bên tai họ vang lên một tiếng nói nhanh như điện.
"Không được náo loạn, lần sau thả ngươi đi ra, hấp thu càng nhiều máu yêu tộc hơn là được rồi."
Trong hư không, Trường kích phát ra một đạo long ngâm hưởng ứng, sau đó quang hoa thu liễm lại, hóa thành một đạo huyết quang trốn vào lòng bàn tay Trịnh Hạo Thiên, biến mất không thấy.
Ngụy Pháp khí chi linh như một đứa trẻ con mới sinh, nó mơ hồ đã có nhận thức.
Nó biết giết chết yêu tộc có thể hấp thu số lượng máu gấp hàng chục lần, thậm chí hàng trăm lần nhân loại linh giả.
Vì thế, sau khi nhận được lời hứa hẹn của Trịnh Hạo Thiên nó vô cùng vui mừng, sự ỷ nại đối với hắn càng tăng cao.
Trịnh Hạo Thiên vung tay, một cỗ linh lực cường đại từ người hắn nhộn nhạo tỏa ra, đem trận đồ dưới chân đánh cho tan tác, khiến nó không còn bất cứ công dụng gì nữa.
Nếu Đại xà còn sống, tự nhiên không có khả năng để hắn phá hỏng, thế nhưng trận đồ nho nhỏ này đã mất đi khống chế của chủ nhân, không có chủ nhân điều khiển, nó hoàn toàn không thể chống lại sức mạnh của linh thể cường giả. Text được lấy tại truyentop.net
Làm xong tất cả, Trịnh Hạo Thiên xoay người về phía hai người mỉm cười.
Chỉ là, hắn không biết rằng, bộ dạng tươi cười dễ gần của hắn, trong mắt hai nhân loại kia còn đáng sợ hơn bất cứ thứ gì...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.