Chương trước
Chương sau
"Uỳnh uỳnh uỳnh....."
Liên tiếp những tiếng nổ vang từ giữa ba linh thể bạo phát ra. Tuy cuộc chiến giữa cự hùng và dị quang gần như không phát ra âm thanh, nhưng va chạm giữa cự trảo của đại bàng và thuẫn bài lại chẳng khác nào sao hỏa đụng phải địa cầu.
Cảnh tượng ấn tượng kịch liệt này khiến cho Dư Uy Hoa đang quan chiến hai mắt tỏa sáng, thiếu chút nữa là không thể kìm chế nổi, nhảy vào cùng đánh một trận rồi.
Trịnh Hạo Thiên thu hồi thương long thiền trượng, hắn nhàn nhã ôm tay trước ngực, cao giọng nói: "Bối huynh, nếu ngươi còn không chịu lấy chân thân xuất hiện, thì trận chiến này cũng không cần tiếp tục nữa."
Xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng cười ha hả, cực kỳ sảng khoái: "Trịnh Hạo Thiên quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả Vạn Kiếm quyết chưa dùng tới, cũng có thể đánh một trận với đại thuẫn linh thể của mỗ."
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười ,nói: "Tấm đại thuẫn linh thể này của bối huynh có uy lực quỷ thần khó lường, nếu không phải để lộ ra chân thân đại thuẫn, thì e rằng khó ai có thể nhìn ra manh mối."
Đối với thủ đoạn vừa rồi của Bối Tịch Đức, hắn cực kỳ bội phục.
Trước khi tấm đại thuẫn khi xuất hiện, bảy vị linh giả ở nơi này không ngờ không ai có thể nhìn thấu, đây không phải là chân thân của Bối Tịch Đức.
Từ khí tức cường đại mà ngụy pháp khí mô phỏng khí tức của chân thân, bộ bí pháp này của Bối Tịch Đức tuyệt đối là một trong những công pháp siêu cấp, cao cấp nhất đương thời.
Bóng người chợt lóe lên, một hán tử giống đại thuẫn linh thể đã xuất hiện trước mắt mọi người.
Ánh mắt hắn lóe lên một cái, đại thuẫn linh thể lập tức thu hồi quang mang quỷ dị kia, đồng thời thối lui về phía sau hắn. Mà cự hùng và chim đại bàng cũng nhận được mệnh lệnh của Trịnh Hạo Thiên, ngừng truy kích.
Chỉ là, ba cái linh thể đứng đằng xa nhìn lẫn nhau, giữa hai bên đều lộ ra một vẻ địch ý, không thể dùng ngôn từ mà diễn tả được.
Linh thể chim đại bàng và cự hùng là dùng tàn phách yêu thú làm hạch tâm mà ngưng tụ thành. Có được ý thức độc lập cũng không có gì không có gì kỳ lạ. Nhưng kiện linh thể đại thuẫn này rõ ràng cũng có được ý thức của riêng mình, thật là khó tưởng tượng nổi. Nhưng cũng chính bởi vì như vậy, mới có thể thấy được, ở phương diện này, Bối Tịch Đức thật sự có chỗ độc đáo.
Khẽ gật đầu với mọi người một cái, Bối Tịch Đức trầm giọng nói: "Vừa rồi Bối mỗ đã đắc tội, mong các vị bỏ quá cho."
Trì Minh Hiên cười ha ha, nói: "Mọi người chỉ luận bàn với nhau một chút thôi, cũng là chuyện bình thường mà. Bối huynh không cần khách khí như thế."
Trên mặt Bối Tịch Đức lộ ra một nụ cười, nói: "Các vị, tại hạ tới đây, thật ra là phụng mệnh mà tới."
Trì Minh Hiên khẽ ngây người, nói: "Không biết Bối huynh phụng mệnh vị trưởng giả nào? Tới đây có chuyện gì?"
Bối Tịch Đức vẻ mặt ngưng trọng nói: "Tại hạ phụng mệnh gia sư tới đây, muốn mời Cừu cô nương tiến vào Thất Nguyên thải hồng một lần."
"Thất Nguyên thải hồng?"
Trì Minh Hiên và Văn Nhân Băng Oánh đều kinh hô một tiếng. Còn mấy người Trịnh Hạo Thiên cũng kinh dị không thôi.
Ở trong Vạn Kiếm tông, thánh địa tu luyện tốt nhất chính là Thiên Cơ động trên Phi Thiên chủ phong. Còn ở trong Thất Nguyên môn, Thất Nguyên thải hồng kia chính là thánh địa tu luyện tốt nhất trong truyền thuyết.
Bất quá, mấy loại thánh địa tu luyện này đều giống nhau, không chó phép ngoại nhân tiến vào.
Nếu Cừu Hinh Dư là một vị tông sư, hoặc là đại linh giả, Thất Nguyên môn có lẽ còn có thể ngoại lệ một lần, nhưng chỉ là một linh giả vừa mới tấn chức, làm sao lại được phép tiến vào Thất Nguyên thải hồng chứ.
Trì Minh Hiên do dự một chút, cuối cùng nói: "Bối huynh, thanh danh của ngươi vang danh bát đại môn phái, ai cũng biết người hiện giờ chính là một trong những linh giả trẻ tuổi tối cường hiện nay. Nhưng sư thừa chân chính của ngươi lại không có ai biết được..." Hắn dừng lại một chút, thành khẩn nói: "Không biết ngươi có thể nói cho ta biết, sư tôn là vị thái thượng trưởng lão nào không?"
Bối Tịch Đức bật cười, nói: "Gia sư trước khi bảo ta đi, đã từng phân phó, nếu có người hỏi thì cứ nói. Nhưng chỉ hi vọng, các vị sau khi biết được, sẽ không để lộ ra ngoài...."
Trì Minh Hiên không chút do dự nói: "Chúng ta đều không phải loại người lắm miệng, xin Bối huynh cứ yên tâm."
"Được, gia sư chính là Thất Xảo chân nhân.."
"Oa...."
Tiếng hít hơi từ trong miệng mấy người Trì Minh Hiên và Hàn Lũy Nguyên cùng vang lên.
Thất Xảo chân nhân, không ngờ sư phụ hắn chính là một vị chân nhân.
Ở trên Phiêu Miễu đại lục, được xưng là chân nhân, cũng chỉ có hai loại người.
Một là chưởng giáo của những đại môn phái siêu cấp như Vạn Kiếm tông và Thất Nguyên môn. Những người tu hành chấp chưởng quyền lực lớn nhất môn nhất phái sẽ có vinh dự được thêm hai chữ chân nhân.
Thực lực cá nhân bọn họ có lẽ không thể không bằng những đại linh giả đỉnh phong, thanh danh hiển hách như Tịch Tiếu Nhân.
Nhưng lực lượng và tài nguyên mà bọn họ nắm giữ trong tay, lại tuyệt đối hơn xa Tịch Tiếu Nhân.
Mà trừ loại người này ra, chỉ có một loại người có tư cách xưng là chân nhân.
Đó chính là cường giả cấp bậc tông sư, có được lực lượng cường hãn nhất trong thế giới này.
Chỉ cần tu vi bản thân đạt tới cảnh giới tông sư, thì sẽ có được lực lượng vô địch, có thể so sánh với một môn phái siêu cấp. Thứ bọn họ dựa vào chính là tu vi bản thân, cũng đủ để uy hiếp tuyệt đại đa số môn phái trên thế giới này rồi.
Nhân vật như vậy, mới được xưng là chân nhân.
Mấy người Trịnh Hạo Thiên tuy tiến vào Đại Linh giới chưa được mười năm. Nhưng bọn hắn lại biết, chưởng giáo chí tôn của Thất Nguyên môn không phải là Thất Xảo chân nhân gì gì đó.
Vậy cách giải thích duy nhất chính là, vị Thất Xảo chân nhân này chính là một tông sư đại nhân.
Đến tận lúc này, mọi người mới hiểu ra, vì sao với thân phận là một linh giả cửu tinh như Dương Đông Thắng, vẫn phải kiêng kỵ Bối Tịch Đức, sau khi dẫn bọn họ tới nơi liền lập tức bỏ đi.
Thì ra, sau lưng Bối Tịch Đức lại có một nhân vật khủng bố như vậy.
Trì Minh Hiên chần chừ một lát. Tuy hắn đã tấn thăng thành cường giả linh thể, nhưng cũng không có đảm lượng làm trái mệnh lệnh một vị chân nhân. Nhưng mà, thân là đệ tử đứng đầu Vạn Kiếm tông ở đây, hắn cũng không làm ngơ để Cừu Hinh Dư bị người ta dẫn đi được.
"Bối huynh, ngươi có biết vì sao lệnh sư muộn gặp Cừu sư muội không?"
Trì Minh Hiên lắc lắc đầu, nói: "Ý nghĩ của gia sư, tiểu đệ làm sao có thể đoán được. bất quá, gia sư tuyệt đối không có ác ý..."
Hắn mỉm cười nói: "Nếu gia sư muốn xuất thủ làm khó dễ các ngươi, thì trừ phi là Túy chân nhân của quý phái đích thân tới đây, nếu không...."
Trì Minh Hiên thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy lời Bối Tịch Đức không dễ nghe, những lời hắn là sự thật. Nếu Thất Xảo chân nhân muốn đối phó Cừu Hinh Dư, thì làm sao phải phiền toái như thế.
Cừu Hinh Dư thân hình vừa động đã đi tới, nói: "Xin bối huynh dẫn đường, để tiểu muội tới bái kiến chân nhân."
Trịnh Hạo Thiên sắc mặt khẽ biến, vội vàng kéo tay nàng, nói: "Hinh Dư, ...."
Cừu Hinh Dư mỉm cười, ép thanh âm lại thành tia, truyền vào trong tai hắn: "Hạo Thiên, đừng quên công pháp mà ta tu luyện."
Trịnh Hạo Thiên lập tức bừng tĩnh, hắn buông tay Cừu Hinh Dư, trong lòng bình tĩnh trở lại.
Bởi vì hắn đã ẩn ước đoán được nguyên nhân vị Thất Xảo chân nhân kia muốn tìm Cừu Hinh Dư.
Cực Âm Nội Mị thuật, nghe nói đây chính là môn công pháp lợi hại nhất Thất Nguyên môn, và cũng là một trong những công pháp cường đại nhất Đại Linh giới. Năm xưa, trong Thất Nguyên môn đã từng có một vị tiền bối tu luyện công pháp này tới cực hạn. Nhưng chỉ đáng tiếc là, vị tiền bối kia cuối cùng lại tiến vào ma đạo, trở thành một nhân ma cường đại đáng sợ.
Mà hiện giờ, môn công pháp này lại một lần nữa xuất hiện trên thế gian. Vị tối cường giả trong Thất Nguyên môn này khẳng định vì vậy mà muốn gặp mặt Cừu Hinh Dư một lần.
Trong mơ hồ, Trịnh Hạo Thiên cảm thấy, Cừu Hinh Dư đi chuyến này, chẳng những không có chỗ nào xấu, mà ngược lại còn nhận được lợi ích cũng chưa biết chừng.
Bối Tịch Đức gật đầu một cái, quay về phía Trịnh Hạo Thiên nói: "Tu vi Trịnh huynh khiến người ta phải khâm phục. Bất quá, đúng như lời Trì huynh nói, giữa ta và ngươi sẽ lấy công huân để phân thắng bại, thế nào?"
Sau khi kiến thức được hai đại linh thể mà Trịnh Hạo Thiên phóng thích ra, hắn đã không dám khinh thường đối phương nữa rồi.
Phải biết rằng, tuyệt nghệ cường đại nhất của Trịnh Hạo Thiên chính là vạn kiếm hợp nhất, từ trước tới nay không có một ai thi triển thành công. Chỉ là, vừa rồi ngay cả Vạn Kiếm quyết hắn cũng chưa đụng tới, đã có thể phân cao thấp với đại thuẫn linh thể rồi.
Tuy trong tay Bối Tịch Đức cũng có đòn sát thủ cường đại. Nhưng có thể chắc chắn một điều, nếu hai người bọn họ thật sự phóng tay đánh một trận, nếu không hủy diệt một linh thể trở lên, thì e rằng rất khó phân thắng bại. Cho nên, hắn mới quyết định như vậy, mà không phải thương thật đao thật đánh một trận.
Trịnh Hạo Thiên nhướng mày, ngạo nghễ nói: "Nào dám không tòng mệnh."
Ánh mắt hai người bọn họ thoáng chạm vào nhau giữa hư không, trong không khí lập tức lâm vào một bầu không khí khẩn trương.
Bất quá, bọn họ khắc chế vô cùng tốt, lập tức thu liễm ánh mắt. Bối Tịch Đức dẫn Cừu Hinh Dư xoay người rời đi, tiến vào vùng đất trung tâm chân chính của Thất Nguyên môn.
"Thì ra Bối Tịch Đức là môn hạ của vị chân nhân kia." Trì Minh Hiên thở dài một hơi nói: "Trách không được hắn còn trẻ như vậy mà đã tấn thăng linh giả, hơn nữa còn được ngươi ta đánh giá là tối cường giả trong thế hệ trẻ tuổi."
"Tối cường giả?" Dư Uy Hoa há miệng, cười: "Trì huynh, hắn làm sao có thể so sánh với Hạo Thiên. Nếu Hạo Thiên thật sự ra tay, nhất định có thể đánh cho hắn răng rơi đầy đất."
Trịnh Hạo Thiên trợn trắng mắt. Cái tên ngốc này, đúng là ở đâu cũng không quên rước tới phiền toái cho mình.
Chỉ là, hảo hữu coi trọng và tin phục mình như vậy, cũng khiến trong lòng hắn có chút cảm giác ấm áp và hưởng thụ.
Trì Minh Hiên khoát tay lại, lộ vẻ xấu hổ, nói: "Uy Hoa, không nên nói bậy. Bối Tịch Đức chính là cao đồ của chân nhân, một thân sở học chính là do chân nhân truyền thụ. Có trời mới biết có bao nhiêu năng lực. Hơn nữa trên người hắn nhất định có bảo vật chân nhân ban tặng, nếu đấu thật, còn chưa biết hươu chết vào tay ai đâu."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình. Một Bối Tịch Đức thì không đáng sợ, nhưng đáng sợ chính là vị chân nhân cường đại đứng sau lưng hắn.
Nếu vị chân nhân kia lưu lại cho hắn một tí chí bảo, e rằng thật sự có thể chống lại hắn.
Dư Uy Hoa gãi gãi đầu, hắn thấp giọng lẩm bẩm: "Ta nói đúng sự thật mà." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chỉ đáng tiếc là, câu nói đó của hắn lại không có ai nghe thấy. Mà người duy nhất tai thính mắt tinh lại trừng mắt nhìn hắn một cái rồi hung hăng thu hồi ánh mắt.
Dư Uy Hoa trầm mặt một hồi lâu, đột nhiên nói: "Trì huynh, Vạn Kiếm tông chúng ta cũng có chân nhân tọa trấn sao?"
Tất cả mọi người đều biết, người mà hắn hỏi tới không phải là chưởng giáo chân nhân, mà là cường giả cấp bậc tông sư giống như Thất Xảo chân nhân.
Trì Minh Hiên hơi do dự một chút, nhìn vẻ nghi hoặc trên mặt các vị sư đệ, cuối cùng mới gật đầu một cái, nói: "Các ngươi đoán không sai, Vạn Kiếm tông chúng ta quả thật có một vị tông sư đại nhân tọa trấn."
Hai mắt đám người Trịnh Hạo Thiên sáng ngời, thì ra trong tông môn chúng ta cũng có cường giả như thế...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.