Chương trước
Chương sau
Ba tháng sau... chính là một buổi sáng đẹp trời, xuân về hoa nở.
Nhưng mà đối với tu luyện giả mà nói, không có thời gian nào gọi là hoàn toàn thả lỏng.
Lúc này Trịnh Hạo Thiên tuy không tiếp tục tu luyện nhưng lại ở trong phòng múa bút họa phù.
Từng đạo linh lực khổng lồ dung nhập vào trong phù triện trắng, gần như trong chốc lát, hai tấm thập giai phù triện đã thuận lợi hoàn thành.
Khóe mắt hắn khẽ liếc, Dư Uy Hoa lập tức cầm lấy hai tấm phù triện, chậm rãi đặt lên một cái bàn khác, sau đó cổ tay Lâm Đình run lên, một tấm phù triện trắng mới lại một lần nữa được đặt vào chính vị trí tấm phù triện trước, không sai lệch một chút nào.
Trịnh Hạo Thiên hạ bút như bay...đám phù họa một lần nữa xuất hiện trên phù triện trắng, hơn nữa đồ án lúc này hoàn mỹ không hề có khuyết điểm.
"Được rồi, đã xong toàn bộ." Lâm Đình thở dài một hơi, vỗ mạnh vai Trịnh Hạo Thiên, nói: "Hạo Thiên, thực là cực khổ cho ngươi."
Dư Uy Hoa sắp xếp lại hết đống phù triện trên bàn, hắn thoáng kiểm kê một chút, sau đó nói: "Hạo Thiên, ngươi đến tột cùng là quái vật gì biến thành vậy, trong vòng ba tháng có thể luyện chế ra từng này phù triện?"
Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Sao lại nói ta như thế hả, nếu không có các ngươi giúp đỡ, ta cũng không có chế tạo được nhiều như vậy đâu."
Lâm Đình lắc đầu nói: "Hạo Thiên, ngươi cũng không cần dát vàng lên mặt chúng ta, chúng ta chỉ chuẩn bị tốt phù triện trắng cho ngươi, rồi thu thập phù triện đã chế xong, cùng lắm là pha trà rót nước cho ngươi lúc nghỉ ngơi thôi. Thế nhưng..." Hắn nhìn vào căn phòng đầy phù triện, hắn thật thà nói: "Có thể luyện chế ra đống phù triện này, tất cả đều là công sức của ngươi a."
"Đúng thế." Dư Uy Hoa liên tục gật đầu, nói: "Hạo Thiên, ta nghe nói Ngọc phù sư chế tạo phù triện cũng có xác xuất thành công, nghe nói nếu luyện chế phù triện cấp cao có thể đảm bảo thành công 8% là giỏi lắm rồi, thế nhưng ngươi thế nào chưa từng luyện chế thất bại vậy?"
Trịnh Hạo Thiên tức giận trợn mắt, nói: "Không có thất bại chẳng lẽ không tốt, chẳng lẽ ngươi muốn ta luyện chế nhiều phế phù, tiêu phí nhiều nguyên liệu cùng linh thạch hơn thì ngươi mới cam tâm?"
Dư Uy Hoa liều mạng xua tay, trực tiếp ngậm miệng lại, không hề tranh cãi vẫn đề này nữa.
Trịnh Hạo Thiên lắc đầu, bất đắc dĩ giải thích: "Ngươi đừng quên, ta chính là quang ám song tu, hai chủng lực lượng này tương đối kỳ diệu, nếu có thể dung hợp liền có thể bù đắp tương hỗ, vì thế mới luyện chế ra siêu phẩm phù triện, đồng thời chưa từng thất bại."
Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình lúc này mới chợt hiểu ra, bon họ cũng là lần đầu phối hợp luyện phù với Trịnh Hạo Thiên, sau khi nhìn thấy thủ đoạn luyện chế phù của tên quái vật này, bọn họ không hẹn mà cùng trợn mắt há mồm.
Khẽ lắc đầu, Lâm Đình hỏi: "Hạo Thiên, đống phù này ngươi định xử lý thế nào?"
Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một chút, nói: "Trong ba tháng, ta luyện chế ra trên trăm tấm phù triện cấp bậc linh giả, mọi người mỗi người giữ lại mười tấm làm đồ dự phòng, về phần đống phù triện bình thường, ta đem trả hết nợ cho Tiểu Điệp, còn lại chia làm ba phần, một phần giao cho Vương Vũ xử lý, một phần chúng ta chia đều, còn một phần sung vào nội khố của phong."
Lâm Đình cười khẽ, nói: "Nội khố của phong lần này chắc là đầy tràn a." Nguồn: truyentop.net
Trịnh Hạo Thiên khẽ cười, nói: "Hẳn là thế."
Vô luận vật tư hắn đổi được từ lần giao dịch hội trước hay phù triện này lần, Trịnh Hạo Thiên đều không do dự đem một phần ba sung vào nội khố.
Phải biết rằng, nội khố Bạch Thảo phong cũng có tài sản, không chỉ có cha con Truyện Cảnh Thụy có thể sử dụng mà ngay cả các trưởng lão trong phong cũng có quyền mở ra.
Đương nhiên, mọi người sử dụng nội khố đều có một mức độ nhất định, không thể một lần lấy đi hết thứ tốt, bằng không sẽ khiến mọi người công phẫn.
Nhưng cho dù là thế, hành động của Trịnh Hạo Thiên trong thời gian này cũng khiến danh vọng của hắn trong Bạch Thảo Phong được nâng lên mức đỉnh điểm.
Lâm Đình chần chờ một lát, nói: "Hạo Thiên, Quang minh phù triện có thể đưa ra, nhưng hắc ám phù triện nhất định phải giữ lại, tuyệt đối không để những người khác biết đến chúng."
Dư Uy Hoa liên tục phụ họa, đối với điểm này, hắn chỉ hận không thể giơ cả hai chân tán thành.
Ngay cả kẻ ngu cũng biết, tác dụng của hắc ám phù triện rất quan trọng trong nhiều thời điểm, tuyệt đối không thể để lưu truyền ra bên ngoài, loại lực lượng này chỉ có thể tự mình nắm giữ.
Bỗng nhiên, sắc mặt ba người biến đổi, hầu như không cần nghĩ ngợi đã vung tay túm một trảo vào khoảng không.
Mà lúc này, không gian trước mặt họ bị xé rách, một đạo hàn quang từ đó chợt lóe mà lao ra, bọn họ dễ dàng chộp lấy nắm trong tay.
Đây là ba đạo phi kiếm truyền thư, kiếm quang xé rách không gian mà đến, nhưng cũng không mang nhiều uy lực, căn bản không thể tạo thành chút uy hiếp nào với linh thể cường giả.
Ba người bọn họ đều dùng thần niệm đảo qua phi kiếm,.
Ba thanh phi kiếm đều từ Vân thái thượng trưởng lão gửi tới, hắn triệu tập ba người lập tức đến đại điện trên chủ phong Phi Thiên phong.
Liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đồng thời phất tay, đống phù triện như một ngọn núi nhỏ trong phòng nhất thời đều được sắp xếp và thu nhập.
Đây là ba người bọn họ đề phòng cẩn thận, công lao của ba tháng lao động, tự nhiên không thể tùy tiện nhét lung tung.
Làm xong mọi chuyện, Lâm Đình vung tay một cái, nhất thời một khe nứt quỷ dị xuất hiện, khe nứt này không ngừng mở rộng, trong nháy mắt đã có thể đủ cho một người tiến vào.
Ba người họ thân hình chợt lóe, gần như tia chớp bay vào trong, mà sau khi bọn họ tiến vào, khe nứt kia dần dần biến mất.
................
Đại điện Chủ phong Phi Thiên phong, đây chính là trọng địa, nơi tiến hành nghị sự của các Thái thượng trưởng lão.
Đám Trịnh Hạo Thiên sau khi tấn chức linh giả thành công đã từng tới một lần, mà lần trước bọn họ cũng đã sơ bộ quan sát một chút, nhưng không gặp phải đại sự có thể kinh động đến các Thái thượng trưởng lão, cho nên ngoại trừ bọn họ, lúc đó đại điện không một bóng người.
Mà hôm nay khi bọn họ lần thứ hai xuất hiện ở đây, trong đại điện đã có vài bóng người.
Ngoại trừ Vân Thái thượng trưởng lại, ngay cả bạn hắn là Lỗ đại sư cũng đang ngồi bên trong, mà càng khiến đám Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc chính là bọn họ còn thấy được Văn Nhân Băng Oánh, Hàn Lũy nguyên cùng với nhân vật nổi danh thiên tài trong tông - Trì Minh Hiên.
Vị Trì Minh Hiên này là thập giai tu luyện giả nổi danh từ lúc đám Trịnh Hạo Thiên nhập môn, được sự ưu ái của đông đảo cường giả trong môn, hắn cũng không phụ kỳ vọng của mọi người, cùng với Văn Nhân Băng Oánh trong trận đại bỉ mười năm một lần trước hắn đã thành công tiến nhập hàng ngũ linh thể cường giả.
"Trì sư huynh, ngài cũng ở đây a." Dư Uy Hoa hai mắt sáng ngời, tùy tiện hô to gọi nhỏ.
Trì Minh Hiên lộ ra một nụ cười, nói: "Đại cá tử, nhanh lên một chút, chúng ta đã lâu không gặp, cũng nên nói chuyện một lần cho thỏa."
Hai người bọn họ cá tính có chút bất động nhưng ở cùng nhau lại cực kỳ hợp ý.
Hàn Lũy Nguyên mặt không biểu tình, ngay cả tròng mắt của hắn cũng không nhúc nhích qua một chút, dường như không nhìn thấy không nghe thấy thứ gì.
Không gian lại một lần nữa ba động, thân hình Cừu Hinh Dư đồng thời xuất hiện sau khe nứt.
Đôi mắt đẹp của nàng đảo một vòng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng mà ngay sau đó nàng đi tới bên cạnh Văn Nhân Băng Oánh, nở nụ cười chào.
"Chưởng giáo chân nhân tới..."
Theo một tiếng hô dài vang lên, vị chưởng giáo chấp chưởng quyền sinh tử của vô số người trong Vạn Kiếm tông chậm rãi đi vào.
Có thể tiến vào bên trong điện này ít nhất là người có tu vi linh giả.
Vì thế mọi người chỉ cần nhìn thoáng qua là biết vị chưởng giáo chân nhân này chỉ là một linh thể ngưng luyện mà thành thôi.
Nhưng mà, với thân phận chưởng giáo chân nhân của hắn, cho dù là phân thân linh thể chỉ cần ngồi ở chỗ này, hay địa vị đứng đầu Vạn Kiếm tông của hắn cũng khiến cho kẻ khác trong lòng kính sợ, không dám sinh ra chút ý niệm làm trái nào trong đầu.
"Tham kiến chưởng giáo chân nhân."
Bao gồm cả Vân thái thượng trưởng lão, tất cả mọi người khom người hành lễ với vị chưởng giáo chí tôn, cho dù là nhân vật như Lỗ đại sư cũng không dám có chút xem thường chậm trễ nào.
"Miễn lễ." Chưởng giáo chân nhân hơi vung tay lên, nói: "Vân sư huynh mời ngồi, Lỗ sư huynh mời ngồi."
Vân thái thượng trưởng lão cùng Lỗ đại sư lần lượt ngồi xuống, về phần đám linh thể cường giả như Trịnh Hạo Thiên vẫn đứng im tại chỗ.
"Lỗ đại sư, không ngờ hôm nay ngươi lại có hứng thú tới đây." Chưởng giáo chân nhân mỉm cười nói, đối với vị luyện khí đại sư Vạn Kiếm tông phải hao tổn bao nhiêu tâm tư mới mời được này, ngay cả chưởng giáo chân nhân cũng dành cho hắn thể diện cực lớn.
Lỗ đại sư cười ha ha, nói: "Chưởng giáo chân nhân, lão phu hôm nay quả thực lỗ mãng rồi."
Chưởng giáo chân nhân xua tay, nói: "Lỗ đại sư ngươi nói đi đâu thế, ngươi luyện chế thần binh trong phòng lâu ngày, ngẫu nhiên đi ra ngoài giải sầu cũng là chuyện đương nhiên."
Kỳ thực, tất cả mọi người đều biết Lỗ đại sư sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này, nhưng nếu hắn không muốn tới, tự nhiên cũng không kẻ nào dám ép buộc.
Đây là đãi ngộ mà một vị luyện khí đại sư có thể hưởng.
Vân thái thượng trưởng lão ho nhẹ một tiếng, nói: "Các vị, chưởng giáo chân nhân triệu tập mọi người đến đây là muốn hỏi một chuyện, trong các ngươi có mấy người nguyện ý tham gia chiến trường linh giả."
Đám Trịnh Hạo Thiên trong lòng đều cả kinh.
Họ cũng không xa lạ gì chiến trường linh giả, bởi vì đó là chiến trường bách tộc bình thường tăng tiến mà thành.
Chém giết trong chiến trường bách tộc đều là tu luyện giả bình thường, lấy cao giao tu luyện giả, làm chủ, thế nhưng một khi tu vi đạt tới cảnh giới linh thể, sẽ không có khả năng tham dự chiến trường bách tộc nữa, mà nếu muốn thì phải tiến vào chiến trường linh giả.
Bởi vì, phàm là cường giả đến đó đều là linh thể cường giả, có đôi khi thậm chí còn xuất hiện nhân vật đỉnh cấp - đại linh giả.
Vì thế nơi này chính là một nơi thực sự nguy hiểm, không phải vị linh giả nào cũng nguyện ý tiến nhập vào bên trong này.
Hàn Lũy Nguyên bước lên một bước, hắn cúi đầu, cung kính nói: "Đệ tử nguyện ý đi."
Dư Uy Hoa nhướng mày, hắn không cam lòng tỏ ra yếu thế, nói: "Đệ tử nguyện ý đi."
"Đệ tử nguyện ý đi."
Hầu như một khắc sau, đám người Trịnh Hạo Thiên đều làm ra một quyết định nhất trí.
"Được." Chưởng giáo chân nhân mỉm cười nói: "Đệ tử bản tông quả nhiên không phải hạng người gặp khó mà lùi."
Vân thái thượng trưởng lão hơi nhíu mày lại, nói: "Luyện yêu linh giả có thể tiến vào, nhưng linh khí sư linh giả còn phải suy xét một chút a..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.