"Hả, ngay cả ngươi cũng nhận không ra?" Nghiêm Cảnh Nhất vuốt chòm râu, khuôn mặt có chút hả hê.
Tịch Tiếu Nhân sắc mặt hơi đỏ lên, cũng may hắn tu luyện Liệt Hỏa Thuần Dương công, mặt hắn lúc nào cũng bị bao phủ bởi một màu đỏ, cho nên không ai thấy được chút màu đỏ này, thậm chí còn không ai phát hiện ra sơ hở trong đó.
Hắn hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng nói: "Kỳ trân dị bảo trên thế giới vô cùng vô tận, lão phu cũng không phải thần tiền, há có thể biết hết bảo vật trong thiên hạ?"
Nghiêm Cảnh Nhất ngẩn ra một chút, sau đó cất tiếng cười lớn: "Tịch lão nhi, thẳng thắn nói cho lão phu biết, đến tột cùng đó là vật gì đi?"
Tịch Tiếu Nhân sắc mặt hơi đổi, không khỏi trầm ngâm.
Hắn có một loại dự cảm, vật này đối với hắn cực kỳ quan trọng, có thể một bước cuối cùng của hắn có liên quan đến vật này.
Đối với vật này hắn nhất định phải giành được, vì thế hắn đang lo lắng có người âm thầm ngáng chân.
Dường như nhận ra ý nghĩ của hắn, Nghiêm Cảnh Nhất lắc đầu nói: "Tịch lão nhi, nếu lão phu nhận ra lai lịch vật ấy, đối với ngươi chẳng phải có trợ giúp lớn sao?"
Tịch Tiếu Nhân hai mắt sáng lên, rút cuộc nói: "Cũng được, ngươi tới xem thử đi."
Thân hình hắn hơi nghiêng, khí tức cường đại trên người thu liễm lại, khu vực bị hỏa diễm bao phủ nhất thời biến mất.
Nghiêm Cảnh Nhất cười hắc hắc, hắn tiến lên một bước, đã tới bên người Tịch Tiếu Nhân, ánh mắt hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-thien/1234243/chuong-709.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.