Chương trước
Chương sau
Hai mắt sáng ngời nhìn ba viên Mặc Tinh Thạch trong tay, miệng Trịnh Hạo Thiên hé ra một nụ cười.
Nếu như hắn đoán không lầm, muốn luyện chế siêu cấp đại trận có thể sánh với Sơn môn đại trận trong một môn phái cỡ vừa, khẳng định là một nhân vật trác tuyệt, tuyệt đối không thể là một trận đồ sư đơn giản.
Nếu không có năng lực luyện khí cường đại phụ trợ, như vậy muốn làm được điểm này chỉ sợ si tâm vọng tưởng.
Mà vô luận là Trận pháp sư hay luyện khí sư, nếu gặp được Phượng hoàng chi hỏa trong truyền thuyết, chắc chắn đều sẽ động tâm.
Phượng hoàng chi hỏa, đây chính là phượng hoàng chi hỏa hàng thật giá thật, có thể thiêu đốt vạn vật trong thế gian, đừng nhìn một đoàn hỏa quang bé nhỏ này mà coi thường, kỳ thực giá trị của chúng tuyệt đối là vô giá.
Hơn nữa, Phượng hoàng chi hỏa đối với Trận pháp sư cùng Luyện khí sư mà nói, đều là thứ trân quý dị thường, nó có thể làm bộ phận hạch tâm trận đồ, luyện chế ra một tòa đại trận siêu phẩm, hoặc có thể phong ấn trong thần binh, khiến thần binh mang theo một tia hỏa khí của phượng hoàng.
Thậm chí có thể để phượng hoàng chi hỏa vào trong đỉnh lô, khiến hỏa lực khi luyện chế càng thêm thịnh.
Đương nhiên, muốn làm được việc này không dễ, không có tri thức cùng năng lực trác tuyệt đến cực điểm chắc chắn không thể lợi dụng phượng hoàng chi hỏa, nhưng Trịnh Hạo Thiên nghĩ, với thủ đoạn của vị đại sư kia, khẳng định có thể làm được chuyện này.
Vì thế hắn có lòng tự tin cực lớn, chỉ cần đối phương có thể nhận ra lai lịch một tia hỏa quang này, như vậy chắc chắn sẽ bằng mọi giá để đoạt lấy.
Cẩn trọng thu ba viên Mặc Tinh Thạch chứa Phượng hoàng chi hỏa vào trong lòng, ánh mắt hắn rơi lên Ôn Dưỡng hồ lô.
Kỳ thực trên người hắn còn một kiện bảo vật có thể so sánh với Phượng hoàng chi hỏa.
Đó chính là Ma thạch, chính là khối ma thạch trong lúc vô ý hắn đã thu được ở kim cương tiểu linh giới.
Một khối Ma Thạch dường như có nguồn lực vô cùng vô tận, nó có thể phóng thích lực lượng không giới hạn, hơn nữa Trịnh Hạo Thiên có thể tìm được trứng Phượng hoàng kỳ thực cũng là công lao của Ma thạch.
Nhưng đáng tiếc chính là, Ma Thạch quá lớn, hơn nữa vô luận Trịnh Hạo Thiên dùng bất cứ phương pháp nào cũng không thể cắt nhỏ ra, cho dù sử dụng Thương Long thiền trượng đánh vào cũng không cách nào lưu lại trên về mặt nó một vết xước nhỏ.
Có lẽ Vạn Kiếm hợp nhất có thể chém đứt nó, nhưng Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối không mạo hiểm.
Nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai Trịnh Hạo Thiên lần thứ hai rời phòng đi bái phỏng, đồng thời đổi lấy số lượng lớn đan dược, trận đồ, linh khí cùng bảo khí mà tu luyện giả phổ thông có thể dùng.
Hắn ngay từ đầu đã làm thế chỉ là không muốn hai người kia hoài nghi, đồng thời đoán ra mục đích hàng đầu của hắn chỉ là cực phẩm Mặc Tinh Thạch mà thôi.
Thế nhưng sau khi liên tiếp có thu hoạch không nhỏ, hắn trái lại trở nên hứng chí. Text được lấy tại truyentop.net
Bạch Thảo phong tuy rằng đã trở thành một trong một trăm mười một hạ phong của Vạn Kiếm tông, nhưng trước đó nó thủy chung vẫn là một trong các phong vô danh.
Trong các hạ phong, thực lực tích lũy không nghi ngờ là yếu kém nhất.
Mà một phong muốn chân chính quật khởi, không đơn thuần chỉ dựa vào sức chiến đấu của vài thành viên cao cấp.
Nếu muốn khiến Bạch Thảo phong truyền thừa Vạn năm, như vậy nhất định phải cung cấp một cơ sở kiên cố cho nó, phải khiến nó có thêm nhiều linh thể cường giả cùng thập giai tu luyện giả nữa.
Muốn làm được điều này, nhất định phải có lượng lớn tài nguyên, mà hiện tại Trịnh Hạo Thiên làm chính là dùng phù triện trong tay mình cùng bảo vật thu được khi chém giết với dị tộc để trao đổi những tài nguyên này.
Tuy nói hắn có chỗ dựa lớn phía sau là Vạn Bảo hiên, thế nhưng cho dù giao dịch trong Vạn Bảo hiên nhận ưu đãi của Vân Thải Điệp đến mức nào, cũng không bằng ở đây trực tiếp trao đổi vật lấy vật, đôi bên cùng có lợi.
Dù sao, Vạn Bảo hiên cũng phải mở rộng buôn bán, chung quy không thể để tiền vốn thâm hụt quá nhiều a.
Trong lúc tiến hành giao dịch như vậy, đám linh thể cường giả đều tách khỏi đám quản sự tùy thân, nhưng Trịnh Hạo Thiên cũng không quan tâm, hắn một chút ý tứ giấu diếm Vân Thải Điệp cũng không có.
Đám linh thể cường giả còn lại tuy hoài nghi những rút cuộc cũng không để trong lòng.
Mà Vân Thải Điệp trong lòng càng cảm kích hắn, tiếp tục phát huy ưu thế nghe ngóng một vài thông tin của các linh giả đến giao dịch, mang lại cho Trịnh Hạo Thiên lượng tình báo lớn.
Đến lúc này, Trịnh Hạo Thiên có thể nhận định, địa vị của Vân Thải Điệp trong Vạn Bảo hiên không cao lắm nhưng thế lực cùng gia tộc phía sau nàng thì tuyệt đối không thể khinh thường.
Ba ngày sau, hầu như đã thắng lợi trở về, Trịnh Hạo Thiên cuối cùng đình chỉ công việc điên cuồng bái phỏng của mình.
Bởi vì Linh giả giao dịch hội đã chính thức bắt đầu rồi.
Sáng sớm, trên bầu trời lờ lững từng đám từng đám sương mai, vầng thái dương nóng rực còn chưa kịp xua đuổi hết chúng đi.
Nhưng bên trong sơn cốc đã rất náo nhiệt rồi.
Trong chỗ sâu nhất của sơn cốc, có một khu vực thường ngày không mở ra.
Ở đây có một dải đất trống trải thật lớn.
Mà trên mảnh đất bằng phẳng này đã bố trí mấy trăm cái ghế.
Trịnh Hạo Thiên đảo mắt một vòng, trong lòng thất kinh, tuy rằng mấy ngày nay hắn đã bái phỏng hơn ba mươi đình viện, nhưng không có ngờ người có thể tham gia giao dịch linh giả lại đông đảo như vậy.
Dường như nhìn ra nghi hoặc của Trịnh Hạo Thiên, Vân Thải Điệp nhỏ giọng giải thích: "Vân lão, linh giả giao dịch hội của bản hiên không phải chỉ mời người của bát đại siêu cấp môn phái." Trịnh Hạo Thiên giật mình hỏi: "Còn người phương nào nữa?"
"Môn phái cỡ lớn và cỡ vừa trên Phiêu Miểu đại lục đều có người tham gia, hơn nữa một vài linh giả ẩn cư cũng nhận được thư mời, ngoại trừ những người này, còn có các cường giả từ Hoang Man thần điện cùng một vài cường giả của đại lục khác cũng tới." Vân Thải Điệp mỉm cười nói: "Quy mô lần này không phải quá lớn, lần trước mở giao dịch hội, thậm chí còn xuất hiện không ít dị tộc linh giả, tổng nhân số lên tới hơn hai nghìn người."
Trịnh Hạo Thiên hít một ngụm khí lạnh, hơn hai nghìn linh giả, đây là một cỗ lực lượng đáng sợ cỡ nào chứ?
Chỉ cần có một phần mười số người đó nguyện ý cho Vạn Bảo hiên sai khiến, lực lượng của họ thậm chí đã không thua kém Vạn Kiếm tông rồi.
Trong lòng khẽ động, Trịnh Hạo Thiên nói: "Ngươi cũng là lần đầu tham gia, làm sao đã biết những chuyện này?"
Vân Thải Điệp che miệng cười khẽ, nói: "Ngài quên rồi sao? Ta cũng là người của Vạn Bảo hiên mà."
Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, tùy tiện tìm một góc ít người ngồi xuống.
Nhân số đến đây đông đảo, mỗi người đều có sở thích khác nhau, rất nhiều người như Trịnh Hạo Thiên, cố ý đến một góc hẻo lánh để ngồi, mà có vài người lại trực tiếp đi tới đám ghế trung tâm ngồi xuống.
Trịnh Hạo Thiên yên lặng quan sát, tuy rằng mọi người mang thân phận bài không thể nhìn rõ diện mạo thực, nhưng hắn phát hiện một điểm rất thú vị.
Ngồi ở chỗ hẻo lánh chính là đám linh giả tỏa ra khí tức thường không cường đại, mà đám linh giả ngồi trung tâm, trên người phóng xuất ra linh quang rất mạnh, gần như là quang huy chói mắt, khiến cho ánh mắt người khác có chút đau đớn.
Nhìn theo khía cạnh này thì, dường như những linh giả tới đây đều tự hiểu lấy mình, biết vị trí của mình hẳn là ở chỗ nào.
Nhưng mà, Trịnh Hạo Thiên tin rằng trong góc hẻo lánh nhất định cũng có linh giả cường đại ẩn nấp, không muốn thu hút quá nhiều chú ý, vì thế ngay cả đám cường giả ngồi ở trung tâm cũng không có chút ý tứ khinh thường người khác nào.
Dần dần, trong đám người vang lên một tiếng náo loạn nhỏ, hầu như mọi ánh mắt đều nhìn về phía cửa vào.
Trịnh Hạo Thiên hoài nghi, định thần nhìn lại.
Chỉ thấy hai người một trước một sau tiến vào trong cốc, mà người đi phía sau là một vị quản sự Vạn Bảo hiên, người này cẩn trọng nhè nhẹ bước theo, luôn giữ khoảng cách ba bước với người đi phía trước.
Người đi phái trước là tuy không rõ diện mạo nhưng vóc người của hắn khá cao to.
Nhưng mà, thứ thực sự khiến kẻ khác tim đập nhanh chính là trên người hắn tỏa ra khí tức nóng rực như lửa đốt.
Hắn như một lò lửa lớn, vô luận đi tới đâu cũng khiến nhiệt độ không khí xung quanh cao lên một tầng.
Phàm là linh giả đến đây, trên cơ bản đều thu liễm khí tức, tuy rằng xung quanh có quang mang tỏa ra, có thể phán đoán đại khái tu vi cao thấp của chủ nhân, nhưng tuyệt đối không dễ dàng phán đoán ra thân phận của hắn.
Thế nhưng, người này lại khác, hắn căn bản không muốn giấu diếm thân phận, không ngờ phô trương như vậy xuất hiện, đúng là kẻ có phong cách độc đáo.
Trịnh Hạo Thiên dùng thần niệm đảo qua người này, nhất thời hô hấp của hắn đình chỉ lại.
Khí tức truyền tới từ kẻ này không ngờ kinh khủng như vậy, trong trí nhớ của hắn, dường như chỉ có vị ma thần trong Thiên ma giới kia là mạnh hơn được hắn.
"Ai vậy?" Trịnh Hạo Thiên kinh hãi hỏi.
"Vị này chính là thủ tịch thái thượng trưởng lão của Tịch gia, Tịch Tiếu Nhân." Vân Thải Điệp sắc mặt ngưng trọng nói: "Tịch gia quan hệ mật thiết với một trong bát đại siêu cấp môn phái, là Thất Nguyên môn, hắn cũng là thủ tịch Thái thượng trưởng lão của Thất Nguyên môn. Một thân Liệt Dương thuần hỏa thần công đã tu luyện với đỉnh phong đại linh giả, có người nói, khoảng cách đến tông sư cũng chỉ là một đường mà thôi."
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, thì ra nhân vật trác tuyệt trong đám thái thượng trưởng lão, trách không được lại có khí thế cường đại như vậy.
Tịch Tiếu Nhân tiến vào trong cốc, ánh mắt xoay chuyển rồi lập tức tiến tới chiếc ghế trung tâm nhất trong hội trường ngồi xuống, chỉ cần nhìn thái độ của hắn, liền biết lòng tin của hắn đã tới mức cực cao.
Nhưng mà trên thực thế, giao dịch đại hội cỡ này không có khả năng xuất hiện một vị tông sư, thậm chí tung tích đại linh giả cũng cực kỳ hiếm thấy, như vậy, vị Tịch Tiếu Nhân thanh danh hiển hách trong đám đại linh giả tự nhiên có tư cách ngồi trên ghế thủ vị.
Qua nửa canh giờ sau, đại đa số ghế trong hội trường đã có người ngồi.
Chỉ là, đám ghế xung quanh Tịch Tiếu Nhân cực kỳ vắng vẻ, rất hiển nhiên, đám người còn lại rất kiêng kỵ hắn, không muốn tiếp xúc với hắn quá gần.
Đương nhiên, ở chỗ này chắc chắn có đại linh giả khác, thế nhưng hành động cuồng ngạo không chút kiêng nể cũng chỉ có một người là hắn mà thôi.
Bỗng nhiên, một tiếng chuông du dương vang lên trong sơn cốc.
Liệt Hỏa linh giả chậm rãi đi tới trên đài cao, hắn khom người chắp tay cung kính về phía mọi người, nói: "Các vị đồng đạo, tại hạ Thiết Huyễn Hỏa, đại biểu cho Vạn Bảo hiên cảm tạ các vị đã không quản đường xá xa xôi đến tham gia đại hội."
Đám người dưới đài đều ôm quyền hoàn lễ, ngoại trừ Tịch Tiếu Nhân cùng vài người khác, không ai dám tùy tiện nhận đại lễ của Liệt Hỏa linh giả, người đại biểu cho Vạn Bảo hiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.