Một cỗ quang mang kỳ dị lóe lên, Trịnh Hạo Thiên cùng Vân Thải Điệp biến mất tại chỗ, thông qua truyền tống trận, hai người đã tiến nhập vào một u cốc không biết tên. "Trịnh công tử, đây là nơi diễn ra đại hội giao dịch linh giả năm nay của bản hiên." Vân Thải Điệp hưng phấn giới thiệu. Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, chỉ là có chút khó hiểu, Vân Thải Điệp vì sao lại kích động như vậy, dường như có vẻ khác với lúc bình thường. Vân Thải Điệp lấy trong người ra hai khối ngọc bài, đưa một cái cho Trịnh Hạo Thiên, nói: "Trịnh công tử, kiện thân phận bài này có hiệu quả che giấu dung mạo thần kỳ, ngài không ngại thì thử một chút." Trịnh Hạo Thiên nhận lấy lệnh bài, chầm chậm đưa linh lực vào bên trong, quả nhiên, một quang mang thanh sắc từ trong lệnh bài bay ra, sau đó bao phủ lấy thân thể hắn. Nếu từ bên ngoài nhìn vào, thì chỉ có thể thấy một tầng quang mang dập dờn như gợn sóng mà thôi. Vân Thải Điệp cũng giống hắn, kích phát cấm chế trên lệnh bài, trên người nàng đồng thời cũng được bao phủ bởi một tầng quang mang gợn nước. Trịnh Hạo Thiên nhìn nàng một cái không khỏi nao nao, bởi vì hắn có thể dễ dàng nhìn thấu gợn nước trước người Vân Thải Điệp, tầng quang mang bí ẩn này tựa hồ không thể ngăn cản tầm mắt của hắn. Dường như thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trịnh Hạo Thiên, Vân Thải Điệp vội vàng nói: "Trịnh công tử, thân phận bài trong tay ngươi và ta có mã số giống nhau cho nên mới có thể thấy được đối phương, nhưng những người khác lại không được." Nàng uyển chuyển cười nói: "Từ giờ trở đi, tiểu muội sẽ phụ trách chỉ đường cùng giảng giải cho công tử." Trịnh Hạo Thiên giật mình: "Ngươi cũng muốn vào?" "Đúng thế." Vân Thải Điệp mỉm cười nói: "Tiểu muội hôm nay được tiến vào đây chính là nhờ phúc của công tử." Nàng dừng một chút giải thích: "Dựa theo quy định, mỗi vị linh giả có thể mang theo một vị quản sự phụ trách giảng giải cùng giải quyết một vài chuyện vụn vặt, trừ phi ngài không hài lòng với tiểu muội, bằng không tiểu muội cũng không dám rời khỏi ngài." Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, nói: "Thì ra ngươi cũng là lần đầu tham gia hội giao dịch linh giả." Vân Thải Điệp sắc mặt hơi đỏ, nói: "Nhờ phúc, nhờ phúc thôi." Kỳ thực trong lòng nàng còn vài câu chưa nói ra, lấy tư lịch cùng tuổi tác của nàng sở dĩ có thể trở thành kim bài quản sự của Vạn Bảo Hiên, nguyên nhân lớn nhất là kết bạn với Trịnh Hạo Thiên. Trịnh Hạo Thiên lắc đầu, âm thầm buồn cười: trách không được Vân Thải Điệp kích động như vậy, thì ra cũng là lần đầu bước vào khu vực này. Kỳ thực hắn cũng không biết khu vực này đại biểu cho cái gì. Trong Vạn Bảo Hiên chỉ có những nhân tài đặt chân vào khu vực này với có thể chân chính được tầng lớp lãnh đạo cao cấp nhất để ý, hơn nữa trong lòng Vân Thải Điệp kỳ thực còn một mục tiêu còn xa hơn, hay nói chính xác là hi vọng xa vời. Nàng vô cùng xem trọng tiền đồ của mấy người Cừu Hinh Dư, Lâm Đình cùng Dư Uy Hoa, đồng thời muốn giữ quan hệ với Trịnh Hạo Thiên, đầu tiên là kết giao, cuối cùng hình thành quan hệ giao dịch cố định. Nếu trong tay nàng có vài vị khách quen linh giả như vậy địa vị của nàng trong Vạn Bảo Hiên có thể tăng mạnh trên diện rộng. Trịnh Hạo Thiên xoay người đi vào bên trong sơn cốc, Vân Thải Điệp do dự một chút đột nhiên nói: "Trịnh công tử chúng ta có thể thay đổi cách xưng hô một chút hay không?" Trịnh Hạo Thiên ngẩn ra, nói: "Cái gì?" "Chúng ta tuy rằng sử dụng thân phận bài che lấp diện mạo nhưng nếu gặp phải người có tâm cũng có thể suy đoán ra lai lịch chúng ta qua cách xưng hô." Vân Thải Điệp chăm chú nói: "Vì thế chúng ta nên thay đổi cách xưng hô một chút để tránh tình trạng này." Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, tuy rằng hắn đã tấn chức linh thể nhưng thời gian ngắn ngủi, thật sự không muốn xuất đầu lộ diện. Vân Thải Điệp vui mừng vô cùng, vội vàng nói: "Nếu ngài không ngại, tiểu muội gọi ngài là Vân lão được không?" "Vân lão?" Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên có chút cổ quái, mình còn trẻ như vậy không ngờ lại có người gọi mình là "lão", nghe ra đúng là có cảm giác là lạ. Nhưng mà hắn càng tin tưởng rằng xưng hô như vậy tuyệt đối không ai có thể suy đoán ra thân phận hắn. Hắn bật cười, thuận miệng nói: "Ta gọi người là... Tiểu Điệp được không?" Vân Thải Điệp trên mặt nổi một tầng ửng đỏ, nói: "Đương nhiên là ngài thích gọi gì cũng được." Trịnh Hạo Thiên giật mình, nhìn một mảnh ửng đỏ kia trong lòng có chút xúc động, nhưng lại có chút hối hận, tự nhiên lại đi trêu chọc đối phương làm gì cơ chứ. Hai người sóng vai đi vào bên trong sơn cốc, chẳng hiểu vì sao giữa hai người bỗng xuất hiện một chút không khí xấu hổ cùng một tia khác thường, dường như ai cũng không muốn bị quấy rầy lúc này, cho nên cả hai đều trầm mặc không nói. Chỉ là sau khi bọn họ tiến vào sơn cốc lập tức nghe được một giọng nói lớn vang lên. "Vạn Bảo Hiên hoan nghênh các vị đại giá quang lâm." Tại lối vào sơn cốc một người vạm vỡ cười ha hả nói, trên người hắn không có thân phận bài, cũng không có bất luận thủ đoạn che giấu dung mạo nào, nhưng mà Trịnh Hạo Thiên không dám có chút khinh thường, bởi vì trên thân người này truyền đến cho hắn một cỗ khí tức nóng rực như biển lửa. Có thể khiến linh giả như Trịnh Hạo Thiên cảm thấy nóng rực tự nhiên bởi vì thực lực đối phương cường đại vô cùng. Không cần hỏi cũng biết, vị tráng hán này không những là một vị linh thể cường giả, mà còn là một linh giả nổi bật trong giới linh giả. Trịnh Hạo Thiên ôm quyền nói: "Không dám nhận, tại hạ có lễ." Tráng Hán sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Huynh đài là lần đầu đến tham gia hội giao dịch linh giả của bản hiên?" Trịnh Hạo Thiên trong lòng thầm rùng mình, trầm giọng nói: "Các hạ làm sao lại biết?" Tráng hán cười ha hả, khoát tay áo nói: "Các hạ không nên hiểu lầm, linh giả giao dịch hội một năm một lần, lão phu đã phụ trách giữ cửa hơn mười năm, nếu là gặp lại lão bằng hữu nhiều ít cũng bắt chuyện với ta một tiếng." Trịnh Hạo Thiên lúc này mới hiểu được, đối phương không phải thấy được dung mạo thực của hắn mà căn cứ theo lời nói và việc làm của hắn rồi suy ra. Vân Thải Điệp bước lên một bước, nhẹ giọng nói: "Vân lão, vị này chính là Liệt Hỏa linh giả đại nhân nổi danh của Vạn Bảo hiên, lão nhân gia một thân liệt hỏa linh lực uy chấn Phiêu Miểu đại lục, ngay cả trong giới cường giả nhân tộc các đại lục khác cũng là người thanh danh hiển hách." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com Liệt hỏa linh giả mỉm cười nói: "Tiểu cô nương quá khen, chút hư danh ấy của lão phu quả thực không đáng nhắc tới." Trịnh Hạo Thiên nhướng mày, hắn lập tức nhớ ra lai lịch đối phương. Lúc trước hắn giao chiến một trận với Hoàng trong kim cương tiểu linh giới, cuối cùng hai bên đều xuất hiện một vị linh thể cường giả, mà linh giả của nhân tộc chính là vị này. Nhưng mà lúc đó Liệt Hỏa linh giả không lộ ra chân thân, mà hắn lúc đó lại mới chỉ là một ngũ giai tu luyện giả nho nhỏ mà thôi. Hiện tại hắn không ngờ đã trở thành nhân vật có thể bình đẳng nói chuyện với Liệt Hỏa linh giả. Khẽ gật đầu, Trịnh Hạo Thiên nói: "Thì ra là Liệt Hỏa linh giả, quả thực ngưỡng mộ đã lâu." Liệt Hỏa linh giả lắc đầu, hắn nhìn ra đối phương không có dự định báo danh, vì thế nói: "Hội giao dịch chính thức bắt đầu sau ba ngày nữa, mà bên trong sơn cốc của bản hiên đã an bài chỗ ăn nghỉ cho khách quý, các hạ có thể lựa chọn một căn tiểu viện ở bên trong đình viện, nhưng mà..." Hắn dừng một chút, thần tình lập tức trở nên nghiêm túc: "Trong sơn cốc không cho phép phát sinh ẩu đả, cho dù là bất cứ nguyên nhân gì, một khi có người giao thủ như vậy hai bên lập tức bị trục xuất ra ngoài, đồng thời Bản Hiên vĩnh viễn không hoan nghênh những khách nhân như vậy." Trịnh Hạo Thiên gật đầu một cái, trong lòng cũng âm thầm giật mình. Vạn Bảo Hiên không ngờ còn có quy của nghiêm khắc như vậy, chuyện này nói rõ rằng bọn họ không sợ đắc tội đông đảo toàn thể linh giả. Liệt Hỏa linh giả khi nói chuyện luôn nở nụ cười hiền hòa: "Trong thời gian ba ngày tại đây chỉ cần các vị nguyện ý có thể tự do trao đổi vật phẩm, nhưng mà lão phu cũng có một lời khuyên, bản hiên đã chuẩn bị các vật phẩm tương đối trân quý, các vị trong lúc trao đổi không ngại thì lưu lại một chút, bằng không đến lúc nhìn thấy vật phẩm mình cần lại không cách nào trao đổi, đến lúc đó lại luống cuống tay chân." Trịnh Hạo Thiên mỉm cười nói: "Đa tạ chỉ điểm." Vân Thải Điệp khách khí vài câu rút cuộc vội vã mang Trịnh Hạo Thiên vào phía trong sơn cốc. Tuy rằng nàng cũng là lần đầu đến đây nhưng đối với kiến trúc Vạn Bảo hiên cũng không xa lạ, rất nhanh liền tìm được phòng trống đồng thời tiến vào. Mà nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Liệt Hỏa linh giả nhíu chân mày, lầu bầu: "Vân lão? Linh giả họ Vân chẳng lẽ ta không nhận ra? Hừ phỏng chừng là chọn bừa một cái danh tự, nhưng mà có thể gọi một tiếng lão, tuổi hắn khẳng định là không nhỏ." Vân Thải Điệp chọn một tiểu viện không lớn, hơn nữa vị trí tương đổi hẻo lánh, thế nhưng hoàn cảnh ở đây ưu nhã, hơn nữa địa thế cao, từ trên cao nhìn xuống có thể thu hết vị trí trung tâm vào tầm mắt. Nhưng đáng tiếc chính là quản sự tạp dịch trong Vạn Bảo Hiên, mọi người đều mang thân phận phẩm bài, có chút lực lượng che khuất dung mạo, vô pháp nhận ra ai với ai. "Vân... Tiểu Điệp cô nương." Trịnh Hạo Thiên do dự một chút, nói: "Ta nghĩ cần hỏi ngươi một việc." Vân Thải Điệp khóe miệng hơi cong lên, nói: "Vân lão có phải muốn biết gia tộc nào trao đổi Mặc Tinh Thạch?" Trịnh Hạo Thiên thở dài một hơi, nói: "Người hiểu ta chỉ có tiểu Điệp." Vân Thải Điệp sắc mặt hơi đỏ lên, giả giận nói: "Mục đích Vân lão đến đây ta đã biết, Tiểu Điệp nếu không đoán được chẳng phải quá ngu ngốc sao?" Trịnh Hạo Thiên cười ha ha, thu hồi bộ dạng tươi cười, nghiêm mặt nói: "Có nắm chắc sao?" Nếu là trong chi nhánh của Vạn Kiếm tông, Vân Thải Điệp tự nhiên không có quyền lực quyết định tất cả, thế nhưng ở nơi này Trịnh Hạo Thiên cũng không có hi vọng quá lớn, đặc biệt thấy Vân Thải Điệp cũng là lần đầu tới đây, hắn liền cho rằng đến đây chỉ để cầu may, nhưng là tiện miệng hỏi thế mà thôi. Nhưng mà, sắc mặt Vân Thải Điệp vẫn hiện ra một tia kiêu ngạo: "Vân lão, gia tộc đối phương là người phương nào tiểu muội quả thực không nắm chắc." Thấy ánh mắt Trịnh Hạo Thiên thoáng qua một tia thất vọng, nàng vội nói: "Nhưng mà tiểu muội có thể nắm chắc nghe ngóng nơi bọn họ tạm trú." Trịnh Hạo Thiên trong mắt lóe tinh quang, hắn kinh ngạc nhìn Vân Thải Điệp, nhìn vẻ mặt xinh đẹp đang nghiêm nghị vô cùng, trong lòng có chút vị đạo buồn cười. Hắn hít sâu gật đầu một cái nói: "Được, đã vậy thì phiền ngươi." Vân Thải Điệp ứng một tiếng bước nhanh rời đi. Sau khi rời khỏi thân phận thủ hạ, nàng dường như hoạt bát hiếu động hẳn lên, liên tục nhảy nhót, một bộ dạng đáng yêu vô cùng. Trịnh Hạo Thiên gãi đầu, lông mày hắn hơi nhíu lại, nhưng mà sau đó lập tức dãn ra. Thân phận Vân Thải Điệp khẳng định có vấn đề, tuyệt đối không phải kim bài quản sự bình thường trong Vạn Bảo hiên. Nhưng dù thế thì sao chứ? Chỉ cần bọn họ có thể hợp tác tốt đẹp, Trịnh Hạo Thiên còn ước gì địa vị Vân Thải Điệp càng cao càng tốt ấy chứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]