Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Nghiêm Lôi Minh dần dần híp lại. Trong lòng hắn dần dần bốc lên một lửa giận khó có thể hình dung được.
Trịnh Hạo Thiên, cái tên tiểu tử vừa mới tấn chức linh giả này, vậy mà cũng dám khiêu chiến hắn ngay trước mặt mọi người. Loại cảm giác này, cũng giống như bị đối phương tát thẳng một cái như trời giáng vào mặt vậy, khiến cho hắn chính thức nổi giận rồi.
Hắn ngửa đầu mà cười, nói: "Trịnh Hạo Thiên... Ngươi đang khiêu khích lão phu sao?"
Trịnh Hạo Thiên nhún nhún hai vai, vẻ mặt ủy khuất nói: "Nghiêm huynh cứ nói đùa. Bát đại siêu cấp môn phái chúng ta đồng khí tương liên, tiểu đệ làm sao lại dám khiêu khích ngươi. Chỉ là, nếu Nghiêm huynh đã không tin mấy người tiểu đệ có thực lực đánh bại đại ma vương, vậy tiểu đệ đương nhiên phải chứng minh một chút cho ngươi thấy rồi."
Khóe miệng Dư Uy Hoa và Lâm Đình khẽ nhếch lên, tên tiểu tử Trịnh Hạo Thiên này rõ ràng đang cố ý khiêu khích đối phương, nhưng khi nói chuyện lại không để người ta nắm được nhược điểm, cũng coi như khéo đưa đẩy.
An Băng Hải và tu luyện giả thập giai các đại môn phái mỗi người ôm một tâm tư. Còn mấy người Hà Sa của Vạn Kiếm tông lại âm thầm lo lắng. Trịnh Hạo Thiên tuy có danh tiếng lẫy lừng, đồng thời khi mới thập giai đã có thể chiến thắng Hàn Lũy Nguyên.
Nhưng Hàn Lũy Nguyên khi đó vừa mới thăng thấp linh giả, còn xa mới có thể so sánh với cường giả linh thể chân chính được, hơn nữa lại bị vạn kiếm hợp nhất của Trịnh Hạo Thiên đánh cho trở tay không kịp, bị thua cũng là chuyện có thể hiểu được.
Chỉ là, kẻ mà Trịnh Hạo Thiên phải đối mặt hiện giờ, tuyệt đối không phải thiện nam tín nữ gì.
Nghiêm Lôi Minh, ở trong những thái thượng trưởng lão của Phong Thần nhai cũng có thể coi là một nhân vật danh tiếng.
Từ lúc hắn tấn chức linh thể tới này, đã được hơn ba mươi năm rồi, từng lập được nhiều chiến công hiển hách trong đại chiến linh giả ở chiến trường bách tộc, Hàn Lũy Nguyên làm sao có thể so sánh được chứ.
Tuy Trịnh Hạo Thiên cũng đã tiến giai linh giả, nhưng dù sao thì tu vi vẫn còn nông cạn, phần thắng tính thế nào cũng không lớn.
Nghiêm Lôi Minh ngửa đầu, cất tiếng cười dài. Tiếng cười của hắn lan truyền thật xa, nói: "Trịnh Hạo Thiên, nếu như qua mấy năm nữa, lão phu có lẽ còn phải kiêng kị ngươi vài phần. Nhưng hiện tại ư...." Hắn lạnh lùng cười, nói: "Vân lão, tên tiểu tử này của quý phái muốn khiêu chiến lão phu, hắc hắc, không biết ý ngươi thế nào?"
Mấy người Hà Sa trong lòng kinh hoảng.
Nghiêm Lôi Minh từ trước tới nay vẫn nổi tiếng là người cao ngạo, lại từng là tuyệt đỉnh thiên tài của Phong Thần nhai nhất mạch. Hiện giờ lại là cường giả linh thể lâu năm. Nhưng hiện giờ, hắn lại chính miệng thừa nhận, ngay cả hắn khi đối mặt với Trịnh Hạo Thiên, cũng phải kiêng kỵ mấy phần .
Đãi ngộ như vậy, tuyệt đối là trước nay chưa từng có.
Trong nhất thời, tất cả môn hạ Vạn Kiếm tông đều ưỡn ngực ngẩng cao đầu, kiêu ngạo không thôi.
Ánh mắt Vân thái thượng trưởng lão sáng ngời, nhìn Trịnh Hạo Thiên. Sau một lát, hắn đột nhiên cười nói: "Nghiêm huynh, Hạo Thiên hiện giờ vẫn còn trẻ tuổi nông nổi, cũng nên nếm mùi thất bại một lần. Ngươi cứ dạy dỗ hắn một hồi đi."
Lập tức, hô hấp của đại đa số mọi người đều như ngừng lại. Nhưng cũng có một số người hai mắt lại sáng lên.
Bọn họ lập tức hiểu, Vân thái thượng trưởng lão không hề phản đối Trịnh Hạo Thiên khiêu chiến.
Vị lão nhân này, rốt cuộc là đang tính toán gì trong lòng đây?
"Vân huynh." La Hổ Tiếu khẽ ngây người, thấp giọng nói: "Nghĩ lại đi."
Vân thái thượng trưởng lão cười hà hà, giống như một lão giả từ ái đang bàn luận chuyện gia đình với bạn tốt: "La huynh, tên tiểu tử này cũng nên bị đả kích một chút."
La Hổ Tiếu nhướng mày, ánh mắt dạo qua một lượt hai người Nghiêm Lôi Minh và Trịnh Hạo Thiên. Chỉ trong lòng hắn vẫn hơi buồn bực.
Lão gia hỏa này đa mưu túc trí, từ trước tới nay rất ít khi làm gì chuyện mà chưa nắm chắc.
Vậy, đối tượng hắn muốn chỉnh, rốt cuộc là Trịnh Hạo Thiên hay là Nghiêm Lôi Minh của Phong Thần nhai đây.
Mặc dù bọn họ đều đã bước vào cảnh giới linh thể, nhưng vô luận là thực lực hay là thân phận địa vị, thậm chí là độ tuổi và bối phận, đều có chênh lệch rất lớn.
Nghiêm Lôi Minh đối với một tu luyện giả bình thường mà nói, quả thực là một ngọn núi cao cao tại thượng, phải ngước mắt lên nhìn mới có thể thấy được một góc trong mây. Nhưng đối với nhân vật như Vân thái thượng trưởng lão và La Hổ Tiếu mà nói, hắn vẫn chỉ là một tiểu bối mà thôi.
Cơ nhục trên mặt khẽ giật giật, trong lòng Nghiêm Lôi Minh đã dâng lên lửa giận vạn trượng rồi. Nhưng trong lòng hắn càng tức giận, thì vẻ mặt lại càng trở nên bình tĩnh.
Hắn gật mạnh đầu một cái, nói: "Vân lão đã nói thế, vậy Nghiêm mỗ đành tuân lệnh thôi."
Xoay người, từ trên thể hơi béo mập của hắn đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí tức cường đại mà mãnh liệt.
"Đì đùng...."
Không khí xung quanh phát ra những nổ trầm thấp giống như tiếng sấm nổ. Những thanh âm này nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng, truyền vào trong tai mọi người.
Sắc mặt tất cả đám tu luyện giả thập giai bên dưới đều ẩn ước trắng bệch. Bọn họ thân bất do kỷ mà lui lại phía sau.
Cường giả linh thể, ở trong lòng tất cả mọi tu luyện giả, đều là tồn tại đỉnh cao.
Mà chiêu thức mà Nghiêm Lôi Minh vừa thi triển, đã đủ lưu lại ấn tượng vĩnh viễn không thể nào phai mờ trong lòng bọn hắn rồi.
"Tiểu tử vô tri, xem quyền...."
Nghiêm Lôi Minh quát lớn một tiếng, thân hình chợt lóe, đánh ra một quyền hung mãnh.
Cùng với tiếng nổ càng thêm đinh tai nhức óc, trong không trung đột nhiên xuất hiện một nắm tay quang mang thanh sắc, ầm ầm lao về phía trước.
Trịnh Hạo Thiên cười lạnh. Hắn nhẹ nhàng đưa tay lên, điểm một chỉ về phía trước.
Vô số quang điểm lập tức từ đầu ngón tay hắn tràn ra.
Đây là kiến hải Vạn Kiếm quyết, tuyệt nghệ cường đại nhất Vạn Kiếm tông. Hắn cũng không phóng thích toàn bộ năm mươi ức kiếm hải ra, mà chỉ phóng xuất ra ngàn vạn kiếm quang. Bởi vì hắn đã cảm ứng được, một quyền nảy của Nghiêm Lôi Minh nhìn thì có vẻ hung mãnh, nhưng trên thực tế vẫn lưu lại đường lui, giống như khi hai đại cao thủ giao tranh, thăm dò vài chiêu lúc đầu mà thôi.
"Ba ba ba...."
Ngàn vạn kiếm quang phảng phất như mưa rơi, đâm xuống nắm tay thanh sắc. Mỗi một lần đâm xuống, nắm tay này lại nhỏ đi một chút. Cho đến cuối cùng, khi toàn bộ ngàn vạn kiếm quang đi qua, nắm tay đã nổ tung.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, hắn đột nhiên có một cảm giác không ổn.
Chỉ cần nhìn biểu tình của Nghiêm Lôi Minh là biết, hắn đang giận thấu xương hành động khiêu khích của mình. Một khi đã vậy, há lại ra một chiêu thăm dò nhẹ nhàng, hời hợt như vậy.
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, hắn lập tức cảm ứng được một dao động lực lượng kỳ dị đến từ phía sau lưng.
Hắn không cần nghĩ ngợi, vỗ lên đai lưng một cái. Lập tức, một đạo quang mang lóe lên. Một con hắc hùng cao lớn đã xuất hiện sau lưng Trịnh Hạo Thiên.
Đây là một con cự hùng hoàn toàn do linh lực ngưng tụ mà thành. Chính là tàn phách một con yêu thú thuần phục trong đan điền Trịnh Hạo Thiên biến thành.
Lúc này, phía sau lưng Trịnh Hạo Thiên, cách đó không xa, không gian đã bị xé rách một cách thần kỳ... Một thân ảnh từ trong đó lóe lên, vung cánh tay to lớn hung hăng giáng thẳng vào giữa lưng hắn.
Đạo nhân ảnh này xuất hiện quỷ dị khó lường, từ lúc khe nứt không gian mở ra đến lúc ra quyền, ngay cả thời gian một cái nháy mắt cuãng không tới.
Nhưng khi nắm đấm hắn sắp hạ xuống thì chợt phát hiện, giữa hắn và Trịnh Hạo Thiên đột nhiên có thêm một con cự hùng. Hơn nữa con cự hùng này còn vung nắm đấm so với nắm đấm còn lớn hơn vài phần, hung hăng dánh tới.
Nhân ảnh tức giận hừ một tiếng, linh lực trên người dâng trào, nắm đấm nặng nề va chạm với hùng chưởng.
Sau một tiếng nổ vang, nhân ảnh và cự hùng không ngờ cùng bắn ngược về phía sau.
Bất quá, khi con cự hùng này đụng vào thân thể Trịnh Hạo Thiên, thì lại hóa thành một đạo quang mang, cứ như vậy trực tiếp chui vào trong đan điền của hắn.
"Ngưng tụ linh thể...." Ở phía trước, Nghiêm Lôi Minh hai mắt đột nhiên trợn lên. Hắn vừa kinh vừa sợ quát: "Không thể nào, ngươi làm sao có thể ngưng tụ linh thể thành công."
Ở phương xa, nhân ảnh bị hùng chưởng đánh bay cuối cùng cũng ổn định lại, đứng trong hư không.
Đó cũng là một hình người hoàn toàn do linh lực ngưng tụ mà thành. Bất quá, bộ dáng của người này gần như giống Nghiêm Lôi Minh như đúc.
Phía dưới, hai mắt đám người Hà Sa, An Băng Hải đã ẩn ước nóng lên, trong ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Lôi Minh càng tràn đầy vẻ ao ước.
Đồng dạng, khi bọn hắn nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên đang bình tĩnh đứng giữa hư không, trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc. Người này, sao lại có thể ngưng thành linh thể nhanh như vậy chứ?
"Linh thể, không ngờ hắn đã ngưng thành linh thể rồi..."
"Không thể nào. Hắn tấn chức linh giả mới có mấy ngày. Cho dù là mấy tồn tại kia, cũng không thể nào vừa mới tấn chức đã ngưng thành linh thể được."
"Hắc hắc, lão phu vốn cho rằng, kẻ nắm giữ lực lượng ý chí không gian chính là tiểu từ này, nhưng không nghĩ tới, hắn còn cho lão phu một kinh hỉ lớn hơn nữa.."
Xa xa, thái thượng trưởng lão các phái xì xào bàn tán. Bọn họ không hề che dấu sự kinh ngạc trong lòng mình.
Linh thể, đây chính là một trong những chỗ dựa lớn nhất của linh giả.
Tu luyện giả sau khi tấn chúc, sẽ có được các loại năng lực khác nhau. Nhưng trong đó có hai loại đặc biệt và cơ bản nhất, đó chính là xé rách không gian và ngưng tụ linh thể.
Muốn nắm giữ được hai môn tuyệt nghệ này, thì cần phải có một thời gian tìm hiểu và cảm ngộ, không phải bỗng không mà có được.
Lúc trước, sở dĩ Hàn Lũy Nguyên thua trong tay Trịnh Hạo Thiên, đó là bởi vì hắn vừa mới tấn chức, chưa thể lĩnh ngộ được hai loại tuyệt nghệ này, nếu không còn chưa biết hươu chết vào tay ai đâu.
Trịnh Hạo Thiên, tên tiểu tử vừa mới tấn chúc linh giả này, vậy mà cũng có thể phóng thích ra linh thể giống Nghiêm Lôi Minh. Uy lực linh thể mà hắn ngưng tụ ra, không ngờ cũng chẳng thua kém linh thể cường đại đã thành danh nhiều năm của Nghiêm Lôi Minh.
Ánh mắt Vân thái thượng trưởng lão xoay chuyển, nhìn Trịnh Hạo Thiên một cái thật sâu.
La Hổ Tiếu khẽ cười, nói: "Vân huynh, lão phu từng nghe nói, Trịnh Hạo Thiên này là một vị siêu phẩm linh thể song tu, lúc đó còn không tin. Nhưng hiện giờ thì thật sự tin rồi. Hắc hắc." Hắn cười đầy thâm ý, nói: "Xem ra, trên người vị tiểu bằng hữu này, còn cất giấu một ít bí mật mà ta và ngươi cũng không biết."
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã ngưng tụ linh thể thành công, tuy đó không phải là linh thể của bản thân hắn, là mà linh thể thàn phách mà hắn năm giữ... nhưng cũng là một chuyện kinh thể hãi tục rồi.
Vân thái thượng trưởng lão chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói: "Gia sư đã từng nói, Hạo Thiên có con đường đi của riêng mình, bảo chúng ta không nên can thiệp. Ta vốn vẫn nghi hoặc không hiểu, nhưng hiện giờ rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của gia sư rồi."
La Hổ Tiếu sắc mặt khẽ biến, vẻ mặt lập tức trở nên cung kính.
"Thì ra Túy chân nhân đã sớm tính toán." Hắn gật mạnh đầu một cái, nói: "Vị tiểu bằng hữu này có thể dấu diếm ta và ngươi, nhưng tuyệt đối không thể qua được pháp nhãn của chân nhân đâu." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net
Vân thái thượng trưởng lão khẽ gật đầu, trong lòng tràn đầy chờ mong: "Vậy chúng cùng xem xem, hắn có thể đi được bao xa...."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.