Chương trước
Chương sau
Thân hình Trịnh Hạo Thiên nhoáng lên, đã lanh lẹ lách ra khỏi cái khe hở đó.
Mà vào sát na thân thể hắn lách qua khe hở, Mộng Yểm và đại lực biến dị ma vương đi sát theo như bóng với hình. Mộng Yểm thì không nói làm gì, cơ hồ chính là một quầng sương mù, giống như là ký sinh trùng ở trên người Trịnh Hạo Thiên, có thể dán chặt vào hắn mà di động. Nhưng đại lực biến dị ma vương thân hình cao to khôi ngô kia cũng không ngờ cũng vậy.
Vào thời khắc thân hình còn to hơn khe hở mấy lần của y đi xuyên qua, không ngờ lại biến thành so với Trịnh Hạo Thiên còn nhỏ hơn vài lần, mà càng quỷ dị hơn là thanh trường dao đã cắm vào trong xương của y cũng có thể biến hóa theo, to nhỏ tùy ý, không có một chút cảm giác gò bó nào.
Trịnh Hạo Thiên quay đầu lại nhìn, nói: "Mộng Yểm, tên gia hỏa này quả thực là không tồi, không uổng phí một phen khổ tâm của ngươi."
Ngay cả cự đại ma vương ngày trước ở Vạn Kiếm tông bị Phi Thiên phong trấn áp kích sát cũng không thể nào tùy tâm sử dục thao khống thanh trường đao không kém cạnh ngụy pháp khí một chút nào này, nhưng sau khi lọt vào tay y, trong thời gian một ngày một đên ngắn ngủi đã có thể vận dụng tự nhiên. Từ đó có thể thấy, thực lực của tên đại lực biến dị ma vương này đã mơ hồ vượt quá tên gia hỏa khủng bố do hơn mười ma vương dung hợp lại.
Mộng Yểm dương dương đắc ý nói: "Bản thân y chính là biến dị thiên ma, sau đó lại được hấp thu thân thể bán ma vương, rồi lại được nuôi dưỡng mấy năm trong ngụy pháp khí hắc ám, lại thêm thôn phệ gần một phần nữa mảnh nhỏ thân thể của đại ma vương, sau cùng dung hợp với thanh hắc ám chi đao này. Hắc hắc, thực lực của y tuy vẫn không bằng được đại ma vương chân chính, nhưng cũng không thể xem thường."
Trịnh Hạo Thiên vẻ mặt thoáng động, nói: "Vậy sau khi mấy ma vương dụng hợp lại thì chính là đại ma vương ư?"
Mộng Yểm do dự một lát, nói: "Muốn tấn thăng ma vương đương nhiên không phải là một chuyện đơn giản, ta chỉ có thể nói, sau khi những ma vương đó dung hợp, đã có lực lượng của đại ma vương, nhưng không thể nào thích phóng lực lượng cường đại này ra một cách hoàn mỹ, cho nên y mới bị sư trưởng của ngươi dễ dàng kích sát. Có điều, tất cả lực lượng trên người y là hàng thực giá thực, cho đại lực biến dị ma vương phục dụng, hiệu quả cũng không kém bao nhiêu."
Trịnh Hạo Thiên lúc này mới nhớ ra, hắn giỏng tai lắng nghe, lờ mờ nghe thấy một tiếng kêu như quỷ khóc sói gào.
Hắn lạnh lùng nói: "Những ma tộc đáng chết này."
Mộng Yểm bất mãn nói: "Hắc, ta cũng là một thành viên của ma tộc đó."
Trịnh Hạo Thiên bất lực nói: "Được rồi, trừ ngươi ra." Hắn mỉm cười, nói: "Ma vương, để cho ta xem thực lực của ngươi đi, giết sạch tất cả đám ma tộc đó."
Ma vương biến dị ngẩng lên trời gào to một tiếng, thân hình khẽ động, đã hóa thành một đạo quang mang hắc sắc bay về phía phát ra tiếng động.
Tuy ma vương biến dị là so Mộng Yểm nuôi nấng và khống chế, nhưng Trịnh Hạo Thiên và Mộng Yểm lại kết thành khế ước cộng sinh, dưới tình huống mà Mộng Yểm không phản đối, Trịnh Hạo Thiên tất nhiên có thể chỉ huy tên ma vương khủng bố này.
Tiếng gầm ở phía xa đột nhiên biến thành lăng lệ, có điều Trịnh Hạo Thiên lại nghe ra, đó không phải là thanh âm phẫn nộ mà là tiếng hét kinh hoàng và sợ hãi.
Độn thiên châu ở dưới chân sáng lên, Trịnh Hạo Thiên hóa thành một đạo cầu vông xuyên thấu qua thế giới hắc ám này, bay tới nơi bị ma tộc xâm chiếm đó.
Chỉ là, sau khi hắn nhìn thấy cảnh ở trước mặt, không nhịn được mà rùng mình sợ hãi.
Ma vương biến dị đã khôi phục lại độ cao một trượng hai thước, mà loan đao trong tay y thì men theo người ánh ra một hắc quang cự đại vượt quá mười trượng, mà càng quỷ dị hơn là hắc quang đó có thể tùy ý vặn vẹo ở trong hư không, nó giống như là cánh tay của ma vương kéo dài ra, như không có xương, có thể tùy tâm sở dục biến ảo, khi nhẹ nhàng vunh lên, lập tức quét qua một mảng ma tộc.
Sau khi những ma tộc này bị hắc quang chạm vào, lập tức phát ra tiếng hét thê lương, thân thể của chúng lập tức bị hắc quang hút lấy, rồi nhanh chóng khô héo nhỏ lại, sau cùng biến thành một luồng hắc khí ùa vào trong hắc quang, ngay cả một trút tro bụi cũng không còn.
Số lượng ma tộc ở nơi này không nhiều, thiên địa nhân tam ma cộng lại ít nhất cũng có hơn ngàn, nhưng tốc độ đồ sát của ma vương rõ ràng là rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã có một phần ba bị y dùng phương thức quỷ dị này thôn phệ.
Mà thôn phệ ma tộc càng nhiều thì thân hình của y càng thêm cường tráng, cả người đệ lộ ra từng tầng hắc quang, khí thế không ngừng lên cao đó cho dù là Trịnh Hạo Thiên cũng cảm thấy có chút sợ hãi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Hảo đao, đúng là hảo đao." Hai mắt Mộng Yểm lấp lánh sáng, nói: "Thật không biết thanh ma đao này rốt cuộc là có lai lịch gì, không ngờ lại có thể thông phệ lực lượng hắc ám một cách hoàn mỹ như vậy, cho y sử dụng là quá thích hợp."
Trịnh Hạo Thiên lúc này mới hiểu, ma vương sở dĩ có uy thế bất khả kháng như vậy, tất nhiên là bản thân y có thực lực vô địch, nhưng thanh ma đao ở bên trong cũng có tác dụng quan trọng.
"Gừ...."
Tốc độ đồ sát của ma vương càng lúc càng nhanh, cuối cùng cũng trảm sát rồi hấp thu tên ma tộc cuối cùng. Y quay đầu lại, trừng con mắt đen nháy lên nhìn Trịnh Hạo Thiên và Mộng Yểm, tựa hồ như đang đợi mệnh lệnh tiếp theo của họ.
Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, hắn không dám sai ma vương này tiếp tục tàn sát nữa.
Mình và Mộng Yểm dẫu sao cũng chưa tấn thăng linh hể, có thể khống chế y đã là cực hạn rồi, nếu như không cẩn thận để y tấn thăng thành đại ma vương chân chính thì chưa chắc đã là chuyện tốt.
Ma vương biến dị gào lên một tiếng, hóa thành hắc khí chui vào bên trong.
"Ngươi yên tâm đi, trừ phi là y tiến giai thành ma thần, nếu không ta nhất định có thể khống chế được y." Mộng Yểm nói một câu chắc như đinh đóng cột, sau đó cả người nứt ra, lại tiến vào bên trong khí xoáy của Trịnh Hạo Thiên: "Đi theo hướng này là có thể rời khỏi khu vực ma khí này."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng cảm thán, may mà có Mộng Yểm ở trên người, nếu không thì hắn muốn rời khỏi nơi này cũng khó.
Độn thiên châu phi hành nửa tiếng, trước mắt nổi lên một vùng ánh sáng, Trịnh Hạo Thiên trong lòng mừng rơn, hắn biết được cuối cùng cũng rời khỏi phạm vi mà ma khí bao phủ rồi.
Nhưng sau khi hắn bay ra khỏi ma khí thì lại đột nhiên giật nảy mình.
Ở nơi mà ánh mắt của hắn có thể nhìn tới có một tòa tường thành nguy ca cao vút, mà trên đầu thành cắm mấy lá cờ to tướng đang bay phần phật. Trong mắt Trịnh Hạo Thiên linh quang nchớp động, đại bằng điểu chi mục có thể nhìn rõ cả một con kiến ở ngoài mấy ngàn mét, muốn nhìn rõ đồ án ở trên những lá cờ đó thì không có bất kỳ vấn đề gì.
Sắc mặt của Trịnh Hạo Thiên lập tức biến thành cổ quái, hắn đã nhận ra, tòa thành thị này không phải là thành Biền Tây mà là chủ thành Hàn Lâm.
Hắn thầm cười khổ một tiếng, không ngờ sau khi mình chém phá không gian, không ngờ lại không quay về khu vực tràn ngập ma khí trên Hùng Lang sơn, mà lại tới khu vực ma khí ở chủ thành.
"Trịnh huynh, là Trịnh huynh phải không ?"
Đột nhiên, một giọng nói kinh hỉ đan xen từ dưới mặt đất vang lên.
Trịnh Hạo Thiên dõi mắt nhìn, không khỏi ngây ra, trên người người ở bên dưới không ngờ lại mặc phục sức của Hỗn Độn sơn nhất mạch.
Trong lòng hắn cả kinh, Hỗn Độn sơn nhất mạch không phải là toàn bộ đều tới thành Biền Tây rồi ư, sao lại xuất hiện ở nơi này.
Người đó nhanh chóng bay lên, nói: "Trịnh huynh, tiểu đệ là Hoàng Hoàng của Hỗn Độn sơn, bái kiến Trịnh huynh."
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật dầu, nói: "Thì ra là Hoàng huynh." Hắn hơi dừng lại một chút rồi nghi hoặc hỏi: "Hỗn Độn sơn nhất mặc không phải là tới thành Biền Tây rồi ư, sao..."
Hoàng Hoàng trên mặt lộ ra một nụ cười bất lực, nói: "Trịnh huynh, chuyện này nói ra thì dài lắm, có điều tiểu đệ biết cũng không nhiều, huynh không ngại thì tới võ quán của chủ thành hỏi Hà Sa huynh đi, vì chuyện của huynh và đám người Cừu cô nương mà hắn lo lắng bạc cả tóc."
Trịnh Hạo Thiên cuối cùng cũng biến sắc, hắn hơi chắp tay, nói: "Đa tạ."
Còn chưa dứt lời đã hóa thành một đạo ánh sáng, nháy mắt đã biến mất ở đằng xa.
Hoàng Hoàng nhin về phía mà hắn rời đi, trong lòng hâm mộ vô cùng, chỉ là hắn biết rằng, mình chỉ sợ là khó mà đạt được tới cảnh giới đó.
Trịnh Hạo Thiên sử dụng động quang, giống như là sét đánh và điện xẹt bay tới khu vực bên trong võ quán chủ thành, mà những gì hắn nhìn thấy càng khiến chấn động không thôi.
Ở phía trước truyền tống trận to lớn này, rất nhiều đệ tử của Thiên Tinh môn đang ngồi khoanh chân vòng tròn, trên tay họ đều cầm bàn tính đặc chế trong môn, tựa hồ như đang tính toán gì đó.
"Trịnh huynh, là Trịnh huynh trở về!"
Đột nhiên, vô số tiếng hoan hô vang lên.
Trịnh Hạo Thiên ở trên không trung đảo mắt một vòng, lập tức nhìn thấy tuyệt đại đa số người của bát đại môn phái đều ở đây. Nhưng khiến hắn lo sợ là không thấy bóng dáng của ba người Cừu Hinh Dư, Lâm Đình và Dư Uy Hoa.
Bóng người nhấp nhoáng, đám người Hà Sa, Đường Dật Dương đã bay lên.
Hà Sa kinh hỉ đan xen, nói: "Trịnh sư đệ, ngươi không ngờ lại thoát thân trở về rồi!"
Ý vui mừng trong lời nói của gã không hề có chút giả dối nào, tuy ba người Cừu Hinh Dư tiến vào trong ma khí ở núi Hùng Lang sinh tử chưa rõ, nhưng chỉ cần Trịnh Hạo Thiên có thể bình an trở về thì gã cũng có cái mà ăn nói với môn phái rồi.
Trịnh Hạo Thiên gượng cười, nói: "Hà sư huynh, Cừu sư tỷ, Lâm sư huynh và Dư sư huynh đâu?"
Hà Sa vẻ mặt buồn bã, gã thở dài một tiếng, kể lại một lượt chuyện xảy ra sau khi Trịnh Hạo Thiên bị hút vào trong dòng xoáy: "Cừu sư muội bọn họ đi sao vào trong ma khí tìm ma huyệt rồi, mà bọn Cao Thăng thì ở lại thành Biền Tây đợi. Chỉ là không ngờ ngươi lại xuất hiện ở khu vực ma khí này, nếu sớm biết như vậy..."
Sắc mặt của Trịnh Hạo Thiên dần dần biến thành khó coi, hắn nghiêm giọng nói: "Hà sư huynh, chư vị của Thiên Tinh môn đang làm gì vậy? Ta muốn sử dụng truyền tống trận, xin mọi người tránh ra."
Hà Sa mặt mày khổ não, nói: "Trịnh sư đệ không biết đấy thôi, truyền tống trận ở nơi này đã triệt để bị phong tỏa rồi, chỉ có thể vào chứ không thể ra. Bất kể là thành Biền Tây hay là đại linh giới đều không thể truyền tống nữa."
Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu, nhìn về đằng xa, khí tức trên người hắn dần dần biến thành đậm đặc.
Trong lòng Hà Sa lạnh toát, vội vàng nói: "Trịnh sư đệ, có câu cát nhân tự có thiên tướng, bọn Cừu sư muội tuyệt đối không phải là hạng đoản mệnh, ngươi đợi ở đây đi, một khi Thiên Tinh môn giải khai cấm chế của truyền tống trận, chúng ta sẽ quay về đại linh giới, thỉnh cầu các thái thượng trưởng lão ra tay cứu viện, nhất định có thể cứu được bọn Cừu sư muội bình an trở về."
Trịnh Hạo Thiên lắc đầu, nói: "Được, vậy thì tất cả nhờ vào hà Hà sư huynh rồi."
Hà Sa đột nhiên vươn tay ra, nắm lấy tay Trịnh Hạo Thiên, nói: "Trịnh sư đệ, ta biết ngươi lo cho Cừu sư muội, nhưng nơi này cách thành Biền Tây cả vạn dặm. Ngoài ra, An cô nương của Thiên Tinh môn đã nói, tối đa là một ngày nữa là có thể giải khai được cấm chế, ngươi cứ ở đây đợi thêm một ngày đi."
Trịnh Hạo Thiên bật cười, nhẹ nhàng giật khỏi tay Hà Sa, nói: "Xin tâm lĩnh hảo ý của Hà sư huynh, nhưng tiểu đệ nóng lòng như có lửa đốt, một khắc cũng không đợi được."
"Độn tốc của ngươi có nhanh đến thế nào thì trong vòng một ngày cũng không tới được thành Biền Tây." Hà Sa nghiêm nghị nói: "Sư đệ nghĩ lại đi."
Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu lên trời cười dài, thân thể của hắn đột nhiên bành trướng, đồng thời phát sinh thay đổi cực lớn.
Một lát sau, hắn đã hóa thân thành đại bằng, vương giả trong các loài chim bay lượn trên không.
Cái cánh khổng lồ khẽ đập, đại bằng điểu đã hóa thành một luồng điện, trong nháy mắt rạch phá chân trời, biến mất ở sâu trong tầng mây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.