Chương trước
Chương sau
"Vạn kiếm hợp nhất?"
Giọng nói mông lung lúc này đột ngột trở nên rõ ràng.
"Vâng." Vân thái thượng trưởng lão nói như đinh đóng cột: "Đệ tử khẳng định, tuyệt đối là vạn kiếm hợp nhất."
Toàn bộ không gian bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, những cơn cương phong gào thét trong nháy mắt đã biến mất, một cỗ lực lượng cường đại nhanh chóng tràn ngập cả không gian, trước mặt cỗ lực lượng này, cho dù là thiên địa cự lực dường như cũng phải thuần phục.
Vân thái thượng trưởng lão cùng chưởng giáo chân nhân liếc mắt, hai người ho nhẹ một tiếng một nhiên nói: "Sư thúc, bản tông đột nhiên sinh ra nhân vật thiên tài bực này, phải đối đãi thế nào ạ?"
Một lát, giọng nói kia tiếp tục vang lên: "Chưởng giáo chân nhân, tên đệ tử này có phải là Trịnh Hạo Thiên của Bạch Thảo phong?"
Chưởng giáo chân nhân trong lòng rùng mình, sao đến vị trưởng giả này cũng biết Trịnh Hạo Thiên nhỉ?
Vạn kiếm hợp nhất tuy rằng khiến cho thiên địa lực kịch liệt ba động nhưng muốn ảnh hưởng tới độ cao này tuyệt đối là chuyện không có khả năng, bởi vậy có thể suy ra, nếu không có người báo trước, vị trưởng giả này nhất định phải dùng thần niệm quan sát tình hình phía dưới.
Chỉ là, lão nhân gia khổ tu nhiều năm, sao đột nhiên làm chuyện rảnh rỗi này nhỉ?
Liếc mắt nhìn Vân thái thượng chưởng lão, thấy vẻ mặt hắn cũng kinh ngạc khó hiểu, không khỏi buồn bực. Nhưng mà hắn cũng là lão già thành tinh, tuy rằng trong lòng không giải thích được nhưng miệng vẫn không chút chần chờ: "Đúng là người này."
"Hắc hắc, quả nhiên không ngoài sở liệu của lão phu." Lão nhân phát ra một tiếng cười dài vui vẻ, nói: "Lão phu đã sớm biết tiền đồ kẻ này không thể hạn lượng, chỉ là không ngờ hắn đã đạt tới mức này, chờ hắn tấn chức linh thể, thành tựu ít nhất có thể sánh ngang với lão phu."
Chưởng giáo chân nhân cùng Vân thái thượng chưởng lão đều hít sâu một hơi, trong lòng họ cảm xúc ngổn ngang.
Nếu trong tông môn lại xuất hiện một nhân vật như lão giả kia, vậy Vạn Kiếm tông tuyệt đối có thể vùng lên trong bát đại tông môn, áp chế bảy đại tông môn còn lại, trở thành đệ nhất môn phái chân chính.
Nhưng mà, khiếp sợ của họ không chỉ có thế, lão nhân tiếp tục nói: "Vạn kiếm hợp nhất, đây là chuyện trước kia lão phu không thể làm được, một khi hắn tấn chức linh thể hấp thu thiên địa lực vào vạn kiếm hợp nhất, uy năng có thể đến mức nào đây... hắc hắc, thật khiến kẻ khác chờ mong a. Người này tương lai có thể siêu việt hơn lão phu cũng không biết chừng."
Trong hư không sắc mặt hai người khẽ biến, Vân thái thượng trưởng lão nói: "Sư tôn, lão nhân gia ngài đã là cường giả đỉnh phong, Trịnh Hạo Thiên cho dù tuyệt thế thiên tài cũng không có khả năng siêu việt hơn ngài."
Lão nhân trầm mặc chốc lát, nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng biết võ học vô vờ, ngay cả các bậc tiền bối cũng không biết cực hạn của võ đạo là ở đâu, ngươi sao có thể suy đoán chứ."
Vân thái thượng chưởng lão vội cúi thấp người, cung kính nói: "Đệ tử lỗ mãng, xin sư phụ thứ tội."
"Haiz, ngươi an nhàn trong tông đã lâu, nếu có cơ hội ra ngoài trải nghiệm một chút đi."
"Vâng, đệ tử tuân mệnh."
Chưởng giáo chân nhân thần tình trên mặt khẽ động, vị lão nhân này răn dạy Vân thái thượng chưởng lão cũng đồng thời đề tỉnh hắn, không phải sao?
"Việc này lão phu đã biết, các ngươi lui xuống đi."
Chưởng giáo chân nhân giật mình, nói: "Sư thúc, chúng ta phải là thế nào để tài năng của hắn thuận lợi phát triển đây?"
Nếu là đệ tử khác, với kiến thức cùng năng lực của chưởng giáo chân nhân đương nhiên có thể vạch ra cho họ một con đường rộng lớn thênh thang, để cho bọn họ tu luyện không phải đi đường vòng.
Thế nhưng Trịnh Hạo Thiên quyết không giống đệ tử bình thường.
Trên thế giới này, có thể chỉ bảo cho hắn tuyệt không có nhiều, mà trong tông môn cũng chỉ có vị trưởng giả bối phận tối cao này.
"Các ngươi không cần làm gì cả." Giọng nói của lão nhân kiên định mà hữu lực: "Nếu hắn có thể ngưng tụ vạn kiếm hợp nhất, như vậy nhất định đi theo con đường khác chúng ta, việc duy nhất các ngươi có thể làm là mặc kệ hắn, nhớ kỹ, không ước thúc hắn, không tạo áp lực cho hắn, để hắn tự mình tu hành, sau này hắn sẽ cho các ngươi kinh hỉ thật lớn."
Chưởng giáo chân nhân cùng Vân thái thượng trưởng lão hai mặt nhìn nhau, bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới lại nhận được đáp án này.
Vân thái thượng trưởng lão cũng thôi, nhưng chưởng giáo chân nhân trong lòng không khỏi nghĩ thầm, nếu sớm biết thế chúng ta tới đây làm quái gì.
Hai người liếc mắt nhìn nhau sau đó khom người làm lễ, hướng về phía xa bay nhanh đi.
Ngay khi thân ảnh họ biến mất, trong hư không chợt hé, một vị trung niên nam tử phóng khoáng cởi hồ lô màu đỏ ở bên hông xuống, hắn nhẹ nhàng mở ra, múi rượu thơm ngát lập tức phả vào mặt.
Hung hăng uống một ngụm, hắn ngẩng đầu nhìn trời, thì thào nói: "Lại là một đời thiên tài sao... hắc hắc, ngay cả Trang Mạt Mạt cũng đi theo bên người họ, đến tột cùng là thiên ý hay là nguyện vọng của ngươi đây?" Hắn uống rượu, vẻ mơ màng trong mắt đột nhiên biến mất, một tia sáng sắc bén chợt lóe qua.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không để bi kịch lại tiếp diễn!"
............
Bạch Thảo Phong, trên đỉnh núi một mảnh vui vẻ, các đệ tử trên mặt đều không che giấu nổi nụ cười.
Bọn họ vì Trịnh Hạo Thiên mà kiêu ngạo.
Từ xưa đến nay, tu luyện giả bình thường cùng cường giả linh thể chênh lệch như trời với đất, trước mặt cường giả linh thể, tu luyện giả bình thường căn bản không có tư cách mở miệng.
Thế nhưng hôm nay trên Phi Thiên phong, một chuyện phá vỡ quan niệm này của mọi người đã xảy ra.
Trịnh Hạo Thiên, một tu luyện giả thập giai không ngờ lại đơn phương quyết đấu với linh thể cường giả Hàn Tỳ Nguyên, hơn nữa còn đoạt được thắng lợi cuối cùng.
Tuy rằng Trịnh Hạo Thiên không giết chết Hàn Tỳ Nguyên tại chỗ, nhưng chỉ cần không phải kẻ mù là có thể nhìn ra, nếu không phải có linh thể cường giả cường đại nhúng tay, Hàn Tỳ Nguyên tuyệt đối khó thoát khỏi kết cục vong mạng.
Lấy thân phận tu luyện giả thập giai quang minh chính đại chiến thắng một linh thể cường giả, đây chính là chuyện chưa từng thấy trong nghìn vạn năm qua, đương nhiên khiến mọi người nhảy nhót vui sướng không thôi.
"Hạo Thiên, ngươi làm sao làm được?" Dư Uy Hoa dường như một con khỉ nhỏ chạy vòng quanh Trịnh Hạo Thiên, trên mặt rạng rỡ, nhưng miệng liên tục hỏi han.
Trịnh Hạo Thiên tức giận nói: "Ta không phải nói qua rồi sao, chỉ cần vạn kiếm hợp nhất là có thể thắng hắn."
"Vạn kiếm hợp nhất, ha ha..." Truyện Cảnh Thụy đã sớm cười toét miệng, hắn tủm tỉm nói: "Hạo Thiên, trong lịch sử Vạn Kiếm tông, vị lão tổ tông cường đại nhất cũng chỉ hợp nhất được chín ngàn chín trăm chín chín đạo kiếm quang, không ngờ ngươi có thể siêu việt hơn lão nhân gia, thực sự là..." Hắn chợt dừng một chút, trầm ngâm sau đó trịnh trọng nói: "Rất giỏi a."
"Đúng là rất giỏi." Một tiếng cười sang sảng từ ngoài vọng vào.
Mọi người giật mình liền thấy một đám người đi vào trong đại điện.
Dẫn đầu là một vị lão giả râu tóc bạc trắng, mà phía sau lão giả, đám Văn Nhân Băng Oánh cùng Cao Thăng mỉm cười nhìn mọi người.
Truyện Cảnh Thụy kinh ngạc kêu lên một tiếng, lập tức nhảy dựng lên, nói: "Đào phong chủ, sao ngài lại đích mình tới đây?"
Trịnh Hạo Thiên cùng đám người lập tức hiểu ra, bị lão giả kia chính là phong chủ đương đại của phượng sồ phong Đào Tĩnh Phái.
"Ha ha, lão phu hôm nay đến đây là để chúc mừng Trịnh sư điệt." Đào Tĩnh Phái cười ha hả: "Trịnh sư điệt không ngờ có thể thi triển vạn kiếp hợp nhất, thực sự khiến lão phu đại khai nhãn giới a."
Truyện Cảnh Thụy cùng mọi người đều trợn tròn mắt, trong lòng dâng lên một nghi vấn vô hạn.
Trịnh Hạo Thiên có thể chiến thắng Hàn Tỳ Nguyên cố nhiên là chuyện đáng để mọi người chúc mừng, thế nhưng kinh động đến cả phong chủ của Phượng Sồ phong cũng thực là quá khoa trương rồi.
Phượng sồ phong là một trong mười một trung phong, đường đường là phong chủ một phong, địa vị so với chưởng môn các đại môn phái cũng không thua kém chút nào.
Nhưng nhân vật như vậy không ngờ tự mình tới Bạch Thảo phong, hơn nữa nghe khẩu khí hắn dường như vì chuyện của Trịnh Hạo Thiên mà đến, tự nhiên khiến mọi người khó có thể tin. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Khom người thật sâu về phía lão giả, Trịnh Hạo Thiên nghiêm nghị nói: "Đào phong chủ quá khen, đệ tử cũng chỉ là may mắn thôi."
Hắn nói những lời này tuyệt đối là thực lòng, nếu như không có phượng hoàng chi hỏa tại thời khắc cuối cùng trợ giúp, cho dù hắn là linh thể song tu cũng không nhất định có thể tiếp tục kiên trì.
Đào Tĩnh Phái nhìn hắn thật sâu, thâm ý nói: "Trịnh sư điệt, ngươi có biết linh khí sư tấn chức linh thể trong Vạn Kiếm tông ta sẽ có chỗ đặc thù gì không?"
Trịnh Hạo Thiên sửng sốt, trong lòng khẽ động, nói: "Vạn Kiếm Quyết?"
"Không sai, là Vạn kiếm quyết."
Đào Tĩnh Phái than nhẹ một tiếng nói: "Vạn kiếm quyết chính là công pháp cường đại nhất bản tông, chính là một tuyệt học thần kỳ của nhân tộc ta, sự thần kỳ của công pháp này phải tấn chức linh thể mới có thể thể hiện rõ ràng ra ngoài."
Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư hai mắt lóe sáng, hai người họ đều là linh khí sư tu luyện Vạn Kiếm Quyết, nhưng lại là siêu phẩm tư chất, tự nhiên trong lòng vui mừng quá đỗi.
"Đào sư huynh nói đúng."
Bỗng nhiên một giọng nói oang oang từ bên ngoài vang lên, Miêu Kiếm Cương mang theo đám người Khô Vinh phong nối đuôi nhau mà tới.
Truyện Cảnh Thụy cùng mọi người đều kinh ngạc, tuy rằng họ đoán được đám phong đầu thân cận với Bạch Thảo phong sẽ đến đây chúc mừng, nhưng không ngờ phong chủ Phượng Sồ phong cùng Khô Vinh phong cũng đều tới, chuyện này tuyệt đối không tầm thường.
Đào Tĩnh Phái mỉm cười nói: "Miêu sư đệ cũng tới rồi."
Miêu Kiếm Cương cười khổ nói: "Việc này kinh động đến cả Đào sư huynh, tiểu đệ sao dám không đến."
Truyện Cảnh Thụy cẩn trọng nói: "Hai vị phong chủ, các người..."
Hai người họ đều là cường giả linh thể, tự nhiên có thể dùng lối huynh đệ xưng hô, nhưng Truyện Cảnh Thụy không có khả năng lỗ mãng.
Đào Tĩnh Phái cười dài nhìn Trịnh Hạo Thiên, nói: "Bạch Thảo Phong các ngươi từ trước đến giờ chưa xuất hiện linh thể cường giả vì thế còn vài chuyện chưa biết." Hắn dừng một chút nói: ''Nhưng mà chuyện này cũng không phải là bí mật, theo lão phu biết, người có tạo nghệ càng mạnh trên phương diện Ngưng Kiếm thuật sau khi tiến giai linh thể thu hoạch càng lớn. Trịnh sư điệt tại thập giai có thể cô đọng ra Vạn Kiếm hợp nhất, tiền đồ ngày sau không thể hạn lượng a."
Mọi người lúc này mới chợt hiểu, trách không được hai người họ rồng rắn đến đây chúc mừng, thì ra đều do Vạn Kiếm Hợp Nhất.
Truyện Cảnh Thụy kinh hỉ, nói: "Đào phong chủ, ngài nói Hạo Thiên sau này chắc chắn có thành tựu?"
Tất cả mọi người đều ngưng thở, rất sợ nghe được tin tức không hay.
Đào Tĩnh Phái do dự một chút, chậm rãi nói: "Lúc trước Túy sư tổ ở thập giai ngưng luyện được chín ngàn chín trăm chín mươi chín kiếm."
Truyện Cảnh Thụy hô hấp dần trở nên trầm trọng, hắn run giọng hỏi: "Ngài nói, thành tựu sau này của Hạo Thiên có thể sánh với Túy sư tổ?"
Đào Tĩnh Phái khóe miệng hé ra một nụ cười, cũng lặng lẽ không trả lời, chỉ là ai cũng biết sắp có một nhân vật có thể sánh vai với vị lão nhân gia kia, trong lòng khó nén nổi kích động....
Nhưng mà, bọn họ không biết, ngay khi trận đấu kết thúc, tin tức này như một trận cuồng phong quét ngang khắp Phiêu Miểu đại lục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.