Thân hình cao to của gã hơi hướng ra sau, người này không còn bất kỳ ý niệm tranh cường đấu ngoan gì nữa rồi, thậm chí còn không thèm để ý tới sự an nguy của đồng bạn mà đình bỏ chạy một mình.
Tuy gã ở trong tộc nhân cũng có danh hiệu dũng giả vang dội, cho dù là tộc nhân đồng giai cũng còn lâu mới là đối thủ của gã. Nhưng nếu là so với mấy tên quái thai ở trước mặt này, vậy thì chính là trẻ con gặp người lớn, không đáng để nhắc tới.
Hai nhân loại luyện yêu võ giả đó, không ngờ có thể trong nháy mắt giết chết tộc nhân cửu giai đã khiến gã kinh hãi không thôi. Mà một nhân loại linh khí sư khác còn khoa trương hơn, vô số kiếm quang vừa bắn ra, lập tức như phô thiên cái địa, hai tộc nhân thập giai bị vây khốn bên trong không ngờ lại sinh tử chưa rõ, ngay cả một chút dấu hiệu có thể chạy thoát cũng không có.
Ba người, đối phương mới chỉ có ba người ra tay, đã khiến cho bốn đồng bạn của mình hoặc bị khốn hoặc bị giết, mà người còn lại thì chắp tay sau lưng, cười lạnh nhìn hắn, trong ánh mắt đó mang theo vẻ chế giễu châm biếm không thể che giấu, khiến cho gã từ đầu đến chân đều lạnh toát như rơi vào hầm băng.
"Muốn chạy à? Vậy thì phải xem xem ngươi có bản lĩnh đó không đã." Lâm Đình cười dài một tiếng, hai cái cánh dưới nách khẽ động, đã đằng không bay lên, ở trong hư không vẽ ra một quỹ tích như thiểm điện, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-thien/1234126/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.