Dưới lôi đài, Quảng Hưng Lâm cùng Đái Mai Lư đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ cùng là đồng môn với Phạm Uẩn Ngụy đã mấy chục năm, có thể coi như hiểu rõ lẫn nhau. Nhưng bọn họ cũng không biết, Phạm Uẩn Ngụy từ khi nào đã có một kiện thần binh cường đại như thế. Kiện thần binh này không chỉ khiến tốc độ tu luyện Ảo Ảnh thân pháp của hắn tăng lên gấp đôi, mà ngay cả thủ đoạn trên phương diện ẩn nấp mà hắn thể hiện cũng cường đại đến khó tin. Hai người ở dưới lôi đài quan sát một hồi lâu, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, ngay cả một chút bóng đáng của Phạm Uẩn Ngụy cũng không tìm được. Bất quá, chân chính khiến bọn họ cảm thấy khiếp sợ và lo lắng, chính là thủ đoạn mà Phạm Uẩn Ngụy vừa làm. Trong đại bỉ thế này, một kích đầu tiên của Phạm Uẩn Ngụy không ngờ lại có mấy phần ý vị muốn giết chết Trịnh Hạo Thiên tại chỗ. Trịnh Hạo Thiên tuy chỉ là một tu luyện giả bát giai của phong vô danh, nhưng thân phận của hắn lại không đơn giản. Nếu thật sự giết chết hắn... Kết quả thế nào, hai người thực sự không dám nghĩ tiếp nữa, Sau khi nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên bình yên vô sự, hai người bọn họ không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng biến hóa tiếp theo lại khiến bọn họ có một cảm giác trở tay không kịp. Trịnh Hạo Thiên lại có thể nhìn thấy thuật ẩn nấp của Phạm Uẩn Ngụy, đồng thời khống chế kiếm quang, nhốt hắn vào trong thế giới kiếm hải. Vô Tận Kiêm Hải chính là kiếm trận cường đại nhất trong Vạn Kiếm quyết. Bên trong kiếm trận này, chính là một thế giới hoàn chỉnh. Một khi thế giới kiếm hải đã hình thành, thì tất cả mọi chuyện phát sinh bên trong sẽ bị ngăn cách với bên ngoài. Nếu là cường giả linh thể, thì bọn họ có thể dùng sức mạnh để phá giải, tạo ra một khe hở trên thế giới này, đồng thời quan sát chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cường giả thập giai như bọn hắn tuyệt đối không có năng lực như thế. Ẩn ước, một loại dự cảm xấu chợt dâng lên mãnh liệt trong lòng bọn hắn. Khuôn mặt Quảng Hưng Lâm khẽ run rẩy vài cái, Phạm Uân Ngụy không phải là Đái Mai Lư, hắn không có Kiên Thể đại thành, thỉ làm sao có thể chống đỡ năm ngàn vạn kiếm quang phi vũ mạn thiên này. Nếu đã bị kiếm hải bao vậy chỉ sợ chẳng thể kiên trì lâu được. Mặc dù không hề cam lòng, nhưng hắn vẫn thở dài một tiếng, kêu lớn: "Trịnh sư đệ, xin dừng tay, trận này chúng ta nhận thua." Hắn vừa dứt lời, kiếm quang đầy trời đã từ từ tiêu tán. Trái tim Quảng Hưng Lâm chợt giật thót lên, hai mắt đột nhiên trở nên ngưng trọng. Bên cạnh hắn, Đái Mai Lư điên cuồng hét lên một tiếng, sải bước lao đi như một cơn gió, xông lên lôi đài, đi tới trước Phạm Uẩn Ngụy. Lúc này, thân hình nhỏ gầy của Phạm Uẩn Ngụy đã lẳng lặng nằm trên một vũng máu. Trên người hắn đã bị đâm thủng mấy trăm chỗ, chỉ còn một đôi con ngươi đã mất đi thần thái tựa hồ còn có một tia oán độc. Nguồn truyện: Truyện FULL Đái Mai Lư giơ ngón tay, run rẩy chỉ về phía Trịnh Hạo Thiên, trong ánh mắt phảng phất như bốc lên một ngọn lửa vô hình. "Ngươi... tại sao ngươi lại giết Phạm sư đệ?" Trịnh Hạo Thiên lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: "Trong đại bỉ, tiểu đệ đương nhiên phải toàn lực ứng phó, không thể lưu thủ." "Ngươi...." Đái Mai Lư nhất thời trợn trừng hai mắt, chân khí trong cơ thể điên cuồng sôi trào, lại một lần nữa yêu hóa biến thân. Sư đệ đồng môn học nghệ mấy chục năm không ngờ lại chết ngay trước mắt, điều này thật sự khiến hắn không thể khống chế được minh nữa rồi. "Chậm đã." Thân ảnh chợt lóe, Quảng Hưng Lâm đã chắn trước người Đái Mai Lư. Đái Mai Lư hơi do dự một chút, cuối cùng cũng đè ép được lửa giận trong lòng. Quảng Hưng Lâm lạnh lùng nhìn Trịnh Hạo Thiên, gằn ra từng chữ một: "Trịnh sư đệ, tất cả mọi người đều là đồng môn, hà cớ gì ngươi lại hạ độc thủ như vậy." Trong con ngươi Trịnh Hạo Thiên cũng toát lên vẻ lạnh như băng, không có bất cứ chút tình cảm nào. Hắn chậm rãi nói: "Trẻn người vị Phạm sư huynh này có dị bảo. Nếu tiểu đệ không dốc hết toàn lực, chỉ sợ không những không thể đánh bại hắn, mà ngược lại còn bị hắn lấy mạng." "Quảng Hưng Lâm, Đái Mai Lư, vừa rồi khi Phạm Uẩn Ngụy ra tay, liệu hắn có lưu thủ không? Các ngươi có thể động sát tâm, muốn lấy mạng đệ tử Bạch Thảo phong chúng ta, chẳng lẽ mạng các ngươi lại quý giá như thế, không ai được giết hả?" Một tiếng quát tràn đầy giận dữ chợt từ ngoài quang cầu vang lên. Lão nhân Truyện Cảnh Thụy râu tóc dựng đứng, ngón tay chỉ thẳng về phía trước, vẻ mặt giận dữ vô cùng. Khí thế Quảng Hưng Lâm, Đái Mai Lư lập tức suy yếu mấy phần. Phạm Uẩn Ngụy xuất thủ tàn nhẫn, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy, nếu đổi lại là một tu luyện giả bát giai bình thường, dưới một kích vừa rồi, chỉ sợ đã chết thảm đương trường rồi. Hơn nữa, hai người bọn họ cũng là đồng môn với Phạm Uẩn Ngụy nhiều năm, đương nhiên có thể từ động tác của hắn mà cảm nhận ra một tia sát khí. Đây tuyệt đối là tuyệt sát chỉ thuật muốn dồn Trịnh Hạo Thiên vào chỗ chết. Nếu như vậy, Trịnh Hạo Thiên có giết ngược lại hắn, tựa hồ cũng không phải việc khó lý giải. Nhưng mà, tuy bọn họ biết rõ đạo lý này, nhưng nhìn huynh đệ đông mòn mấy chục năm cứ như vậy chết thảm trước mắt, cỗ tà hỏa trong lòng này căn bản không thể không phát tiết. "Trong đại bỉ, chết là không thể tránh khỏi. Quảng Hưng Lâm, các ngươi không nên vướng bận." Trong hư không, một đạo thanh âm sang sảng chợt vang lên, không chỉ truyền khắp quang cầu, mà còn truyền khắp cả đỉnh Phi Thiên hạ phong. Tất cả mọi người trong lòng đều rùng mình, khom người tuân lệnh. Quảng Hưng Lâm cắn răng, nói: "Tuân lệnh pháp chỉ chưởng giáo chân nhân." Hít sâu một hơi, Quảng Hưng Lâm nói: "Đái sư đệ, mang di thể sư đệ trở về bản phong thôi." Đái Mai Lư gật đầu, dùng một ánh mắt tràn ngập oán hận ngước lên nhìn Trịnh Hạo Thiên, tiếp đó nhấc thi thể của Phạm Uẩn Ngụy lên, trực tiếp rời khỏi quang cầu, hướng về phía Đường Phẩm phong xa xa mà bay đi. Lần này hắn đã thua, đương nhiên không còn tư cách xuất chiến nữa. Hơn nữa tính tình hắn nóng nảy, lưu lại đây ngược lại còn vướng chân vướng tay, cho nên Quảng Hưng Lâm mới bảo hắn đưa thi thể Phạm Uẩn Ngụy trở về. Quảng Hưng Lâm lui lại mấy bước, hai tay hơi ôm quyền, nói: "Trịnh sư đệ, vẫn còn một trận cuối cùng. Quý phong sẽ thay người xuất chiến, hay vẫn là ngươi tiếp tục?" Hắn nói như vậy thật ra cũng hơi thừa. Trong Bạch Thảo phong không có cường giả thập giai tọa trấn, mà có thể chiến thắng thập giai, cũng chỉ có tên tiểu quái vật trước mắt này thôi. Nếu thay người xuất chiến, thì tuyệt đối là tự rước nhục. Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Nếu Quảng sư huynh có thể đánh bại tiểu đệ, thì đương nhiên sẽ có người tới lĩnh giáo tuyệt học của sư huynh." Quảng Hưng Lâm mặt không đổi sắc, gật đầu nói: "Được, sư đệ cẩn thận." Nói xong, hắn liền nhẹ nhàng vung tay lên. Trong nháy mắt, vô số đạo quang hoa từ trên người hắn tràn ra, đồng thời trên tay hắn cũng xuất hiện thêm một thanh trường kiếm chớp sáng không ngừng. Những quang hoa xung quanh thân thể hắn mãnh liệt trùng kích về phía trường kiếm, sau đó cùng thanh trường kiếm đột nhiên phân liệt ra. Giống như trên thân kiếm được bọc một thứ gì đó có thể phân giải, chúng hóa thành càng nhiều những quang điểm lấp lánh hơn, cùng vô số quang hoa kia mà tràn ra. Những quang điểm này ngay sau đó đã biến thành vô số đạo kiếm quang, đồng thời khuếch tán ra xung quanh. Khi tất cả kiếm quang đã tràn ngập khắp lôi đài, trường kiếm trong tay Quảng Hưng Lâm đã nhỏ đi hơn một nửa rồi. Đây mới là phương pháp truyền thống mà linh khí sư tu luyện Vạn Kiếm quyết sử dụng khi đối địch. Bọn họ rút ra một phần kiếm quang, đồng thời đưa vào trong khí xoáy để bồi dưỡng, biến chúng trở thành kiếm hạch tâm cường đại. Mà số kiếm còn lại thì kích phát chúng ra từ trước, đồng thời để chúng bám lên trên thần binh bản mạng. Ngày thường đương nhiên sẽ không cần dùng tới, chỉ khi nào gặp phải cường địch, thì có thể lập tức phóng thích ra bất cứ lúc nào. Nếu trong chiến đấu có hao tổn, thỉ có thể tùy thời kích phát thần binh chi quang, một lần nữa bù đắp lại số lượng kiếm tiêu hao. Cứ như thế lập thành một vòng tuần hoàn, mới là bài chuẩn của linh khí sư chính thống. Đương nhiên, khí xoáy của mỗi người mỗi khác, số lượng kiếm quang hạch tâm có thể cất chứa cũng chẳng ai giống ai. Giống như cái loại quái thai như Trịnh Hạo Thiên - có thể đem tất cả kiếm quang đưa vào trong khí xoáy, bồi dưỡng trở thành kiếm quang hạch tâm thì tuyệt đối là người đầu tiên từ trước tới nay. Quảng Hưng Lâm vô luận thế nào cũng không thể so sánh được. Hắn là một vị linh khí sư thượng phẩm, cho dù tấn thăng đến thập giai rồi, nhưng cũng chỉ có bảy mươi khí xoáy mà thôi. Bất quá, chênh lệch trên đẳng giai lại quá lớn, khiến cho bản chất khí xoáy của hắn lại vượt quá Trịnh Hạo Thiên. Đây là ưu thế của đẳng giai, kết cấu và phương thức vận hành của hắn khác với bát giai rất nhiều. Nhưng cho dù là thế, khí xoáy của hắn cũng chỉ có thể chứa được một phần trăm kiếm quang mà thôi. Số lượng kiếm quang cực hạn của linh khí sư thượng phẩm thất xoáy đạt tới con số khủng bố - hơn hai trăm triệu tám ngàn vạn đạo. Sau khi tấn thăng thập giai, Quảng Hưng Lâm phải dùng ước chừng ba năm thời gian mới có thể kích phát ra toàn bộ kiếm quang. Nhưng cái chết của Phạm Uẩn Ngụy đã khiến lửa giận trong lòng hắn khó có thể dập tắt được, cho nên vừa xuất thủ liền lập tức tung hết toàn lực. Toàn bộ hai trăm triệu tám ngàn vạn đạo kiếm quang trong nháy mắt đã bị hắn xuất ra toàn bộ. "Vô Tận Kiếm Hải...." Cùng với tiếng quát lớn của hắn, hơn hai trăm triệu đạo kiếm quang ầm ầm lao đi, hướng về phía Trịnh Hạo Thiên mà xông tới. Vạn Kiếm quyết là công pháp tối cường giúp Vạn Kiếm tông lập nên cơ nghiệp này. Mà uy lực chân chính của Vạn Kiếm quyết chỉ thực sự được thể hiện khi số lượng kiếm quang lên tới số lượng trăm triệu. Kiếm quang quá trăm triệu, lập tức sẽ trở thành vô biên vô hạn, vô cùng vô tận. Lúc này, vô số kiếm quang giống như sóng cuộn biển gầm, ầm ầm tới, phảng phất như muốn nuốt chửng cả vùng trời. Chân mày Trịnh Hạo Thiên hơi nhướng lên. Quanh người hắn cũng hiện lên vô cùng vô tận kiếm quang. Tuy số lượng rõ ràng không bằng đối phương, nhưng mức độ ngưng luyện lại chỉ có hơn chứ không có kém. Đặt biệt là trên mỗi đạo kiếm quang đều chớp động một tia sáng rực rỡ động nhân, khiến chúng dường như được có thêm một tia sinh mạng. Nhưng số lượng kiếm quang của hắn dù sao cũng còn quá ít. Năm ngàn vạn tuy nhiều, nhưng đối diện với hai trăm triệu tám trăm ngàn, thì lại có vẻ quá nhỏ bé. Trong nháy mắt, thân ảnh của hắn đã bị Vô Tận Kiếm Hải khôn cùng nhấn chìm, không thấy tung tích đâu nữa. Ngoài quang cầu, sắc mặt tất cả mọi người trên Bạch Thảo phong đều trở nên khẩn trương. Bọn họ đều biết, địa vị của linh khí sư trong phong luôn luôn cao hơn tu luyện giả. Mà thực lực của linh khí sư lại mạnh hơn luyện yêu võ giả cùng giai một bậc. Đặc biệt là linh khí sư tu luyện Vạn Kiếm quyết, đồng thời có tư chất thượng phẩm. Một khi bọn họ đạt tới thập giai, sức mạnh lại càng đột tăng. Chỉ là, cho đến giờ phút này, sau khi nhìn thấy Vô Tận Kiếm Hải phảng phất có thể tràn ngập toàn bộ lôi đài trong quang cầu, bọn họ mới chính thức cảm nhận được uy lực của Vạn Kiếm quyết. Ức vạn kiếm quang chi hải... Trịnh Hạo Thiên có thể chống cự được sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]