Chương trước
Chương sau
"Đinh...."
Vô cùng vô tận kiếm quang chợt xẹt qua hư không, đánh bay một thanh cự kiếm ra ngoài.
Ngoài quang cầu, lập tức vang lên vô số tiếng kinh hãi.
"Thập kiếm hợp nhất, không ngờ lại là Ngưng Kiếm thuật thập kiếm hợp nhất."
"Hắn thật sự vừa tấn thăng bát giai ư?"
"Ngu thế, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói, hắn mới tam giai đã nắm giữ được Ngưng Kiếm thuật rồi sao. Hiện giờ tấn chức bát giai, đương nhiên có thể nắm giữ thập kiếm hợp nhất rồi."
"Nhưng hắn vừa mới tấn chức bát giai mà...."
Hàng loạt tiếng than thở khác nhau liên tiếp vang lên. Ánh mắt của mọi người nhìn về phía quang cầu mỗi người mỗi khác.
Hôm nay là ngày đại bỉ thứ chín, mà Bạch Thảo phong không ngờ lại vượt xa khỏi dự đoán của mọi người, một đường quá quan trảm tướng, thuận lợi đánh đến trận thứ chín rồi.
Trong những đổi thủ mà bọn họ gặp phải, tất cả những cường giả từ bát giai trở xuống đều bị Lâm Đình và Dư Uy Hoa quét sạch, mà cửu giai và thập giai cũng dễ dàng bị Trịnh Hạo Thiên đánh bại.
Tới hôm nay, đại đa số các phong vô danh đều đã bị đào thải, cho nên cũng càng có nhiều người chạy tới nơi này quan chiến.
Mà lúc này Trịnh Hạo Thiên đang giao chiến với một vị cường giả thập giai của đối phương.
Tuy cùng là cường giả thập giai, nhưng vị cường giả trước mắt hắn so với Thi Lang thì rõ ràng cao minh hơn rất nhiều.
Ở quanh thắn thể hắn, có một tấm thuẫn bài do linh quang biến thanh, không ngừng bay lượn xung quanh, bảo hộ hắn đến một giọt nước cũng không lọt. Đồng thời, thần binh trong tay người này cũng là một kiện bảo khí trường kiếm cực phẩm rất hiếm thấy.
Uy lực thanh bảo khí này rõ ràng cao hơn hắn đồng nhân của Thi Lang một bậc. Mỗi một lần hắn vung trường kiếm lên, từng đạo từng đạo quang mang giống như thực chắt, lập tức bắn ra. Mà bên trong những đạo quang mang này, không ngờ lại có kỳ hiệu ngưng luyện, mức độ cứng rắn không gì so sánh nổi. Nhân lúc Trịnh Hạo Thiên không đề phòng, bất ngờ mạnh mẽ xông ra khỏi thế giới kiếm hải của Trịnh Hạo Thiên.
Bất quá, vận may của hắn cũng đừng lại ở đây thôi.
Trịnh Hạo Thiên lập tức khống chế kiếm quang, thi triển Ngưng Kiếm thuật thập kiếm hợp nhất.
Ngưng Kiếm thuật, đây chính là kiếm kỹ cơ bản cường đại nhất trong Vạn Kiếm quyết.
Linh khí sư bình thường, chỉ có thất giai trở lên mới có thể tu luyện và nắm giữ được. Nhưng cho dù là thất giai đỉnh phong, bất quá cũng chỉ có thể thi triển nhất hoặc nhị kiếm hợp nhất mà thôi.
Chỉ có tấn chức bát giai, mới có thể nắm giữ được thập kiếm hợp nhất.
Mười đạo kiếm quang đung hợp thành một, tuy khiến số lượng kiếm quang giảm đi mười lần, nhưng uy lực của toàn bộ kiếm trận ngược lại còn tăng lên gắp mấy lần,
Chỉ là, linh khí sư bình thường muốn tu luyện Ngưng Kiếm thuật tới cảnh giới thập kiếm hựop nhất, ít nhất cũng phải có tu vi bát giai đỉnh phong.
Mà Trịnh Hạo Thiên hiện tại mới thắng cấp bát giai xong, không ngờ lại có thực lực cường hãn tới mức này, đương nhiên là khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc và hâm mộ rồi.
"Đi...."
Trịnh Hạo Thiên vừa quát lớn một tiếng, toàn bộ năm trăm vạn đạo kiếm quang lập tức ầm ầm lao tới, tấn công vị cường giả thập giai đối phương.
Sắc mặt người nọ ảm đạm, hắn vẫy tay, trường kiếm đang bị đánh bay lập tức xoay tròn một vòng, cuối cùng rơi xuống tay hắn.
Hắn cũng quát lớn một tiếng, kiếm thuẫn hợp kích, không ngờ không lùi mà tiến, hướng về phía Trịnh Hạo Thiên mà vọt tới.
Bởi vì hắn đã biết, nếu bị kiếm hải cuốn vào bên trong, thì trận này tất thua không thể nghi ngờ. Một khi đã vậy, không bằng liều mạng đánh cược một lần, có lẽ còn có thể cầu thắng trong hung hiểm, chỉ cần có thể đánh thương Trịnh Hạo Thiên, thì uy lực Vô Tận Kiếm Hải có lớn hơn nữa, thì cũng không còn đáng sợ.
Nhưng, chỉ nghe một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, sau khoảnh khắc khi thân thể người này giao phong cùng kiếm hải, cả người hắn lập tức bay ngược về phía sau, mà thần binh chỉ quang cường đại xung quanh thân thể hắn cũng tan rã không còn.
Tổ hợp sức mạnh của hai kiện bảo khí trong tay hắn, không ngờ không thể địch lại năm trăm vạn kiếm quang, bị một chiêu đánh văng ra ngoài.
Mi tâm Trịnh Hạo Thiên hơi nhíu lại. Một chiêu toàn lực của người này quả nhiên có uy thế kinh người. Ngay cả kiếm quang Ngưng Kiếm thuật của hắn cũng thiếu chút nữa bị đánh tan.
Bất quá, hắn vẫn không do dự vung tay lên, kiếm quang vừa lóe lên đã cuốn người này vào bên trong.
Người nọ khẽ thờ dài một tiếng, biết không thể xoay chuyển càn khôn nữa rồi, đành cao giọng nhận thua.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng quyết liệt này, tất cả mọi người ngoài quang cầu lại lâm vào khiếp sợ.
Với lực lượng của kiếm quang hư thể, lại có thể ngạnh kháng uy lực hai kiện bảo khí mà không tan vỡ. Ngưng luyện tới mức này, thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Cho dù là kiếm quang hạch tâm và Ngưng Kiếm thuật có phối hợp với nhau, tựa hồ cũng không thể nào tạo ra uy lực lớn đến vậy.
Mấy trận so đấu, uy lực kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên, đủ khiến tất cả mọi người phải khiếp sợ. Bởi vì từ đầu tới cuối, vô luận hắn có gặp phải đối thủ thế nào, nhưng kiếm quang vẫn không hề bị chắn võ, dù chỉ một lần.
Điềm này, cho dù là kiếm quang của cường giả thập giai cũng không thể làm được.
Nhưng, Trịnh Hạo Thiên - một thanh niên mới có tu vi bát giai, lại có thể làm được chuyện tưởng như không thể này.
Vươn tay điểm một chỉ, kiếm quang bay múa đây trời lập tức thu liễm, đồng thời quay trở lại trong khí xoáy. Trịnh Hạo Thiên ôm quyền thi lễ, nói: "Đa tạ!"
Vị trung niên nhân đối thủ của hắn sắc mặt ẩn ước trắng bệch, lúc này mới miễn cường cười, rồi xoay người ly khai quang cầu.
Hắn là người mạnh nhất bản phong, nếu ngay cả hắn cũng thua, vậy kết quả trận so đấu này đương nhiên đã được ấn định rồi.
Mọi người vây xem Bạch Thảo phong lập tức hoang hô ngất trời, cho dù là người ổn trọng như Truyện Phàn Cao cũng không nhịn được mà tươi cười rạng rỡ.
Vào giờ khắc này, không có ai lại có hứng thú đi chú ý kẻ bại trận, mà tất cả đều đem ánh mắt hâm mộ và tiếng hoan hô dành tặng cho người chiến thắng.
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu với hai tên bằng hữu, ba người cùng nhau rời khỏi quang cầu, theo mấy người Truyện Cảnh Thụy trở về Bạch Thảo phong.
Dọc đường đi, người chủ động hỏi thăm bọn họ thật sự nhiều không đếm xuể, cho dù là ánh mắt của đám người hạ phong nhìn về phía này cũng hoàn toàn khác xưa.
Đây là thực lực. Khi một phong thể hiện ra thực lực, khiến người khác phải thừa nhận, đãi ngộ mà bọn họ nhận được sẽ hoàn toàn bất đồng.
Bạch Thảo phong hiện giờ tuy vẫn chỉ là một phong vô danh, nhưng trong mắt đại đa số mọi người, nó gần như đã nắm chắc một danh ngạch hạ phong rồi, vốn cái danh ngạch này phải mười năm sau mới rơi vào tay Bạch Thảo phong, nhưng hiện giờ xem ra, Bạch Thảo phong có được cái loại quái thai như Trịnh Hạo Thiên này, rất có thể sẽ hoàn thành mục tiêu trong ngay năm nay rồi.
Đương nhiên, muốn hoàn thành được cái mục tiêu này, thì hắn phải vượt qua hai chướng ngại khổng lồ nữa. Mà đối diện với hai cái chướng ngại này, cũng không có bao nhiêu người coi trọng Trịnh Hạo Thiên cả.
Sau khi trở lại bản phong, nụ cười trên mặt Truyện Cảnh Thụy lập tức thu liễm trở lại.
Hắn trầm giọng nói: "Hạo Thiên, hôm nay tiêu hao thế nào?1'
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Sư tổ yên tâm, đệ tử tinh lực sung mãn, cho dù hiện giờ có đấu thêm một trận nữa, cũng không thành vấn để."
Hôm nay, tuy hắn để đối phương thoát khỏi kiếm trận, đồng thời bại lộ Ngưng Kiếm thuật thập kiếm hợp nhất trước mặt mọi người. Nhưng Trịnh Hạo Thiên vẫn không hề ảo não, bời vì thực lực chân chính của hắn không chỉ có như vậy.
Truyện Cảnh Thụy chậm rãi gật đầu nói: "Vậy thì tốt rồi, bất quá...." Hắn hơi dừng lại, nói: "Hạo Thiên, trận chiến ngày mai, chính là trận chiến quan trọng nhất trong đại bỉ phong vô danh, cũng là trận chiến gian khổ nhất từ trước tới giờ, ngươi không thể khinh địch sơ suất được."
Trịnh Hạo Thiên vẻ mặt nghiêm nghị, cung kính nói: "Dạ."
Số lượng phong trong tổ của bọn họ cũng không quá nhiều, sau khi trải qua chín vòng, hiện giờ đã chỉ còn lại hai phong mà thôi.
Một phong đương nhiên là Bạch Thảo phong, mà đối phương cũng là một trong mười một phong hạt giống - Đường Phẩm phong.
Đường Phẩm phong, ngay cả trong vạn phong vô danh, thực lực kỳ thật cũng được bài danh vào hàng đầu. Bởi vì trong phong đối phương, có tới tận ba vị cường giả thập giai.
Quảng Hưng Lâm, Đái Mai Lư, Phạm Uẩn Ngụy.
Ba người này là cường giả chân chính trong Đường Phẩm phong, được xưng là Đường Phẩm tam kiệt, là trụ cột vững chắc của Đường Phẩm phong. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hon nữa, ba người bọn họ cũng không phải vừa thăng cấp thập giai, mà là cường giả thập giai đã thành danh từ lâu rồi.
Không những cảnh giới bản thân bọn họ đã củng cố, mà trong tay cũng có tuyệt nghệ. Trong đỏó, Quảng Hưng Lâm còn là một vị linh khí sư thượng phẩm.
Sau khi thu nhận được vị linh khí sư thượng phấn này. Đường Phẩm phong liền một mực lặng lẽ chuẩn bị tấn chức hạ phong.
Kỳ thật, trong hai lần đại bỉ trước, bọn họ đều thông qua đại bỉ phong vô danh, tiến vào trận chung kết cuối cùng rồi, chỉ đáng tiếc là, vận khí bọn họ thật sự xấu đến mức không thể xấu hơn.
Không ngờ liên tiếp hai lần đụng phải hai phong thực lực cường đại trong hạ phong.
Hai phong kia tuy thuộc hàng bét rem trong một trăm mười một tòa hạ phong, trong phong cũng không có cường giả linh thể tọa trấn, cho nên mới bị đào thài trong đại bỉ hạ phong.
Nhưng cho dù là thế, thực lực và sức mạnh của bọn họ vẫn hơn xa một phong vô danh.
Ba người Đường Phẩm phong mặc dù dốc hết toàn lực, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc, gục ngã trước cửa ải cuối cùng.
Bất quá, thanh danh Đường Phẩm phong cũng vì vậy mà uy chấn khắp vạn phong vô danh. Bắt cứ người nào trong ba vị cường giả thập giai kia cũng có thể cân toàn bộ Bạch Thảo phong.
Truyện Phàn Cao than nhẹ một tiếng nói: "Trận chiến ngày mai. Lâm Đình và Dư Uy Hoa không nên xuất thủ. Hạo Thiên, hết thảy phải nhờ vào ngươi rồi."
Dư Uy Hoa và Lâm Đình đưa mắt nhìn nhau. Hai người bọn họ mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn đành im lặng.
Trong mấy ngày vừa qua, tuy bọn họ cũng từng khiêu chiến vượt cấp, nhưng đối thủ của bọn họ lại càng ngày càng mạnh. Lúc đầu còn có thể chiến thắng vượt hai giai, nhưng về sau, cho dù gặp phải cường giả chỉ cao hơn một giai, cũng thắng rất khó khăn.
Trong những tu luyện giả cùng giai, bởi vì chênh lệch công pháp tu luyện, thậm chí là cả trang bị khác nhau, cho nên thực lực mỗi người cũng một khác.
Mà những nhân vật tiến sâu vào vòng trong hầu hết đều là tinh anh trong tinh anh. Cho nên đến lúc này, mà muốn khiêu chiến vượt cấp hai giai, thì hơi quá không thực tế.
Huống chi, đối thủ ngày mai bọn họ gặp phải lại là ba cường giả thập giai. Đứng trước mặt bọn họ, Dư Uy Hoa và Lâm Đình tuyệt đối không có bất cứ cơ hội thủ thắng nào.
Dư Uy Hoa đắm một quyển vào ngực Trịnh Hạo Thiên, nói: "Hạo Thiên, ngày mai ngươi phải thay bọn ta xuất thủ, đánh cho ba tên thập giai kia sưng hết mặt mũi lên đấy nhé."
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Ta nhất định sẽ làm hết sức."
Hắn nói có vẻ bình thản, nhưng lại ẩn ước lộ ra một sự tự tin cường đại không thể nào hình dung được, khiến cho đám ngươi Truyện Cảnh Thụy có một cảm giác tin tưởng đến kỳ lạ.
Bọn họ nhìn vẻ mặt thản nhiên của Trịnh Hạo Thiên, lại nhìn Hổ Bá Thiên đang mỉm cười ngồi ngay ngắn trong đại sảnh, không hẹn mà cùng có một ý nghĩ.
Chẳng lẽ Trịnh Hạo Thiên thật sự có thực lực vượt ba giai hay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.