Chương trước
Chương sau
Chỗ ở hiện tại của Trịnh Hạo Thiên là một đỉnh viện khá hẻo lánh trên Bạch Thảo phong, sỡ dĩ hắn nhìn trúng nơi này đó là do hoàn cảnh nơi đây u nhã an tĩnh, là một nơi tu luyện tốt, mà ở ngoài đỉnh viện, còn có một gốc đại thụ trăm năm cao ngất trời.
Lúc này ở dưới gốc đại thụ kia, một vị lão nhân đang nhân nhã, ngạo nghễ ngồi trên một mặt ghế. Phong chủ Truyện Cảnh Thụy của Bạch Thảo phong đang tươi cười bồi tiếp bên cạnh. Truyện Cảnh Thụy mặc dù là người đứng đầu của Bạch Thảo phong, nhưng thân phận cùng địa vị không thể so sánh với lão nhân này, chuẩn xác mà nói thì kém hơn rất nhiều, cho dù ngồi cùng một với nhau cũng chỉ có cảm giác thấp kém.
Trịnh Hạo Thiên không dám thất lễ,. ngay lập tức bước về phía trước cung kính khom lưng nói: "Đệ tử Trịnh Hạo Thiên ra mắt sư tổ, ra mắt Lỗ đại sư".
Vị lão nhân này đúng là Lỗ đại sư - người được xưng là đệ nhất cao thủ luyện khí trong Vạn Kiếm tông, thân phận của lão rất là đặc thù. Đừng nói Truyện Cảnh Thụy chỉ là một phong chủ phong vô danh, cho dù là phong chủ trung phong, thậm chí là chưởng giáo chân nhân thì cũng có thể nói trò chuyện ngang hàng.
Dù sao, lão nhân gia này cũng là khách khanh thái thượng trưởng lão của trong tông môn, mà không phải là tông môn đệ tử.
Truyện Cảnh Thụy vung tay lên, nói: "Miễn lễ, Hạo Thiên. Lỗ đại sư có chuyện quan trọng tìm ngươi, đã ở nơi này chờ ngươi chừng một ngày''.
Trịnh Hạo Thiên ngây người, thế mới hiểu ra rằng bản thân bế quan đột phá bát giai đã trôi qua không chỉ một ngày.
Ánh mắt của Lỗ đại sư đảo qua trên người Trịnh Hạo Thiên, không kìm được mà hiện lên một tia kinh ngạc, nói: "Ngươi đã thăng cấp bát giai rồi?"
Truyện Cảnh Thụy lặng đi một chút, trong con ngươi linh quang chớp động, lúc này mới để ý tới linh quang trên người đã tới tầng thứ tám. Hắn đột nhiên đứng lên, vừa kinh vừa hỉ: "Hạo Thiên... không ngờ lại tấn chức rồi".
Mặc dù trong lòng hắn ước mong Trịnh Hạo Thiên có thể tấn chức thập giai ngay lúc này, đồng thời đại biểu Bạch Thảo phong, khiến cho Bạch Thảo phong một bước lên trời, tiến thân vào hàng ngũ hạ phong.
Nhưng mà hắn biết rằng, đây là điều vọng tưởng mà thôi.
Cho nên, lúc này chợt nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên thật sự đã tấn chức, thật sự là không dám tin vào hai mắt của mình.
Phải biết rằng, Trịnh Hạo Thiên tấn chức thất giai linh khí bất quá cũng chỉ mấy tháng mà thôi, cho dù phỏng đoán lạc quan thì cũng không có khả năng tấn chức bát giai lúc này.
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười: "Là nhờ phúc của Lỗ đại sư cùng sư tổ, đệ tử may mắn tiến giai rồi".
Truyện Cảnh Thụy gật đầu liên tục, nói năng có phần lộn xộn: "Tốt... tốt! Tốt lắm...".
Vào giờ khắc này, ngoại trừ từ tốt thì hắn cũng không biết phải nói gì nữa. Bởi vì Trịnh Hạo Thiên mang tới cho hắn rất nhiều sự kinh hỉ.
Trong lòng Lỗ đại sư cũng rất kinh ngạc trong miệng lẩm bẩm: "Vân lão nhân không phải nói tiểu tử này còn cần chừng một tháng tĩnh tu nữa mới có thể tấn chức bát giai linh lực sao, như thế nào chỉ chớp mắt một cái đã thăng cấp rồi?"
Thì ra là lão gia hỏa kia cũng có lúc nhìn nhầm rồi, lát nữa mình phải cười nhạo hắn một phen mới được.
Trịnh Hạo Thiên hướng về Lỗ đại sư khom người nói: "Lỗ đại sư, ngài tự mình đến đây, không biết có điều gì dạy bảo, xin hãy nói, chỉ cần đệ tử làm được nhất định toàn lực hoàn thành, cho dù xông pha khói lửa cũng không chối từ".
Vị Lỗ đại sư này từ trước đến nay đều rất chiếu cố đến hắn, vô luận là Ôn Dưỡng hồ lô, hay là Ngưng Tâm bút đều nhờ vào tay vị Lỗ đại sư này, mang đến cho Trịnh Hạo Thiên rất nhiều tiện lợi, chỉ bằng mấy phần nhân tình này đủ để cho Trịnh Hạo Thiên mang ơn rồi.
Lỗ đại sư thong thả vuốt râu, nói: "Tiểu tử ngươi phải chăng đã tham gia thất giai thí luyện của Vạn Bảo Hiên".
Trịnh Hạo Thiên nghiêm nghị nói: "Vâng".
''Ngươi đã hoàn thành, hơn nữa còn đạt được đánh giá là cực ưu (rất ưu tú)''.
Trong lòng Trịnh Hạo Thiên khẽ động, hắn lập tức hiểu được, nhất định là Vân thái thượng trưởng lão ở sau lưng tác động. Nếu không cho dù hắn tìm hiểu xác thực tình huống, cũng rất khó nhận được đánh giá trong thời gian ngắn như vậy. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Lỗ đại sư thong thả nói: "Vạn Bảo Hiên khen thưởng, chính là cho phép ngươi miễn phí luyện chế một kiện thần binh. Lão phu muốn tự mình làm thử, cho nên tự đề cử mình tới đây".
Lão dừng một chút rồi nói tiếp: "Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy tay nghề của lão phu không đủ thì có thể thay đổi người khác".
Truyện Cảnh Thụy hai mắt trợn lên, miệng mở to, mừng rỡ tới mức không thể khép lại.
Trịnh Hạo Thiên tham gia thí luyện, đương nhiên hắn hiểu được. Kết quả của thí luyện cũng không ngoài dự liệu của hắn, nhưng hắn không ngờ phần thưởng lại trọng hậu như vậy.
Miễn phí giúp Trịnh Hạo Thiên luyện chế một kiện thần binh, phần thưởng này là lớn cỡ nào. Lỗ đại sư, là bực nhân vật siêu nhiên cỡ nào chứ.
Ở trong Vạn Kiếm tông, cho dù là phong chủ của trung phong cùng thái thượng trưởng lão năn nỉ lão luyện chế thần binh, đều phải hao tồn hết tâm tư đi lấy lòng, mà hiện giờ lão lại chủ động tới cửa, chuyện tốt như vậy dù đốt mười cái đèn lồng cũng tìm không thấy.
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên hơi hơi chớp động, suy nghĩ của hắn biến đổi thật nhanh, cuối cùng cúi người: "Đa tạ Lỗ đại sư cùng Vân thái thượng trưởng lão hậu ái".
Lỗ đại sư ngây người, sau đó phá lên cười, trong mắt hiện lên một tia hài lòng. Tên tiểu tử này cũng là một người thông minh.
''Tiểu tử, ngươi cần chế tạo loại thần binh nào nói ra ngay đi". Lỗ đại sư toét miệng cười nói: "Nhưng mà, lão phu có chút quy định phải nói trước, nếu để môn phái giúp ngươi xuất ra tài liệu, thì lão phu chỉ có thể giúp ngươi luyện chế trung phẩm bảo khí".
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, có hạn chế này cũng đúng thôi, nếu không hắn mở miệng đòi một kiện pháp khí thì không biết phải làm thế nào.
Truyện Cảnh Thụy đột nhiên nói: "Lỗ đại sư, nếu chúng ta tự chuẩn bị tài liệu thì thế nào?"
Trước kia, khi hắn ở thất giai cũng đã từng tham gia loại thí luyện này, nhưng kết quả thí luyện cũng không được tốt lắm, cũng không có khả năng được bậc luyện khí sư như Lỗ đại sư tự mình tới cửa, cho nên hắn đối với điều này cũng không hiểu rõ.
Lỗ đại sư mĩm cười nói: "Nếu các ngươi tự mình chuẩn bị tài liệu, lão phu sẽ toàn lực ứng phó, nhưng mà, cuối cùng luyện chế ra dạng thần binh gì thì lão phu không dám cam đoan".
Trịnh Hạo Thiên cùng Truyện Cảnh Thụy liếc mắt nhìn nhau một cái đều trầm ngâm chưa quyết định.
Nếu lão nhân gia này đã cam đoan như vậy, tất nhiên là sẽ toàn lực làm việc, nhưng vấn đề là muốn có thần binh cao giai, thì cần tài liệu toán quý cỡ nào cơ chứ.
Bạch Thảo phong chẳng qua là một phong vô danh không có tài lực, ngay cả muốn xuất ra tài liệu luyện chế pháp khí cũng là có lòng mà không đủ lực.
Đột nhiên, đôi mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời, hắn lật cổ tay một cái, đã xuất hiện thêm hai cái hộp.
Hắn cung kính đưa cái hộp tới, Trịnh Hạo Thiên nói: ''Lỗ đại sư, lần này đệ tử có một ít thu hoạch ngoài ý muốn, đạt được một kiện linh khi bán thành phẩm, không biết lão nhân gia ngài có thể giúp đệ tử luyện chế hoàn thành".
Sắc mặt của Truyện Cảnh Thụy đại bỉến: "Hạo Thiên, ngươi nói chơi phải không, chỉ là một kiện linh khí, làm sao có thể làm phiền Lỗ đại sư".
Lỗ đại sư không ngờ đồng ý tự mình ra tay, cơ hội hiếm thấy cỡ này mà chỉ lấy một kiện linh khí, điều này chẳng phải là khinh người quá đáng rồi sao.
Nhưng mà, trên mặt Trịnh Hạo Thiên lại không có nửa điểm đùa cợt, vẻ mặt của hắn nghiêm nghị tựa hồ trong tay không phải là một kiện linh khi nhỏ bé, mà là dường như là một kiện siêu cấp pháp khí.
Sắc mặt Lỗ đại sư không chút thay đổi liếc nhìn hắn, kỳ thật lúc mới nghe hai chữ linh khí, trong lòng ông ta cũng rất tức giận chỉ muốn tát cho tên gia hỏa này mấy cái, đánh chết cái tên tiểu tử không biết tôn trọng trưởng bối này, nhưng mà thấy biểu tình lúc này của hắn, trong lòng lão lại có chút ngờ vực.
Đưa tay tiếp lấy cái hộp, Lỗ đại sư mở ra.
Một luồng ánh sáng kỳ dị từ trong ngọc hộp phóng ra, ngay cả ánh thái dương trên đỉnh đầu cũng không có cách nào làm lu mờ đi ánh sáng này.
"Vảy ngư nhân?" Thần niệm của Lỗ đại sư đảo qua, kinh ngạc nói: "Nếu mắt lão phu xem không sai thì đây là vảy ngư lân phẩm chất tương đối tốt, hắn là từ trên thân thể ngư nhân lấy ra... A, thậm chí ngay cả ngư lân của linh thể cường giả cũng có. Hắc hắc, thật không biết ngươi thu tập từ đâu nhiều ngư lân như vậy".
Trịnh Hạo Thiên khom nửa người nói: "Thần nhãn của đại sư như điện, những ngư lân này đều là bảo vật mà một vị trưởng bối ban cho, có thể dùng để chế luyện một kiện linh khí bán thành phẩm".
Tròng mắt Truyện Cảnh Thụy chuyển động, hắn sống nhiều năm như vậy rồi, những chuyện tình chứng kiến và nghe kể cũng không ít, lập tức hiểu ẩn ý được những lời kia.
Thì ra đó là những ngư lân cực kỳ trân quý, cho dù dùng làm phụ trợ luyện một kiện linh khí thì uy lực cũng không hề nhỏ.
Sắc mặt Lỗ đại sư có phần ngưng trọng, mở một hộp ngọc khác ra.
Trong cái hộp ngọc này không ngờ phóng ra một điểm sáng. Điểm sáng này cũng không chói mắt, nếu chỉ riêng về độ sáng mà nói thì nó thậm chí không thể so với hào quang trên ngư lân trong hộp ngọc kia.
Nhưng mà, khi Lỗ đại sư nhìn đến điểm sáng này thì sác mặt lão lập tức biến đổi.
Từ từ vẻ mặt của lão lộ ra một tia ngạc nhiên, sau đó dần chuyển sang vui sướng, thậm chí là cực kỳ hưng phấn, giống như đứa tré tìm thấy món đồ chơi mà mình thích nhất, không hề che dấu tâm tình vui sướng.
Truyện Cảnh Thụy luôn luôn tại cẩn thận quan sát vẻ mặt của lão, đến lúc này thì hoàn toàn yên lòng.
Tuy rằng hắn không nhìn thấy điểm sáng trong hộp ngọc kia, hắn nghĩ nát cả óc cũng không biết trong hộp là loại vật phẩm gì, nhưng mà, chỉ cần nhìn biểu hiện lúc này của Lỗ đại sư thì hắn biết, giá trị của thứ này vượt xa tưởng tượng của hắn.
Lỗ đại sư chậm rãi đóng lại, nhìn Trịnh Hạo Thiên thật sâu, nói: "Tiểu tử nhà ngươi thật là có vận khí, lại có thể đoạt được báo vật bực này".
Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng, nói: "Tiền bối, vật ấy chẳng qua là một bán thành phẩm, uy năng so với trong truyền thuyết là một trời một vực".
Lỗ đại sư cười nói: "Ngươi cũng đừng có được voi đòi tiên như vậy, nếu vật ấy là thành phẩm, một bát giai linh khí sư như ngươi làm sao có thể sử dụng. Hừ, nhưng mà dù nó là bán thành phẩm nhưng cũng rất khó có được, lão phu sẽ giúp ngươi luyện chế".
Lão nói xong liền vung tay lên, hai hộp ngọc đã biến mất, thân thể chợt lóe hướng về phía ngoại sơn bay đi.
''Trong vòng ba tháng lão phu sẽ luyện chế xong vật ấy trả lại ngươi, tiểu tử an tâm chờ đợi đi".
Trịnh Hạo Thiên hướng về phía ông ta rời đi mà cao giọng nói: "Đa tạ Lỗ đại sư cùng Vân thái thượng trưởng lão chiếu cố".
Ban đầu hắn còn có một tia hoài nghi, nhưng lúc này đã hoàn toàn khẳng định rồi.
Ba tháng sau, chính là ngày vạn phong đại bỉ, nếu nói rằng sự việc này không có liên quan tới Lỗ đại sư cùng Vân thái thượng trưởng lão, thì tuyệt đối là không có khả năng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.