Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng, nói: ''Tiền bối thứ lỗi, vãn bối lần này may mắn từ đại hải trở về, còn có chuyện quan trọng trên người, cho nên thật sự không thể nán lại lâu hơn." Hắn hơi dừng lại một chút, rồi nói mập mờ: "Chờ vãn bối trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ xong, nhất định sẽ tới bái phóng tiền bối." Đào Thiên chậm rãi gật đầu, nói: "Ngươi hiện giờ đang có nhiệm vụ thí luyện trên người, quả thật không nên chậm trễ." Trịnh Hạo Thiên trong lòng đại kinh. Ngay cả chuyện này mà đối phương cũng biết, xem ra quan hệ giữa hắn và tông môn so với dự đoán của mình thì mật thiết hơn nhiều lắm. Vị linh giả này trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Cũng được, ta và hiền chất quan hệ không phải cạn. Cho dù gặp nhau cũng không nhiều ít gì một hai ngày cả. Bất quá lão phu đã chuẩn bị cho ngươi một món quà, nếu đã gặp thì ngươi phải nhận đấy nhé." Trịnh Hạo Thiên do dự một chút, nói: "Trưởng giả ban thưởng không dám từ, đa tạ tiền bối." Trong tình huống như vậy, nếu hắn còn từ chối, chỉ sợ ngược lại còn tạo ra ngăn cách. Đào Thiên vừa lật tay, trong tay không biết từ lúc nào đã có một cái hộp do huyền ngọc tạo thành. Hắn nhẹ nhàng đặt chiếc hộp vào tay Trịnh Hạo Thiên rồi nói: "Đây là những thứ lão phu tích góp được sau mấy trăm năm chinh chiến với ngư nhân tộc. Hiền chất thử xem đi..." Trịnh Hạo Thiên trong lòng lấy làm kỳ quái, không nhanh không chậm mở chiếc hộp ra. Trong hộp, không ngờ đều là những chiếc vảy sáng bóng như mới. Những chiếc vảy được sắp đặt chỉnh tề, nhưng kích thước lại lớn nhỏ, thậm chí ngay cả linh lực cũng có chút chênh lệch. Bởi vậy có thể thấy được, lời Đào Thiên không hề giả dối chút nào. Đây rõ ràng là vảy được lấy từ rất nhiều ngư nhân khác nhau. Chân mày hơi nhíu lại. Trịnh Hạo Thiên trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Lân giáp ngư nhân, đây chính là thứ cực kỳ trân quý. Nếu để rơi vào tay luyện đan sư hoặc là luyện khí sư, tuyệt đối sẽ vui sướng phát điên, cảm kích vô cùng. Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại là một vị ngọc phù sư, thứ này đối với hắn thì chẳng khác nào gân gà. Cũng không biết vị cường giả linh thể này suy nghĩ như thế nào mà lại đưa cho hắn thứ có hoa mà không có quả này. Đào Thiên mim cười, nội: ''Lão phu nghe nói, khi hiền chất mới tới duyên hải, đã kiếm trảm tam yêu, cứu giúp Bột Hải thành khỏi cơn nguy nan." Trịnh Hạo Thiên vội vàng nói: "Vãn bối cũng nhờ cơ duyên xảo hợp mà mới đi ngang qua Bột Hải thành, thuận tiện đẩy thuyền theo nước thôi. Thật sự không đáng nhắc tới." Đào Thiên cười ha ha, nói: "Ừ, ba con yêu thú kia tuy cũng có chút năng lực, nhưng trong mắt hiền chất đương nhiên không tính là gì." Hắn dừng lại một chút, nói: "Bất quá, lão phu cũng nghe nói, lúc đó hiền chất đã đoạt được một kiện chí bảo của ngư nhân tộc - Thủy Quang tráo." Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình. Nhưng trên mặt vẫn không đổi sắc, nói: "Không sai. vân bối may mắn chiếm được một kiện, nhưng nó chì là bán thành phẩm, cấp bậc linh khí sơ giai mà thôi." Đào Thiên không che đấu vẻ hâm mộ của mình chút nào, nói: "Thủy Quang tráo chính là một trong những bảo vật chí cường của ngư nhân tộc. Tuy hiện giờ chỉ là linh khí sơ giai, nhưng giá trị đã rất xa xỉ rồi...." Hắn chỉ tay về phía hộp ngọc, nói: "Thủy Quang tráo nếu đã thành hình, thì có thể không ngừng tế luyện, gia tăng uy năng. Mà tài liệu dung hợp vào nó tốt nhất chính là vảy của cường giả ngư nhân tộc. Số lượng vảy trong này tuy không được nhiều lắm, nhưng mỗi một tấm lân giáp ít nhất cũng được lấy từ ngư nhân lục giai. Bây giờ tặng cho hiền chất sử dụng, đó là vừa đẹp." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời, rốt cuộc hắn cũng hiểu được, vì sao lão gia hỏa này lại tặng mình thứ này. Không thể không nói, lão gia hỏa này đã rất quan tâm tới mình. Không chỉ nghe ngóng tình hình của mình, mà còn cố ý chuẩn bị lễ vật tương ứng. Giá trị món quà này tạm thời không nói đến, chỉ tính riêng đến phần tâm tư cũng đủ khiến người ta cảm khái rồi. Thu chiếc hộp ngọc lại, hắn khom người hành lễ một cái thật sâu. nói: "Hạo Thiên đa tạ tiền bối. Tình này nhất định luôn nhớ trong tim.'' Đào Thiên hài lòng gật đầu, nói: "Ngươi có nhiệm vụ trong người, lão phu cũng không nên giữ ngươi lại nữa. Ngươi hãy đi đi, nếu thấy Cao lão nhi thì thay ta hỏi thăm một tiếng." Trịnh Hạo Thiên cung kính ứng một tiếng rồi theo Đào Kiệt chậm rãi thối lui khỏi đình viện. Khi Đào Thiên và Trịnh Hạo Thiên nói chuyện, vị hậu đại kiệt xuất Đào phủ vẫn đứng nghiêm đằng sau, một câu cũng không hề nói, cho đến khi thối lui khỏi Đào phủ, hắn mới hâm mộ nói: "Trịnh huynh, mặt mũi người ghê gớm thật đó. Trong mấy chục năm qua, đây là lần đầu tiên gia tổ đích thân tiếp đón nhân vật dưới linh giả đó." Trịnh Hạo Thiên mỉm cười nói: "Đào lão nhân gia quá ưu ái, Hạo Thiên thật là cảm kích." Bất quá, trong lòng hắn lại biết, Đào Thiên sở dĩ tận tâm và hào phóng như vậy, tám chín phần mười là có liên quan tới Vạn Kiếm tông. Sau khi Trịnh Hạo Thiên mượn Truyền Tống trận rời đi, Đào Kiệt mới vội vàng trở về phủ đệ, một lần nữa bái kiến lão tổ tông Đào gia - Đào Thiên. Vẻ mặt nghiêm nghị của vị cường giả linh thể cường đại này đã sớm thay thế vẻ nói cười không câu nệ. Mà hình dáng trưởng giả hòa ái dễ gần lúc trước cũng biến mất không thấy tăm hơi. "Lão tổ tông, Trịnh huynh đã rời đi." Đào Kiệt cung kính nói Đào Thiên chậm rãi gật đầu. nói: "Ngươi làm không tệ. Không tưởng được Trịnh Hạo Thiên kia lại thật sự từ bổn thành trở về. Hắc hắc, ngươi có thể gặp được hắn, cũng coi như vận khí của Đào gia chúng ta." Đào Kiệt dè dặt ngẩng đầu, do dự một chút, nói: "Lão tổ tông, Trịnh huynh tuy không phải phàm nhân có thể so sánh, nhưng ngài hạ mình như vậy, chỉ sợ...." Đào Thiên cười lạnh nói: ''Ngươi thì biết cái gỉ. Trịnh Hạo Thiên tu vi tiến bộ thần tốc. Lão phu phóng chừng, nhiều nhất là mười năm nữa, hắn nhất định sẽ tấn chức cảnh giới linh thể, chỉ cần hắn không mất mạng giữa đường, cho dù trùng kích…." Nói đến đây, thanh âm của hắn lập tức thấp xuống, cho dù Đào Kiệt có dỏng tai lắng nghe cũng không thể nghe ra, rốt cuộc lão tổ tông đang lẩm bẩm cái gì. Bất quá, sau một lát, thanh âm Đào Thiên lại khôi phục như thường: "Trịnh Hạo Thiên này không phải hạng người vong ân phụ nghĩa. Hôm nay lão phu bán cho hắn một ân tình, ngày sau tất có thu hoạch. Có lẽ sẽ có một ngày, Đào gia chúng ta còn cần hắn viện thủ cũng nên." Đào Kiệt trong lòng khó có thể kiềm nén được rung động, với thân phận của Đào Thiên, không ngờ lại nói như vậy. Có thể thấy được, Trịnh Hạo Thiên trong mắt hắn trọng yếu đến mức nào. Hắn không kìm chế được quay đầu nhìn về phương xa, trong lòng đúng là ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Người với người, quả nhiên không thể so sánh.... ***** Vạn Kiếm tông, một trong bát đại siêu cấp môn phái của Phiêu Miễu đại lục. Diện tích của tông môn này rộng lớn vô cùng, phong có vạn ngọn, được xưng tụng là vạn kiếm vạn phong, thực lực hùng hậu, sâu không lường được. Trên đỉnh Phi Thiên hạ phong, đột nhiên lóe lên một đạo quang mang khổng lồ. Tiếp đó, một nhân ảnh đã xuất hiện tại đỉnh hạ phong. Trịnh Hạo Thiên tay mân mê tấm lệnh bài, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh, trong lòng có chút kinh ngạc. Tấm lệnh bài này là vật Vân thái trượng trưởng lão tặng hắn trước lúc chia tay. Lão nhân gia ông ta từng nói, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, thì có thể dựa vào tấm lệnh bài này kết hợp với Truyền Tống trận công cộng trên khắp đại lục để truyền tống trực tiếp tới Vạn Kiếm tông. Nhưng hắn không ngờ tới chính là, lại có thể trực tiếp truyền tống tới nơi trọng yếu như thế này. Đây chính là đỉnh Phi Thiên hạ phong. Theo hắn biết, có tư cách truyền tống trực tiếp tới đây, ít nhất cũng phải là thái trượng trưởng lão trong môn hoặc là hạ phong chi chủ. Mà hắn chỉ là một đệ tử thất giai, không ngờ cũng có được đãi ngộ như vậy. Đương nhiên là được sủng ái mà kinh hãi rồi. Mấy đạo thần niệm lập tức quét qua người hắn, tiếp đó thanh âm của Vân thái trượng trưởng lão chậm rãi vang lên: ''Trịnh Hạo Thiên, mau mau tới đây." Lại một đạo quang mang từ trong trận đồ lóe lên. Trịnh Hạo Thiên trong lòng oán thầm, nhưng cũng không dám chống cự, để mặc cỗ lực lượng này bao phủ lấy hắn, tiến vào trong một thông đạo. Sau khi đạo bạch quang quanh người biến mất, hắn đã đứng ở trong lương đình, và Vân thái trượng trưởng lão cũng đang ngồi trước mặt hắn. "Hảo tiểu tử, ngươi mất tích lâu như vậy... ủa." Vân thái trượng trưởng lão cười mắng một câu, nhưng khi hắn cẩn thận nhìn Trịnh Hạo Thiên từ trên xuống dưới một lượt, không nhịn được phát ra một tiếng kêu kinh dị pha lẫn nghi hoặc. Với sự khôn ngoan của lão nhân gia ông ta, không ngờ còn thất thố như thế, thật sự là cực kỳ hiếm thấy Trịnh Hạo Thiên vội vàng nói: "Vân thái trượng trưởng lão thứ lỗi, đệ tử lần này xâm nhập đại hải, cũng là vì hoàn thành nhiệm vụ. Tuy trên đường có gặp chút rắc rối, nhưng vẫn may mắn hoàn thành nhiệm vụ." Vân thái trượng trưởng lão chậm rãi gật đầu, nói: "Trước chưa nói nhiệm vụ vội, trên người ngươi xảy ra chuyện gì vậy?" Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, nói: "Đệ tử không rõ, xin thái trượng trưởng lão nói rõ hơn." Vân thái thượng trưởng lão nghiêm nghị nói: "Khí tức trên người ngươi đã vững vàng, hữu lực hơn trước rất nhiều. Ừm, tuy vẫn là thất giai nhưng năng lực thực chiến của ngươi.... có lẽ có thể vượt cấp. Không, khiêu chiến vượt hai giai rồi." Trịnh Hạo Thiên cứng họng, trong lòng hoảng sợ. Vị lão nhân gia này quả thật là mát thần như điện, chỉ cần quan sát khí tức trên người hắn đã suy đoán ra đại khái thực lực của hắn rồi. Nhãn lực bậc này, đúng là khó tin. Hiện giờ, nếu toàn lực ứng phó, cho dù không sử dụng ngụy pháp khí, chỉ dựa vào chân khí dung hợp thế giới vô Tận Kiếm Hải, hắn cũng đủ sức chống cự một vị cường giả cửu giai rồi. Nếu lại yêu hóa biến thân, thì ngay cá cường giả thập giai cũng có thể phóng tay đánh một trận. Nhưng mà, Vân thái thượng trưởng lão chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy hư thật của hắn, tuy không thể nói là nhìn không sót thứ gì, nhưng cũng đủ khiến người ta hết hồn rồi. Vân thái thượng trưởng lão vung tay lên nói: "Ngươi kinh ngạc cái gì? Lão phu cả đời từng gặp vô số người, đương nhiên có thể nhìn thấu một số thứ. Hừ, ngươi là môn hạ đệ tử Vạn Kiếm tông ta, thực lực càng mạnh, lão phu càng cao hứng, không cần phải sợ sệt cái gì cả." Trịnh Hạo Thiên vội vàng khom người nói: "Vâng, thái trượng trưởng lão." "Lần này ngươi ra ngoài, tuy mất tích trong một thời gian ngắn, nhưng tốt xấu gì cũng có một chút kỳ ngộ, xem như phúc duyên không tệ." Vân thái thượng trưởng lão khẽ gật đầu, nói: "Nhiệm vụ lần này hoàn thành thế nào rồi, nói ta nghe một chút.'' Thấy Vân thái thượng trưởng lão không truy vấn kỳ ngộ của mình, Trịnh Hạo Thiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Đệ tử xâm nhập đại hải tra xét, cuối cùng cũng điều tra được, ngư nhân lần này hội tụ là có liên quan tới Thí luyện chi động...." Vân thái thượng trưởng lão khẽ thở dài: ''Quả nhiên là có liên quan đến nó. Ngươi có thể điều tra được tin này đã là rất giỏi rồi." Nhiệm vụ thí luyện, từ trước tới nay chỉ hỏi kết quả, không hỏi quá trình. Trịnh Hạo Thiên có thể mang kết quả trở về, Vân thái thượng trưởng lão đã rất hài lòng rồi. ''Hạo Thiên, Thiên Tình môn một tháng trước đã tính toán ra vị trí của mấy cái Tiểu Linh giới, đồng thời thành lập thông đạo mới rồi." Vân thái thượng trưởng lão đột nhiên đổi để tài, cười tủm tỉm nói. Trịnh Hạo Thiên vui mừng quá đỗi. Hắn nói: "Đệ tử có thể trở về Hàn Lâm tiểu Linh giới rồi?" "Có thể...." Vân thái thượng trưởng lão vuốt râu nói: "Bất quá, trước khi trở về, lão phu hy vọng ngươi có thể hoàn thành một chuyện...."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]