Trịnh Hạo Thiên khóe mất hơi giựt, khi nhìn thấy An An cười vui vẻ. trong lòng hắn bỗng nổi lên rung động khó hình dung.
Đến tột cùng là vui vẻ thế nào mới khiến một người tâm cơ như nàng không hề che giấu sự hài lòng như thế?
Vội vàng ho khan một tiếng, Trịnh Hạo Thiên nói: "Ngươi đừng hiểu lẩm. ta chỉ bất quá là không chịu phục, muốn ra ngoài đánh lại với ngươi một trận, sau khi tấn chức bát giai, ngươi không biết có còn thắng được ta không?"
An An bật cười, nhẹ vuốt tóc, sắc mặt như hào phóng nói: "Được, nếu như ta có thể ra ngoài, nhất định so đấu với ngươi."
Trịnh Hạo Thiên lẩm bẩm vài câu nhưng trong lòng sinh ra một loại cảm giác . nếu bọn họ thực sự ra khỏi đây sợ là hai người khó lòng chiến một trận sinh tử.
An An ngồi xuống, hai tay bụm cằm. cười nói: "Hi hi. ngươi khôngphảilà muốn hại ta chứ?."
Trịnh Hạo Thiên giật minh, nói: "Cái gỉ?"
"Ngươi dùng yêu đan có thể hóa thân thành ngư nhân để sinh tồn chỗ này, nhưng ta thì không." Trên mặt An An tuy rằng cười tưoi như hoa nhưng trong mắt ánh lên nét ai oán: "Nếu ta ăn Ngư Nhân đan. đồng thời luyện hóa như vậy chân khí trong cơ thể sẽ toán loạn, cho dù may mắn thoát mạng cũng trong thời gian ngẩn mắt đi toàn bộ chân khí."
Trịnh Hạo Thiên rùng mình, nói: "Điều này sao có thể?"
"Có cái gì không thể?" An An tức giận trừng mất, nói: "Ngươi là siêu phẩm luyện yêu vũ giả, chẳng lẽ ngươi tướng khắp thiên hạ đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-thien/1234036/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.