Con ngươi Trịnh Hạo Thiên co rụt lại. trong lòng đột nhiên có một cảm giác dị thường. Sau khi nhìn thấy thân ảnh yếu nhược này. không ngờ hắn lại có một cảm giác bị hấp dẫn khó hiểu. Linh quang trong con ngươi lóe lên, nhưng khiến Trịnh Hạo Thiên cảm thấy kinh ngạc chính là, trên người thiếu nữ này. không ngờ lại không có bắt cứ chút quang mang nào. Đây. là một nừ tữ nhân loại binh thường. Nữ tử kia khóc rẩm rứt một hồi lâu. cuối cùng tựa như đã quyết định điều gì đó. chậm rãi cất bước tiến về phía bờ huyền nhai ( vách núi). Nàng ngẩng đầu. nhìn xuống biển rộng dưới chân, thân thể khẽ run rẩy không ngừng, tựa hồ chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể đẩy nàng ngã xuống biển cả mênh mông, trở thành bữa ăn cho tôm cá dưới biển. Trịnh Hạo Thiên nhíu mày. Hắn cong ngón tay búng ra, một đạo kiếm quang lập tức bắn đi. Đạo kiếm quang này vừa lóe lên trong hư không đã xuất hiện bên người nữ tử kia. nhẹ nhàng bay vờn xung quanh thân thể nàng một vòng, cuốn nàng nàng bay trở về. Nữ tử kia hoảng sợ, thất thanh kêu lên một tiếng.. Thanh âm thanh thúy động lòng người, lại phối hợp với vẻ yểu điệu thắt kinh, lại càng khiến người ta sinh lòng muốn bảo hộ nàng. Kiếm quang cuốn lấy nữ tử kia rời khỏi bờ huyền nhai, trở lại mặt đất phía sau rồi mới lặng lẽ tiêu tán. Nữ tử kia sợ hãi nhìn bốn phái xung quanh, lập tức phát hiện Trịnh Hạo Thiên đang đứng lơ lửng giữa hư không, ánh mắt nàng càng lúc lại càng trở nên kinh hãi. Lúc này. Trịnh Hạo Thiên đã nhìn thấy rõ dung mạo nữ tử này. Đây là một vị thiếu nữ mỹ lệ, dung nhan tú lệ. Dung mạo của nàng rất xuất chúng, hơn nữa trên người còn ẩn ước lộ ra một vẻ quyến rũ. đụ người. Cặp mắt hai mí xinh đẹp, chuôi mi cong vút, hàng lõng mi lưa thưa nhàn nhạt lại càng khiến đòi mắt linh động của nàng trở nên nổi bật. Một chiếc mũi thẳng tấp, xinh xán. cặp mõi gợi cảm, lại càng khiến người ấn tượng sâu sắc. Lúc này ánh mắt nàng lay động không ngừng, cho dù là trong nỗi hoảng sợ cực độ, vẫn có thèm một loại khí chất yêu kiều không thể nào hình dung được. Trịnh Hạo Thiên lạnh lùng nhìn nàng, nói: "Đứng lên." Khi kiếm quang tiêu tán đi, nàng đã gần như vô lực. ngã xuống mặt ðất. Lúc này bị Trịnh Hạo Thiên hù dọa. gần nhý lập tức ðứng lên theo bản nãng. Vóc người nàng rất cao. hai châtrtdài. nhất là đôi bàn chân dưới váy, cân xứng, trắng như tuyết, không hề có một chút đầu hiệu bị sóng gió vùng duyên hải ăn môn. "Ngươi là ai? Sao lại tới đây?" Nữ tử kia hơi do dự một chút, nói: "Tiểu nữ tên An An. là nữ tử trong thôn xóm gần đây...." Thanh âm của nàng càng lúc càng thấp. tựa như vừa nhớ tới một chuyện thương tâm nào đó. lại bật khóc nức nớ. Trịnh Hạo Thiên ẩn ước cảm ứng được, trên người nữ tử này. tựa như có một thứ gì đó rất quen thuộc và gần gũi đối với hắn. Nhưng khi nàng đề lộ ra loại khí chất này. hắn đột nhiên lại có một cảm giác nguy hiểm. Nguy hiểm.... Trong lòng Trịnh Hạo Thiên khẽ rùng mình... Không ngờ hắn lại cảm nhận được một tia nguy hiểm từ trên người một cô gái không hề có linhkhí. Tuy loại cảm giác này không mành liệt, nhưng nó lại rất chân thật. Nhất là khi khoảng cách giữa hắn và nữ tử này càng lúc càng rút ngán lại. Lực lượng hắc ám đặc biệt trong não vực lại bắt đầu trở nên sôi trào, cuồn cuộn không ngừng. Hắn thẩm hít một hơi lạnh, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi nói: ''Ta hỏi ngươi vì sao tới đây?" An An lại khóc nức nớ một lúc. cuối cùng khuôn mặt trở nên ứng hồng, đột nhiên quỳ rạp xuống mặt đất nói: "Gia đỉnh tiểu nữ vốn giàu có. thủa nhỏ đã được gả cho người khác. Nhưng hơn mười ngày trước. Tẩn gia tam công tử của Phí thành lại phái người tới cửa cầu hôn. thấy gia phụ mẫu không đồng ý, họ liền đánh trọng thương gia phụ mẫu. đồng thời để lại một câu. Nếu trong vòng mười ngày không đưa tiểu nữ tới Tẳn gia, bọn họ sẽ diệt sát cả nhà tiểu nữ." Nàng liên tục đập đầu xuống đất, vẻ mặt càng lúc càng bi thương động lòng ngưòi: ''Hôm nay tiểu nữ tới đây là muốn chết. Không ngờ lại được công tử cứu. Nhưng ngài chỉ cứu được tiểu nữ một lần. lại không cứuđược một đòi tiểu nữ a." Khi nàng nói chuyện, lực lượng hắc ám trong nào vực Trịnh Hạo Thiên càng lúc càng trở nên sỏi trào. Tuy trên người nàng vẫn như trước, không phát hiện được bất cứ đao động linh lực nào. nhưng trong giọng nói của nàng lại phảng phất phắt lộ ra một lực lượng thần kỳ nào đó, có thể tác động vào lòng người. "Cẩn thận..." Mộng Yểm trong khí xoáy đột nhiên kêu lên: ''Đây là một loại pháp thuật mị hoặc của ám hệ. Thực lực của nàng cao hơn ta và ngươi." Trịnh Hạo Thiên thở ra một hơi thật dài, cuối cùng hắn cùng có thể khẳng định, cảm giác này tuyệt đối không phải là ảo giác. Lạnh lùng hừ một tiếng, hắn cả giận nói: "Tẩn gia dám làm chuyên như vậy ư? Thật là khiến nhân thần công phẫn. Hừ. ngươi yên tâm. chuyên này ta sẽ làm chủ cho ngươi." An An đột nhiên ngẩng đầu. trong mất lóe lên vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Bất quá rất nhanh, một tia kinh hỉ này đã biến mất: "Hảo ý của công tử, tiểu nữ xin tâm lĩnh, chỉ là ngài cùng không biết lai lịch của Tần gia. Trong Phí thành, quyền thế của bọn họ ngập trời, cho dù là thành chủ đại nhân cũng phải kinh bọn họ ba phần. Ngài chỉ là một vị lữ khách, không nên hòa minh vào vùng nước đục này thì tốt hơn." Trịnh Hạo Thiên cất tiếng cười dài, nói: ''Nếu Trịnh mồ không gặp. đương nhiên sẽ không lý tới. Nhưng nếu đã gặp. hắc hẩc, há có thể phủi tay bỏ mặc. Đe Trịnh mồ mang ngươi tới Phí thành." Hẩn vươn tay điểm một chỉ. mấy đạo quang mang lập tức xuất hiện, cuốn về phía An An. An An cúi đầu xuống, nhưng trong nháy mắt đó. ánh mắt nàng lập tức toát lên vẻ lạnh như băng, đầu còn nửa phần thè lương buồn bã nữa. Nàng đang lặng lẽ chờ đợi một cơ hội.... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net Nhưng ngay sau đó. làn đa trên người An An đột nhiên nổi lên đa gà. Nàng cảm ứng rất rõ ràng, bên trong những đạo kiếm quang do Trịnh Hạo Thiên xuất ra này, không ngờ lại ẩn chứa một tia sát khí nhàn nhạt. Mà càng khiến nàng cảm thấy sợ hãi chinh, tia sát khi này vậy mà lại nhằm thẳng vào nàng. Công pháp nàng tu tập coi trọng nhất chính là cảm ứng khí cơ. cho nên nàng tuyệt đối khẳng định, cảm ứng của mình nhất định không thể sai lầm. Kiếm quang như tuyết, nhanh như điện xẹt. cho trong nháy mắt đã bay tới trước mặt nàng. Thân hình An An đột nhiên rung lên, bắt đầu lay động kịch liệt. Loại biên độ dao động này rất lớn. hoàn toàn vượt xa cực hạn một người bình thường có thể làm được. Mà gần như cùng lúe đó, trên người nàng lại bùng lên dao động linh lực mãnh liệt. Phảng phất như trong nháy mắt này. nàng giống như đã hoàn toàn biến thành một người khác. "Hừ...." Kiếm quang kịch liệt vào giờ khắc này lại càng nhanh hơn. sát khí mãnh liệt giống như thực chất ầm ầm tỏa ra không chút che dấu. Khi thân hình An An vừa rung lên, Trịnh Hạo Thiên đã biết, ý đồ của hắn bị đối phương nhìn thắu rồi. Một khi đã vậy, hắn cũng chẳng cần giấu giếm làm gì nữa. Kiếm quang như một tia chớp xuyên qua thân thể An An. để lại trong hư không một đạo quang ngân xinh đẹp. Nhưng trên mặt Trịnh Hạo Thiên lại không có nửa điểm vui mừng, ngược lại càng lúc lại càng trở nên ngưng trọng. An An này. không ngờ thân pháp của nàng lại quỷ dị khó lường như vậy. mà tốc độ của nàng cũng nhanh đến mức khiến người không thể tướng tượng nổi. Ngay trong một tích tắc khi kiếm quang sắp đâm vào người nàng, nàng đã hóa thành một đạo lưu trong, biến mất trong nháy mắt. Mà thứ kiếm quang Trịnh Hạo Thiên xuyên thủng cùng chỉ là tàn ảnh nàng để lại mà thôi. Tốc độ như vậy. phản xạ như thế, khiến cho một kích tập sát mười phần ăn chín của Trịnh Hạo Thiên thắt bại hoàn toàn, cũng khiến trong lòng hắn dâng lên một cảm giác lạnh lẽ đến cực điểm. "Làm sao ngươi lại nhìn thấu ta?" Một thanh âm yếu ớt. phảng phất như từ trong hư không vô tận đột nhiên vang lên. Thân hỉnh duyên đáng yêu kiều của An An từ phía sau một khối nham thạch chậm rãi xuất hiện . Đôi mắt của nàng cực kỳ lạnh lẽo, giống như băng đá ngàn năm. không nề mang theo nửa điểm tỉnh cảm của nhân loại. Trịnh Hạo Thiên nhướng mày lên, nói: "Muốn biết cũng được thời, nhưng ngươi phải nói cho ta biết trước, làm sao ngươi lại biết ta muốn giết ngươi." An An chậm rãi nói: "Công pháp ta tu luyện đặc biệt mẫn cảm đối với cảm ứng khí cơ. Trong kiếm quang của ngươi ẩn chứa một tia sát khí." Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, trong lòng cùng cười khổ không thôi. Hấn đã cố gắng khống chế sát khí của mình tới cực hạn rồi. Nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn bị đổi phương cảm ứng ra một tia manh mối. An An ôn nhủ nói: "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đó." Nếu chỉ là nghe thanh âm của nàng, thì tuyệt đối không một ai có thể nghĩ tới. hai người hiện giờ đã lâm vào tình thế giương cung bạt kiếm rồi. Trịnh Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi xuất hiện quá trùng hợp. Một nữ tử yếu nhược, lại có thể một thân một mình tới chỗ này. Hơn nữa... người làm thế nào lại biết. Trịnh mỗ chỉ là một lữ khách?" Trong con ngươi lạnh như băng của An An cuối cùng cũng xuất hiện một tia dao động kỳ dị, giống như ném một viên đá nhỏ xuống hồ nước, tạo ra những gợn sóng nhè nhẹ vậy. ''Chỉ bảng vào những điều này mà ngươi đã muốn giết ta?" Trịnh Hạo Thiên cười nhạt: "Ngươi đã muốn lừa gạt ta trước, đương nhiên là không có ý tốt. vì sao ta lại không thể giết ngươi." Miệng lưỡi hắn mặc dù nói rất hung ác. nhưng trong lòng lại thầm hô may mắn. Nếu không phải lực lượng hắc ám trong cơ thể hắn bắt đầu rục rịch, hơn nữa lại có Mộng Yểm nhắc nhớ. hắn há lại dùng tới thủ đoạn vô tỉnh độc ác như vậy. An An than nhẹ một tiếng nói: "Xem ra đánh giá của bọn họ về ngươi đã hoàn toàn sai lầm. Từ trong xương tủy, ngươi thực chất là một kẻ lãnh huyết vô tỉnh." Trịnh Hạo Thiên khẽ nhướng mày, linh quang trong mắt chợt lóe lên. cười lạnh nói: "Trịnh mồ có lãnh huyết hay không cũng không cẩn ngươi phán định. Mà thôi, để Trịnh mồ bắt ngươi, sau đó tra hỏi xem vì sao ngươi lại đến đây." Vừa rồi hắn đã vận dụng linh lục quan sát, thấy trên người nàng chỉ vèn vẹn có bảy tầng quang mang. Đối điện với một tu luyện giả cùng giai, tuy thân pháp của nàng rất quỳ dị nhanh nhẹn, nhưng Trịnh Hạo Thiên hoàn toàn không sợ hãi. Nhẹ nhàng vung tay lên, trong hư không lập tức xuất hiện vô số quang điểm. Tất cả năm trăm vạn đạo kiếm quang đã được hẳn tung ra. "Đi...." Hẳn khẽ quát một tiếng, năm trăm vạn đạo kiếm quang này lập tức ồ ả lao về phía đối phương giống như một đàn ong vậy. Chỉ cần có thể vảy khốn nàng trong thế giới kiếm quang, thì mặc kệ thân pháp nàng có cýờng ðại cỡ nào, cũng ðừng hòng chạy thoát được. Đây chính là niềm tin mãnh liệt của Trịnh Hạo Thiên đối với kiểm trận vô tận Kiếm Hải - kiếm trận cường tối cường trong Vạn Kiếm quyết. Nhưng trong nháy mắt này. trên người An An cũng đột nhiên bùng lên một khí thế mãnh liệt, không gì so sánh nổi. Thân hỉnh nàng biến thành một đạo quanamang. bỗng nhiên bắn đi. Đạo quang mang này phảng phất như một mũi khoan kim cương, không gì không phá nổi. Nó xuyên thấu quá vô cùng vô tận kiếm quang phong tòa. xuyên qua khoảng cách nhìn như không thể vượt qua giữa hai người, chỉ trong nháy mắt đã lao tới phạm vi một trượng trước mặt Trịnh Hạo Thiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]