Chương trước
Chương sau
(*)Bản mạng tinh chỉ thệ: lời thể với sao bản mạng.
Nhưng đám mảy tràn ngập bầu trời đột nhiên rung chuyển kịch liệt.
Tiếp đó, giữa một đám mảy đột nhiên khuếch tán ra ngoài, để lại một khoảng không trống rỗng. Phảng phất như ở đó vừa xuất hiện năng lượng thể khổng lồ, nung bay toàn bộ mây mù xung quanh vậy.
Mười thân ảnh phảng phất như mười tia chớp lóe lên. từ trong bay ra. Nhưng khi mười thân ảnh đó vừa mới ra khỏi đám sương mù. toàn bộ mảy mù ở lồ hổng đó liền lập tức khôi phục lại nguyên trạng.
Mười người này chính là những thái trượng trưởng lão trú đóng tại Phiêu Miểu vân Hải của bát đại siêu cấp môn phái.
Đương nhiên, trừ tám vị trưởng lão thường trú ra. còn có Nguyên Liêm và Nghiêm Lôi Minh.
Mười người bọn họ ai cùng là cường giả linh thể cường đại. Hoàn cảnh nơi đây đối với tinh anh đệ tử các phái có lẽ còn là một khảo nghiệm khó khăn, nhưng ở trong mắt bọn họ. thì chẳng khác nào trò trẻ con cả.
"Nghiêm sư huynh. chúng ta đã tới nơi rồi. Ngươi còn có thể cảm ứng được địa điểm tia tinh thần lạc ấn tiêu tán không?" Trần Hùng Địch trầm giọng nói.
Trần Tà chính là một trong những môn hạ đắc ý nhất của Nghiêm Lõi Minh, thiên tư tác tuyệt, được đánh giá là một trong những cường giả trẻ tuổi có hy vọng trùng kích cảnh giới linh thể nhất trong đám môn hạ của Nghiêm Lôi Minh.
Chỉ là hiện giờ, Trần Tà chẳng những sinh tử không rõ, mà ngay cả ngụy pháp khí Khốn Long tác trên người hắn cũng không thấy đầu. cho nên Trần Hùng Địch đương nhiên phải lo lắng vạn phần.
Ngụy pháp khí tuy không phải là pháp khí chân chính, nhưng dù sao cũng đã vượt qua một cửa ải khó khăn nhất.
Cũng giống như tu luyện giả nhân loạị trước nhất giai đã lĩnh ngộ được lực lượng ý chí. sau này nhất định có the tấn chức cảnh giới linh thể vậy.
Chỉ cần kiện ngụy pháp khí này không xảy ra điều gi ngoài ý muốn, thì sau này chuyên trở thành pháp khí gần như là ván đã đóng thuyền.
Hơn nữa chỉ tính riêng uy lực của kiện pháp khi này. cùng đủ khiến đám cường giả linh thể bọn họ phải thèm nhỏ đãi rồi.
Cho nên, Trần Tà có thể chết, nhưng kiện ngụy pháp khí kia trên người hắn tuyệt đổi không thể mất.
Sắc mặt Nghiêm Lôi Minh nghiêm nghị, hắn than nhẹ một tiếng, nói: "Để lão phu thử tìm xem."
Hắn há miệng phun ra một ngụm khí trong trong đan điền.
Ngay sau đó. một luồng quang mang nhàn nhạt liền hiện ra trước mắt mọi người. Luồng quang mang này lay động một hồi lâu. cuối cùng chậm rãi phát sinh biến hóa, biến thành một cái tên ngắn.
Trên mặt Nghiêm Lôi Minh hiện lên một tia vui mừng. Hắn khẽ quát một tiếng: "Đi..."
Cái tên hư ảo do quang mang biến thành kia lập tức bắn thẳng về một phương hướng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng phi thân, đuổi theo cái tên đó.
Cái tên này tuy tốc độ cực nhanh, nhưng đuổi theo nó là nhân vật nào chứ. Bọn họ không nhanh không chậm đi theo, giữ nguyên khoảng cách mà đường như vẫn còn dư lực.
Một canh giờ sau. cái tên ngán kia rốt cuộc cũng đã ngừng lại.
Nơi đây là một ngọn núi hoang vu, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, nơi này nhất đã từng xảy ra một cuộc chiến đắu kịch liệt, chỉ là mọi đầu vết còn lại đều đã bị người phá hủy. cuối cùng cùng chẳng còn gì hữu dụng nữa.
Nghiêm Lôi Minh đảo mắt, nói: "Lão phu có thể cảm ứng được vị trí là nơi này. Đây chính là nơi Khốn Long tác xuất hiện lẳn cuối cùng." Ánh mắt mọi người lóe lên tinh quang, đánh giá tứ phía. Dương Bất ủy đột nhiên kinh hô một tiếng, trong lòng nổi lên một cảm giác không ổn.
Nghiêm Lời Minh trầm giọng nói: "Dương huynh. ngươi phát hiện ra điều gì ư?"
Dương Bất ủy lạnh nhạt nói: ''Ta cảm ứng được khí tức của Không Văn ở chỗ này. Hắn gặp phải cường địch rồi."
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ Mặc Không Văn và Trần Tà lại đánh nhau rồi? Bất quá, với thực lực của Mặc Không Vãn, có the chạy thoát khỏi tay Trần Tà đã là giới lắm rồi, muốn nói hắn có thể tập sát Trần Tà. chỉ sợ chẳng ai tin nổi.
Dương Bắt ủy khẽ lầm bẩm, hắn đột nhiên vung tay lên. cũng phóng ta một luồng quang mang nhàn nhạt.
Đạo quang mang này xoay tròn trên không trung một lúc, cuối cùng bay vụt về phía sâu trong sơn mạch.
Mọi người lại lần theo, chỉ nửa canh giờ sau. đạo quang mang đột nhiên biến hướng, lao xuống phía dưới, đổng thời tan biến trong một cái huyệt động u ám.
Thân hỉnh Dương Bất ủy nhoáng lên một cái đã xuất hiện bên cửa huyệt động, nhưng đúng lúc này. một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên:" Thái thượng trưởng lão. làm sao ngài lại tới đây."
Lúc này Dương Bất ủy mới thở phào một hơi. bất quá khi ánh mắt rơi lên người Mặc Không Văn trong huyệt động, sắc mặt lập tức đại biến, nói: " Không Văn, sao lại thế này?" Lúc này, sắc mặt Mặc Không Văn đã trắng bệch, bọn họ chỉ cần nhìn qua cùng biết, nhất định là hắn đã bị nội thương cực kỳ nghiêm trọng.
Mặc Không Văn đưa mắt nhìn tất cả cường giả linh thể xung quanh, rồi cúi đầu. cung kính nói: "Bái kiến các vị thái trượng trưởng lão."
Trẳn Hùng Địch vung tay lên, nói: " Mặc Không Văn. ngươi không cần đa lề. sau khi tiến vào đây, ngươi đã gặp Trần Tà phải không? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gỉ?"
Mặc Không Văn hít sâu một hơi, nói:" Các vị thái trượng trưởng lão. sau khi vãn bối tới đây, quả thật đã gặp Trần Tà sư huynh của Phong Thần nhaiHẩn hơi dừng lại một chút, nói:" Vãn boi cùng Trần Tà sư huynh mới gặp đã quen, cho nên quyết định kết bạn đồng hành."
Tất cả mọi người đều khẽ nhíu mày. cho dù là Dương Bắt ủy cũng cảm thấy có gió thổi hơi man mắt.
Một tu luyện giả cửu giai đỉnh phong, trên người lại có ngụy pháp khí. làm sao lại có thể nguyện ý đi cùng một tu luyện giả thất giai nho nhỏ chứ.
Ẩn ước. trong lòng mọi người đều đoán ra một số thứ. còn sắc mặt Cao cầu càng lúc lại càng trở nên khó coi.
"Nếu các ngươi đồng hành với nhau, sau bộ dạng lại chật vật thế này?" Trần Hùng Địch trầm giọng nói
Mặc Không Văn cười khổ một tiếng nói: ''Hơn nửa tháng trước,, hai người vãn bối đi tới một nơi trong sơn mạch, nhưng đúng lúc đó lại bị tập kích bất ngờ."
"Kẻ tập kích là ai?" Trần Hùng Địch lạnh lẽo hỏi
Mặc Không Văn lắc đầu, nói: "Vãn bối không biết, bất quá thực lực người này cao thâm mạt trắc, vừa ra tay đã đả thương vãn bối và Trần Tà sư huynh. Vãn bối quyết định thật nhanh, vứt bỏ một con khôi lỗi, lúc này mới may mắn chạy thoát, cuối cùng ẩn nấp ở đây tĩnh đường thương thế."
Trẳn Hùng Địch khẽ ngây người. truy hỏi: ''Vậy Trần Tà ở nơi nào?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Trên mặt Mặc Không Văn lộ ra vẻ xấu hồ, nói: "Lúc ấy vãn bối lo chạy trối chết, chỉ loáng thoáng nhìn thấy Trần Tà sư huynh hình như đã giao thủ với người đó." hắn khom người, hành ll với Trần Hùng Địch một cái, nói: ''Vãn bối lâm trận bỏ chạy, xin tiền bối trách phạt."
Dương Bất ủy vung tay lên, nói: "Trách phạt cái rắm. biết thực lực bản thân không đủ. lập tức bỏ chạy, đó mới là biết thời biết thế. hành động của đại anh hùng nên làm. Lão phu thật vui mùng, việc này sao có thể trách ngươi." Khóe miệng Nghiêm Lôi Minh và Trần Hùng Địch khẽ giật giật, trong lòng cực kỳ khó chịu, giống như vừa phải nuốt một con ruồi vậy.
Mỗi người đều có lập trường khác nhau, cho nên cách nhìn nhận cũng khác nhau.
Đối với Dương Bất ủy mà nói, chỉ cần Mặc Không Văn có thể sống sót, thì tất cả đều không thành vấn đề.
Mà đối với Nghiêm Lỏi Minh và Trần Hùng Địch mà nói, trong lòng lại thầm thống hận kẻ lâm trận bỏ chạy này vô cùng. Nếu Mặc Không Văn và Trần Tà liên thủ chiến đấu. thì có lẽ Trần Tà đã bình yên vô sự thoát thân rồi.
Nhưng bọn họ lại không biết, cũng chính bởi vì Mặc Không Văn và Trần Tà liên thủ chiến đấu. cho nên Trịnh Hạo Thiên mới dễ dàng giết chết Trần Tà đương trường.
Con ngươi Trần Hùng Địch vừa chuyển, đột nhiên nói: "Cao huynh, các phái chúng ta đều có thủ đoạn đặc biệt để liên hệ với môn hạ đệ tử. Không biết Trịnh Hạo Thiên giờ đang ở nơi nào?"
Sắc mặt Cao cầu âm trầm như nước, nói: ''Sao Trần huynh lại đột nhiên để cập tới Trịnh Hạo Thiên. Chẳng lẽ ngươi hoài nghi hung thủ là hắn."
Những người còn lại đều thẩm lắc đầu. Trịnh Hạo Thiên tuy có tiềm vô cùng. Nhưng đó là tiềm lực chứ không phải nàng lực, nói một Trịnh Hạo Thiên lục giai đã có thể đả thương Trần Tà cùng ngụy pháp khí thì thật sự quá mức khó tin rồi.
Trẳn Hùng Địch vội xua xua tay, nói: ''Cao huynh quá cả nghĩ rồi. Trịnh Hạo Thiên chính là một trong những nhân tài mới xuất hiện của nhân tộc chúng ta. Tran mồ chảng qua là quan một chút mà thôi.''
Cao Cầu trong lòng khẽ động. Nếu nhân vật thần bí kia có thể tập kích Trần Tà và Mặc Không Văn. vậy nếu hắn đối phó với Trịnh Hạo Thiên thì sao?
"Muốn tìm Trịnh Hạo Thiên sao? Đi theo ta."
Một giọng nói thanh thoát, lạnh lùng vang lên. Lành tiên tử cẩt người bay lên, hướng về phía xa lao đi.
Mọi người ù ù cạc cạc đưa mất nhìn nhau, không rõ Lãnh tiên tử từ khi nào đã trở nên thần thông quảng đại như vậy. Ngay cả đệ tử môn phái khác cũng biết được phương vị cụ thể.
Dương Bắt ủy vừa phất tay áo lên đã cuốn lấy Mặc Không Văn, cùng mọi người hóa thành những đạo quang mang, đuổi theo Lãnh tiên tử.
Tốc độ phi hành của Lãnh tiên tử đương nhiên là hơn xa người thường, chỉ sau một khắc đồng hồ. nàng đã đi tới một nơi ngoài sơn mạch.
"Băng Hải...." Thanh âm của Lãnh tiên tử vừa nhẹ nhàng vang lên. An Băng Hải đã lập tức từ trong huyệt động đằng xa bước ra.
Thần niệm của mọi người đều tản ra. Lập tức. ánh mặt mọi người gần như cùng lúc hướng về phía một huyệt động cách đó vài dặm.
Ớ đó. mọi người cảm ứng được hai cỗ khí tức.
Một trong hai cổ khí tức mạnh mẽ kiên cường mà hữu lực. Tuy hiện giờ nó không quá cường đại. nhưng bắt luận kẻ nào cũng có thể cảm ứng rõ ràng tiềm lực vô tận trong cỗ khí tức đó.
Mà cỗ khí tức còn lại lại có vẻ hơi quỳ dị.
Cổ khí tức này tựa hồ cường đại hơn cỗ khí tức kia không ít, nhưng khiến người ta cảm thấy quý dị chính là, cỗ khí tức này cực kỳ bắt ổn. phập phả phập phồng, phảng phất như xe ngựa đi trên đường xóc vậy.
Loại trạng thái này tuyệt đối không bình thường.
Lãnh tiên tử khẽ nhíu mày, nói: "Băng Hải, Trịnh Hạo Thiên và Du Uy Hoa của Vạn Kiếm tông đều ở đó?"
"Vảng, bọn họ đều ở đó."
"Người nói lại toàn bộ mọi chuyện một lần."
"Vâng." An Băng Hải cung kinh nói: "Sau khi đệ tử tiển vào đây. đã xảo ngộ gặp được Trịnh Hạo Thiên sư đệ và Dư Uy Hoa sư đệ. Lúc đó Trịnh sư đệ vừa đánh chết yêu thú. đột nhiên có cảm ngộ. cho nên mới bế quan tu luyện ở đây. còn đệ tử cũng thuận tiện ở lại hộ pháp."
''Các ngươi ở nơi này bao lâu rồi?"
"Từ khi ngày đầu tiên tiến vào đây đã dừng lại đây."
"Trong thời gian đó, hai người bọn họ có rời khỏi đây không?"
''Tuyệt đối không."
"Ngươi có nguyện lấy sao bản mạng ra thể không?"
"Đệ tử nguyện ý." vẻ mặt An Băng Hải trở nên nghiêm nghị. Không chút do dự. cao giọng nói: ''Đệ tử lấy sao bản mạng lập thệ. trong nửa tháng qua. hai người bọn họ chưa từng rời khỏi huyệt động nửa bước."
Lãnh tiên tử quay đầu. lạnh nhạt nói: "Nghiêm huynh, Trần huynh. các ngươi nghe rõ chưa?"
Sắc mặt Nghiêm Lôi Minh không chút thay đỗi, nói: "Lão phu hiểu rồi. chuyện Trần Tà không hề liên quan tới bọn chúng."
Đến tận lúc này, mọi người mới hiểu rõ nguyên cớ bên trong.
Ngũ Sát điện và Phong Thần nhai này liên thủ lại, muốn tìm Trịnh Hạo Thiên trả thù, nhưng Lãnh tiên tử lại phát An Bàng Hải tới bảo hộ hai người bọn Trịnh Hạo Thiên.
Cao Cầu cảm kích gật đầu với Lành tiên tử một cái. thẩm nghĩ trong lòng, không hổ là Thiên Tinh môn, tinh toán chẳng sót điểm nào.
Trẳn Hùng Địch đang định nói chuyên thì đột nhiên kinh ngạc, ồ lên một tiếng.
Tất cả mọi người đều ngẩn người, thần niệm lại tràn về phía huyệt động kia.
Ớ đó. đột nhiên bộc phát ra một cổ dao động lực lượng khổng lồ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.