Trong đêm tối, một đạo quang mang màu đen thuần thúy, phiêu đãng không chút tiếng động, nó giống như một con u linh, lặng lẽ vượt qua từng ngọn núi. rồi lén lút chui vào trong một cái động không lớn lắm.
"Hò. hô. hô..."
Tiếng ngáy như sẩm của Dư Uy Hoa vang vọng khắp cả động, nhìn kỳ hắn còn đang chẹp chẹp miệng như mơ ngủ, không hề phát hiện ra Trịnh Hạo Thiên đã trở về.
Khẽ lắc lắc đầu, Trịnh Hạo Thiên bất đắc dĩ cười khổ. cái tên ngố này, trong hoàn cảnh này mà vẫn có thể ngủ ngon lành được, chắc phải xếp hắn vào loại kỳ nhân dị sĩ mất.
Tu luyện giả bình thường sau khi yêu hóa biến thân, rất ít khi lại thả lòng hoàn toàn, ngủ say như thế.
Đặc biệt là ở ngoài Phiêu Miểu vân Hải, trong cái nơi đẩy rẫy nguy hiểm này, ít nhiều cùng phải có chút cảnh giác. Nhưng Dư Uy Hoa lại coi như không, đánh một giấc ngon lành.
Tuy Trịnh Hạo Thiên biết ở bên ngoài còn có một vị cường giả cửu giai bảo vệ nơi này, khả năng phát sinh chuyện ngoài ý muốn là cực nhỏ. nhưng trong lòng vẫn thấy phiền não không thôi.
Bất quá, có lẽ chính bởi vì Du Uy Hoa quá ngay thẳng, không có chút tâm cơ nào như thế, cho nên hẳn mới càng có thể tiến xa trên con đường võ đạo.
Rón rén bước tới mấy bước, nhưng trong nháy mắt khi khối quang mang màu đen chỉ cách người Du Uy Hoa ba trượng, tiếng ngáy của hẳn đột nhiên biến mắt. hai mắt cũng lập tức mớ ra, đồng thời một cái chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-thien/1234006/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.