Phiêu Miểu Vân Hải, trong lòng Trịnh Hạo Thiên đại động. Hắn rõ ràng còn nhớ rò, trước khi ròi khỏi phương Tiểu Linh giới kia, Cao Thăng từng có nói. nếu trong tòng môn thường cho Trịnh Hạo Thiên hắn danh ngạch đi Phiêu Miểu Vân Hải và còn dư thì nhất định phải lưu lại một suất cho Vương Nhất Nguyên.
Tuy hẳn cũng không biết nơi này rốt cuộc là nơi nào. nhưng chỉ cần nhìn vẻ khẩn cầu và ước ao của Cao Thăng là hắn biết, nơi đó tuyệt đổi là Thánh Địa mà tất cả tu luyện giả đều hướng tới.
Trầm ngâm một lát. hắn nói: "Thái thượng trưởng lão. Phiêu Miểu vân Hải so với Phi Thiên phong của bổn môn thì thế nào?"
Vân thái trượng trưởng lão trầm ngâm một lát rồi nói: "Mỗi nơi đều có điểm mạnh riêng, nhưng nếu là dưới thập giai. Phiêu Miểu vân Hải đối với các ngươi lại hữu ích hơn."
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu. đang định mớ miệng nói thì lại nghe vân thái thượng trưởng lão nói: "Ngươi không cần quyết định vội. cứ trở về rồi cân nhắc thật kỹ. mười ngày sau hãy trả lời ta." Dừng lại một chút, hắn lại nói: "Ngươi nhớ kỹ, số danh ngạch cao nhất cho một phong không thể vượt quá hai người."
Trịnh Hạo Thiên lập tức trợn trừng mắt, nói: "Vậy chẳng phải danh ngạch cho cực phẩm cường giả Bạch Thảo phong chúng ta cũng không đủ ư?"
Người khác không nói, phụ tử Du Uy Hoa. thúc cháu Lâm Đình cùng Nhạc Mãnh sư thúc thì nhất định phải đi. Nếu thèm cả hắn nữa là sáu người rồi. Bắt kể thể nào cũng không phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-thien/1233952/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.