Chương trước
Chương sau
"Ông ông ông...."
Trên Hải Vương thuẫn linh lực cuồn cuộn xoay chuyển, từng tầng từng tầng quang mang nhàn nhạt đã cực kỳ ngưng trọng, gần như đã ngưng thành thực chất. mà khí linh quy ngư bên trong lại càng rục rịch, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra hỗ trợ phòng ngự.
Khi Trịnh Hạo Thiên phát hiện minh đứng trên cái bình thai rộng lớn này, trong lòng hắn kinh hãi vạn phần.
Hắn có thể xác định, bản thân hắn từ trước đến giờ chưa từng đến nơi đây, nơi này đối với hắn mà nói. tuyệt đối là một địa điểm xa lạ.
Lúc trước minh cùng Dư Uy Hoa. cừu Hinh Dư bước vào cánh cửa không gian một lúc, theo lý mà nói. lè ra nên xuất hiện ở cùng một nơi mới đúng. Nhưng hiện giờ hắn lại đứng lè loi một mình ở nơi đây, cho nên hắn mới theo bản năng, phóng thích Hải Vương thuần và Độn Thiên châu ra.
Vô luận đối phương làm như vậy có phải là ác ý hay không, trước khi xác định được đáp án chính xác, hắn không đám có bất cứ bất cẩn nào.
''Ha ha. không tệ, phản ứng linh mẫn lắm."
Hai âm thanh như chim sơn ca, nửa như tán thường, nửa như nói kháy vang lên.
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngày người, ánh mắt xoay chuyển, ở phía góc bình thai đột nhiên có hai người sóng vai bước tới.
Sau khi nhìn thấy các nàng. Trịnh Hạo Thiên mới thở phào một hơi nhẹ nhôm. Han nhẹ nhàng vung tay lên, thuần bài và bảo khí phi hành đang tràn đầy linh lực lập tức hóa thành hai đạo quang mang bay vào thắt lưng của hán.
"Hai vị Vãn cò nương, không ngờ tới chúng ta lại gặp nhau ở đây, đã lâu không gặp rồi." Trịnh Hạo Thiên mỉm cười nói.
Hai tiểu cô nương này chính là tỷ muội vân gia mà lúc trước hắn từng giao thủ khi bái nhập sơn môn.
Sau khi nhìn thấy hai nàng, Trịnh Hạo Thiên đương nhiên biết, nơi này nhất định là địa điểm an toàn rồi.
Hai cái mũi tinh xảo mỹ lệ của hai tỷ muội Vân gia khẽ chun lại, đồng thanh lên tiếng: "Xem kiếm..."
"Sưu..."
Hơn tám ngàn đạo kiếm quang lập tức từ trên người các nàng tràn ra, hướng về phía Trịnh Hạo Thiên, không chút lưu tinh đâm xuống.
Trịnh Hạo Thiên khẽ nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại thở ra một hơi.
Bởi vì hắn đã phát hiện, những đạo kiếm quang này tuy lăng lệ. nhưng trong đó lại không có chút sát khí nào. rõ ràng là hai tiểu cô nương không cam lòng bại dưới tay mình lan trước, cho nên lần này tu luyện thành công, mới đến đày khiêu chiến lần nữa.
Hai người hơn tám ngàn đạo kiếm quang, Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, nói: "Tứ giai thượng phẩm tám xoáy...."
Tám xoáy tuy không phải là cực phẩm, nhưng đã là rất hiếm có rồi.
Hơn nữa lần trước gặp mặt, hai người các nàng bất quá chỉ có tu vi nhị giai mà thôi. Gằn một năm không gặp đã tăng lên liền hai giai, cũng coi như rất giòi rồi.
Tỷ muội Vân gia hù lạnh một tiếng, nói: "Coi như ngươi có chút ánh mắt. Nhưng đừng hy vọng chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi, tiếp kiếm."
Tám ngàn đạo kiếm quang giống như một dòng nước từ trên thác trút xuống, tuy còn chưa thể so sánh với Tiểu Kiếm Hải của hắn và cừu Hinh Dư. nhưng hai ngươi lại phối hợp khá ăn ý. vừa vặn có thể thi triền đến mức đỉnh phong một kiếm trận bình thường, đơn giản nhất, tuyệt đối có thể nói là uy lực bội tăng.
Nếu khi vừa bái nhập sơn môn. Trịnh Hạo Thiên phải đối mặt với kiếm trận này, thì hắn chỉ có nước hạ vũ khí đầu hàng mà thôi. Nhưng bây giờ....
Trịnh Hạo Thiên than nhẹ một tiếng, cong ngón tay búng ra, trong nháy mắt. từ trong thân thể hắn đột nhiên bay ra vô cùng vô tận những điểm linh quang.
Những điểm linh quang này đều là bảo khí chi quang, tuy chưa hóa hình, nhưng lực lượng ẩn chứa lại hơn xa linh khí chỉ quang của tý muội vân gia.
Không chỉ như vậy số lượng bảo khí chi quang không ngờ còn nhiều đến mức quá đáng.
chỉ trong vòng một hơi thở. bảo khí chi quang ở nơi này đã lên tới hơn năm vạn đạo.
Năm vạn đạo bảo khí chi quang ả ạt tràn tới, giống như thủy triều nhấn chìm tám ngàn đạo kiếm quang kia.
Vân gia tỷ muội kiều nhan thắt sắc, kinh hô một tiếng, kiệt lực lui về phía sau.
Khi thối lui đến tận góc bình thai hai nàng mới phát hiện, đám bảo khí chi quang như mưa bay đầy trời kia lại không hề tiếp tục truy kích lại đây. sau khi đánh tan tám ngàn đạo linh khí chỉ quang liền ngoan ngoãn bay trở về.
Trịnh Hạo Thiên trên mặt nờ một nụ cười, nói: "Hai vị sư muội, đắc tội."
Tỳ muội Vân gia đưa mắt nhìn nhau, một người đột nhiên kêu lên: "Ngươi, ngươi đã tấn chức ngũ giai..."
Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "May mắn mà thỏi."
Trong lòng hắn thẩm than, hai tiểu cô nương này đúng là hoa trong nhà kính, không biết thế gian hiểm ác thế nào.
Trong phương Tiểu Linh giới kia, chuyện hắn tấn chức ngũ giai, đại chiến Hoàng - đệ nhất cường giả thế hệ thanh niên của kim cương nhất tộc đã sớm truyền khắp doanh địa.
Với thân phận của đòi tỷ muội này ở trong Vạn Kiếm tông, chỉ cần hơi để ý một chút chiến dịch lần này là có thể biết hết.
Nhưng lúc này, sau khi nhìn thấy bộ dạng này của tỷ muội vân gia. Trịnh Hạo Thiên liền biết, chỉ sợ ngay cả trận chiến này nổ ra rồi hai người các nàng cùng chưa chắc đã biết.
"Ha ha. Thương Hải, Tang Điền, bảy giờ các ngươi đã biết lợi hại chưa, còn không mau dẫn Hạo Thiên vào đây."
Hai vị tiểu cò nương dầu đòi môi đó mọng lên, mặc dù vẫn tràn đầy vẻ không cam long, nhưng cùng không dám trái ý tồ phụ. Hai người không hẹn mà cùng làm một cái mặt quỳ với Trịnh Hạo Thiên, nói: "Trịnh sư huynh, gia tồ mời ngươi tới. ngươi có muốn tới không?" Nguồn truyện: Truyện FULL
Ý các nàng rất rõ ràng, nếu ngươi không muốn tới. các nàng đương nhiên không cẩn dẫn đường nữa.
Trịnh Hạo Thiên khẽ cười, hắn đã đoán được người ở trong căn phòng phía xa là ai rồi.
Trừ Vân thái thượng trưởng lão ra. còn có người nào lại tốn công tốn sức tiếp dẫn minh tới đây. Cho dù dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, vân thái thượng trưởng lão triệu kiến Trịnh Hạo Thiên nhất định là có chuyện tốt. nếu lúc này mà còn xoay người bỏ đi thì đúng ngu không thể ngu hơn.
Gật gật đầu. Trịnh Hạo Thiên cười dài nói: "Làm phiền hai vị sư muội dẫn đường rồi."
Vân gia tỷ muội trùng mắt nhìn hắn một cái. tiếp đó xoay người, hướng về phía một con đường nhỏ dưới bình thai bỏ chạy.
Nhưng Trịnh Hạo Thiên cũng không chậm, sải bước gắt gao bám theo, vô luận các nàng có làm thế nào cũng không thể cắt đuôi được Trịnh Hạo Thiên.
Sau một lát, hai tiểu cô nương tựa như đã chịu thua, các nàng đi chậm lại, cuối cùng dừng lại trước một cái đình viên cao lớn tú mỹ.
"Trịnh sư huynh, gia tồ đang đợi ngươi bên trong, mời vào."
Trịnh Hạo Thiên mim cười, nói: "Đa tạ hai vị sư muội đã dẫn đường." Hắn đưa tay vào trong túi không gian, lấy ra hai chiếc hộp ngọc.nói: ''Ở đây có mấy tấm Linh Quang phù tứ giai, mong hai vị sư muội không chẽ."
Ánh mắt hai tỷ muội vân gia lập tức sáng lên, tuy trong tay các nàng cũng không thiếu loại bảo vật cực phẩm này. nhưng đối với những đồ tốt như thế này, làm gì lại có ai chê nhiều chứ.
Vân Thương Hải hơi chấn chừ một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Nhìn Trịnh Hạo Thiên tiến vào trong đỉnh viện, các nàng liền mớ hộp ngọc ra. rồi không hẹn mà cùng kinh hô lên một tiếng.
Bên trong hộp ngọc, không ngờ lại có tới gần trăm tắm Linh Quang phù tứ giai, hơn nữa đẳng giai của chúng cùng không thấp. không ngờ đều đạt tới tiêu chuẩn cực phẩm, thậm chí bên trong còn có mấy tấm siêu phẩm.
Hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không tướng được vị Trịnh sư huynh này lại hào phóng như vậy.
Mơ hồ, các nàng đột nhiên lại cảm thấy, thật ra vị Trịnh sư huynh này cũng không phải quá đáng ghét.
Trịnh Hạo Thiên vừa tiến vào trong đinh viện liền lập tức nhìn thấy một cái hồ nhỏ trong vắt, mà ở giữa cái hồ đó lại có một cái đình nghỉ mát. Một vị lão nhân đang ngồi ở đó tự rót tự uống, có vẻ rất tiêu dao tự tại.
Ánh mắt hơi trở nên ngưng trọng, Trịnh Hạo Thiên đã nhận ra. người đó chính là vân thái thượng trưởng lão từng nhiều lần liên hệ với bọn họ trong Tiểu Linh giới.
"Lại đây đi."
Thanh âm hiền hòa của vân thái thượng trưởng lão từ xa xa truyền đến.
Trịnh Hạo Thiên khom người một cái thật sâu. sải chân bước ra, cả thân hình vừa lóe lên đã lướt qua cái hồ nhỏ, tiến vào trong lương đình (đình nghỉ mát)
"Vãn bối Trịnh Hạo Thiên Bạch Thảo phong bái kiến vân thái thượng trưởng lão." Trịnh Hạo Thiên cung kính nói.
Sau khi được chứng kiến thực lực của hai vị Nguyên Quân và Liệt Hòa linh giả. Trịnh Hạo Thiên bắt đầu cảm thấy kính sợ những nhân vật như vậy không dám có chút chậm trễ nào.
Vân thái thượng trưởng lão nhẹ nhàng chỉ vào chiếc ghế trước mặt: "Ngồi đi."
Trịnh Hạo Thiên vội vàng ngồi xuống, hẳn mắt nhìn mùi, mũi nhìn tim. cả người cứng đơ như một con tượng tò te vậy.
Vân thái thượng trưởng lão bật cười, nói: "Chàng trai trẻ. không cần khẩn trương như vậy."
"Vảng." Trịnh Hạo Thiên vẫn cung kính trả lời như trước.
Vân thái thượng trưởng lão khẽ lắc đầu, bất đắc ** nói: ''Ngươi có biết ta đặc biệt gọi ngươi tới đày là vì chuyện gì không?"
Trịnh Hạo Thiên nghiêm nghị lắc đầu, nói: "Vãn bối không biết, xin thái thượng trưởng lão nói rõ."
Tuy trong lòng hắn đã loáng thoáng đoán ra chút manh mối, nhưng đối diện với vị lão nhân gia này. cứ khiếm tốn thì tốt hơn.
"Hôm nay lão phu gọi ngươi tới đây là muốn khen ngợi biểu hiện kiệt xuất của ngươi ở chiến trường lần này." lão nhân hơi dừng lại một chút, chậm rãi nói:"Trừ cái đó ra, lão phu còn một việc muốn nhờ ngươi."
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Vị Vân thái thượng trưởng lão này ở trong Vạn Kiếm tông có địa vị hết sức đặc biệt, nếu có thể câu kéo quan hệ với hắn. đối với tiền đố của minh tuyệt đối có trăm cái lọi mà không có một cái hại nào.
Hiện giờ hắn đã nói chuyện đến việc tư. đây chính là cơ hội tốt để bắt đầu rồi.
Nhưng với thân phận địa vị của lão nhân gia. chuyện hẳn nhờ làm sao có thể dễ dàng thực hiện đây.
Trầm ngâm một chút, Trịnh Hạo Thiên cẩn thận nói: "Lão nhân gia có gì phân phó. xin cứ nói thẳng, chỉ cần Trịnh Hạo Thiên có thể làm được, quyết không dám từ."
Hẳn chỉ nói không đám từ. mà không đám nói cố gắng hết sức, cũng là vì chuẩn bị đường lui cho mình.
Vân thái thượng trường lão hài lòng gật đầu một cái, nói: "Ngươi cũng biết. Lâm Đỉnh đã bái làm môn hạ lão phu."
Trịnh Hạo Thiên đột nhiên ngẩng phắt đầu lên. hắn kinh hỉ nói: "Đa tạ tiền bối ưu ái."
Tuy hắn không rõ vì sao vị vân thái thượng trưởng lão này lại coi trọng Lâm Đình, nhưng nếu Lâm Đinh có thể nhận được một vị sư phụ như vậy, thì bất luận là đối với hắn hay đối với Bạch Thảo phong đều rất có lợi.
"Chuyện lão phu muốn nhờ ngươi đúng là có liên quan đến Lâm Đình." vân thái thượng trưởng lão nghiêm nghị nói: "Ta muốn ngươi trợ giúp Lâm Đình một tay, thử xem xem có thể giúp hắn đột phá cực hạn. tắn thăng đến tư chất siêu phẩm hay không."
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên lóe lên tinh quang, hắn hít thật sâu một hơi, nói ra từng chữ một: "Xin tiền bối cứ phân phó. vãn bối phải làm như thế nào?"
Khi hắn nói những lời này, bất kể là ngữ khí hay là biểu tình đều khác hẳn với thái độ lúc trước....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.