Một cột khói xanh nhàn nhạt từ mặt đất chậm rãi bay lên.
Đây là do nhân tộc hỏa táng thi thể đồng tộc mà sinh ra khói bụi.
Mọi người nhìn hỏa diễm cháy trên mặt đất, trong lòng cảm khái vạn phần.
Tuy rằng hai bên chiến đấu mới có vài canh giờ thế nhưng tử thương không ít, kim cương viên nhân rút lui xong, thi thể của đồng bọn tự nhiên cũng mang đi, thi thể nhân tộc cũng chồng chất như núi, cũng chỉ có hỏa táng mới có thể xử lý toàn bộ.
Doãn Quân than nhẹ một tiếng, đi tới bên cạnh Trịnh Hạo Thiên đột nhiên nói: "Trịnh huynh đệ, Cừu cô nương, các ngươi đã cứu tính mệnh của xá đệ, cả nhà chúng ta đều vô cùng cảm kích, xá đệ muốn gặp mặt các vị để tạ ơn, không biết các ngươi có đồng ý không?"
Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư lúc này mới hiểu ra, trách không được vợ chồng Doãn Quân lại ngay từ đầu đã kính trọng họ như thế, thì ra bên trong còn có nguyên nhân.
Nhưng mà lúc đó số người bọn họ cứu nhiều lắm, ngay cả hai người cũng không biết ai rút cuộc mới là huynh đệ của Doãn Quân.
Bọn họ không nói chuyện, Cao Thăng cười tủm tỉm nói: "Nếu Doãn huynh đã muốn thế, bọn họ tự nhiên cầu mà không được."
Hắn quay đầu, đánh mắt với hai người Trịnh Hạo Thiên, mà đồng thời Vương Nhất Nguyên cũng truyền âm vào tai họ: "Doãn Quân phu phụ cũng như La Khắc Địch, đều là tinh anh đứng đầu trong bát đại siêu cấp môn phái, nghìn vạn lần không nên chậm trễ."
Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-thien/1233941/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.