Chương trước
Chương sau
Gió nhẹ thổi như một bàn tay mềm mại vuốt ve mặt đất, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của một con hắc hùng.
Vài ngọn gió nghịch ngợm lặng lẽ xuyên qua đám lông rậm của cự hùng đang nằm trên mặt đất mang đi từng tia ấm nóng.
"A... hắt xì....."
Một tiếng hắt xì từ miệng cự hùng bật ra, hắn mơ màng mở hai mắt, trong mắt hiện lên vẻ mê mang, tựa hồ căn bản không thể nhớ nổi mình tại sao ở chỗ này, tại sao mình lại hôn mê?
Sau một lát, một bức tranh dần rõ ràng trong đầu hắn.
Kim Cương Vương tộc.
Thạch Vương.....
Mắt gấu đột ngột hiện ra hung quang tàn nhẫn, Trịnh Hạo Thiên đã hoàn toàn nhớ lại quá trình xảy ra.
Cự hùng nhảy lên thân thể to lớn của hắn không ngờ lại sử ra một loại thân pháp khéo léo đáp xuống mặt đất.
Ở một chỗ khác, một thi thể cũng lớn không kém đang lặng lẽ nằm đó không nhúc nhích, ngoại trừ ngọn gió lay nhẹ vài túm lông vàng trên thân thể ra, có lẽ hắn không bao giờ cử động nữa.
Trịnh Hạo Thiên nhìn cả nửa ngày sau đó thở dài một hơi.
Đến lúc này hắn rút cuộc mới xác định địch nhân cường đại này đã chết.
Thân thể hơi lay động, hắn rút cuộc phục hồi thân thể nhân loại.
Nhưng mà vừa nghĩ tới trận chiến lúc trước, tim hắn vẫn còn đập như sấm, cho dù biết rõ kết quả nhưng rung động trong lòng hắn vẫn giảm bớt chút nào.
Kim Cương tộc Thạch Vương tuyệt đối là đối thủ cường đại nhất mà hắn gặp phải.
Tuy rằng không thể sánh bằng loại thập giai cường giả như Văn Nhân Băng Oánh nhưng đối với hắn chính là đối thủ đáng sợ nhất từ trước tới nay.
Trong các thất giai cường giả hắn gặp kỳ thực còn một Ngư Nhân vương tộc chiến tướng Ước Sắt.
Người này không những quen biết Thạch Vương mà hai bên còn tranh đấu hơn mười năm, bởi vậy có thể thấy thực lực Ước Sắt không thua kém Thạch Vương.
Nhưng đáng tiếc Ước Sắt gặp Trang Mạt Mạt cho nên mới không thể chống lại bạo kiếm thuật của hắn.
Đầu nhân ngư này tuyệt đối là chết không nhắm mắt.
Nếu như hắn có phòng bị chỉ cần xuất ra hải vương thuẫn đừng nói là ba trăm tiểu long bạo thể cho dù là năm trăm cũng chưa chắc phá vỡ phòng ngự của Hải Vương thuẫn.
Một lần có thể chém chết Ước Sắt quả thực là chuyện không thể tin nổi.
Hôm nay thực lực của hắn so với ở Trấn Hải thành đâu chỉ gấp đôi, cho dù như thế hắn vẫn phải thi triển gần như cạn kiệt thực lực, dùng phương thức gần như cả hai cùng chết đánh bại Thạch Vương.
Vì thế nói nếu như không có Trang Mạt Mạt lúc đó, như vậy kết quả chắc chắn là ngược lại.
Thất giai cường giả, yêu ma tinh quái nhị thập tứ thánh, thần thông của họ quả thực không thể khinh thường.
Trong lòng khẽ động ánh mắt Trịnh Hạo Thiên dò xét xung quanh.
Hải Vương Thuẫn trong khi giao chiến bị Thạch Vương đánh tan còn chưa biết ra sao, thân hình khẽ động hắn đã vọt tới nhặt Hải Vương thuẫn từ mặt đất lên.
Lúc này, tấm thuẫn ảm đạm vô quang, giống như một nhân loại mất đi sức sống, lộ ra một cỗ khí tức tử vong.
Hắn mơ hồ nghĩ, khí phách ngưng tụ trong Hải Vương thuẫn đã bị triệt để đánh tan.
Trịnh Hạo Thiên thở dài một hơi, thực lực của mình còn quá kém, cho nên mới liên lụy tới khí phách trong Hải Vương thuẫn.
Thất giai là một nút thắt quan trọng, đạt được cảnh giới thất giai có thể thu phối hợp với khí phách trong bảo khí trong nháy mắt phát ra lực lượng khó có thể tin nổi.
Chỉ có cường giả ngoài thất giai mới có thể triệt để phát huy uy năng của bảo khí, những lời này đã nghe mấy năm mà lúc này Trịnh Hạo Thiên mới chân chính hiểu rõ.
Năng lực của Hải Vương Thuẫn tuyệt đối không thể bại dưới côn ảnh của Phiên Giang Đào Hải côn, thế như sau khi hai bên đối chiến một lần, Phiên Giang Đảo Hải côn không bị sứt mẻ gì, mà Hải Vương Thuẫn lại bị thương nặng thậm chí khí phách dường như cũng bị tiêu tán.
Đây là do thực lực hai bên chênh lệch quá lớn.
Nếu Trịnh Hạo Thiên cũng là một cường giả thất giai vậy tuyệt đối không xảy ra chuyện như vậy.
Tinh thần vô thức tiến vào trong Hải Vương Thuẫn, hắn muốn xem cụ thể thương tổn của Hải Vương thuẫn, nhưng vừa đảo qua, sắc mặt Trịnh Hạo Thiên lập tức biến thành vừa mừng vừa sợ.
Phẩm chất của tấm thuẫn này quả thực quá cường đại, chịu một đòn nghiêm trọng vậy là trên mặt tuyệt đối không có vết rạn nào.
Kết hợp của xác huyền uy cùng vẩy ngư lòng quả thật là bảo khí cường đại.
Mà chân chính khiến hắn kinh hỉ chính là ở trung tâm tấm chắn hắn mơ hồ cảm ứng một ảnh tử nho nhỏ.
Khí phách! Hắn tuyệt đối khẳng định là tàn dư khí phách của Hải Vương thuẫn, chỉ là ảnh tử này cực kỳ suy yếu, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan theo gió.
Một kiện thần binh cứ như vậy tiêu tán sẽ rơi xuống thành linh khí, vô luận linh khí này chế tạo bằng tài liệu quý hiếm cỡ nào nhưng không thể sinh ra khí phách vậy không thể gọi là bảo khí, cũng không thể kết hợp với cao thủ thất giai phóng ra uy năng to lớn được.
Nếu như khí phách Hải vương thuẫn thực sự tiêu tán vậy Trịnh Hạo Thiên quả thực đau lòng muốn chết, nhưng hiện tại hắn phát hiện ra một tia khí phách còn sót lại tự nhiên là vui mừng vô cùng.
Hắn không nói hai lời lấy ra một tấm nhị giai phong ma phù, khí xoáy trong não vực nhanh chóng chuyển động mầm móng ấn ký trong phân giải phù triện nhanh chóng mở rộng.
Tay hắn nhẹ nâng trong hư không xuất hiện một đạo ấn ký, đạo ấn ký nhanh chóng đánh lên phong ma phù triện, nhất thời chúng hóa thành một đoàn phách lực tinh túy.
Dưới chỉ dẫn của Trịnh Hạo Thiên, những thứ này dũng mãnh tuôn vào Hải Vương thuẫn, vững vàng bao vây nó ở bên trong.
Tựa hồ bị phách lực hấp dẫn, khí phách trong hải vương thuẫn phấn chấn tinh thần, lung láy muốn ra bên ngoài, nó giống như một đứa trẻ đói bụng ba ngày ba đêm, từng ngụm từng ngụm hấp thụ đống phách lực này.
Theo số lượng phách lực giảm đi, nó rất nhanh hồi phục trạng thái đỉnh.
Trịnh Hạo Thiên tinh thần khẽ động, một đoàn tinh thần niệm nhanh chóng xâm nhập vào bên trong.
Lực lượng quang ám theo tinh thần ý niệm của hắn tiến vào bên trong tấm thuẫn, cảm nhận được khí phách dần mạnh lên, đồng thời bên trong khí phách lại có một phần ấn ký thuộc về mình.
Hồi lâu sau, khí phách trong hải vương thuẫn hấp thu phách lực bên ngoài hầu như không còn, nó chậm rãi lui vào bên trong. Thế nhưng chẳng hiểu sao, Trịnh Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy hai người như có thêm một tầng liên hệ, tựa hồ hai bên thân mật hơn nhiều.
Ánh mắt nhìn chỗ Phiên Giang Đảo Hải côn rơi xuống.
Cái gậy này cũng là một bảo khí, nó trong tay Thạch Vương phát ra uy lực cực kỳ cường đại, nếu như không phải Trịnh Hạo Thiên phóng ra bốn mươi con Thương Long như vậy hắn chưa chắc đã thắng đối phương.
Nhưng mà dưới uy lực của bốn mươi con Thương Long, khí phách của bảo khí này đã hoàn toàn bị Thạch Vương tự bạo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Tinh thần ý niệm cũng đảo qua cây côn một vòng, Trịnh Hạo Thiên nao nao lập tức toát ra vẻ kinh ngạc.
Hắn không ngờ phát hiện một ít tàn phách bảo khí bên trong cây côn, nhưng tàn phách này lại càng suy nhược hơn Hải Vương Thuẫn.
Nếu như Hải Vương thuẫn tàn phách tự động hấp thú linh khí trong vòng một trăm năm có thể hồi phục thì tàn phách cây côn này còn lâu mới làm được.
Nếu không ai bổ sung chữa trị, nó nhất định biến mất.
Nếu Phiên Giang Đảo Hải côn trong tay Thạch Vương, Trịnh Hạo Thiên tự nhiên là muốn tàn phách này biến mất, thế nhưng nếu đã ở trong tay mình, tâm tư của hắn tự nhiên chuyển biến.
Lần nữa lấy ra một tấm nhị giai phong ma phù triện, Trịnh Hạo Thiên quyết đoán đưa số lượng lớn Phách lực vào trong Phiên Giang Đảo Hải côn, để khí phách bên trong hấp thu, đồng thời phóng ra mầm mống quang ám ấn ký lưu lại một phần dấu vết tinh thần trên khí phách bên trong.
Lúc này, quan hệ hai bên đã mật thiết hơn nhiều.
Lo lắng trong chốc lát, Trịnh Hạo Thiên lấy ra ôn dưỡng hồ, đem hai kiện bảo khí thu vào bên trong.
Mặc dù bên trong ôn dưỡng hồ có Thương Long thiền trượng cùng Ma thạch nhưng ít đi Trang Mạt Mạt, hắn tự nhiên không ngại mang thêm hai kiện khí phách tổn thương này.
Làm xong tất cả, Trịnh Hạo Thiên mới chính thức tĩnh tâm lại, đồng thời cảm nhận biến hóa của cơ thể.
Hắn nhớ rằng cuối cùng mình rơi vào trạng thái điên cuồng, đồng thời vật lộn với Thạch Vương, nhưng lúc đó trí nhớ hắn mơ mơ hồ hồ, hình như là Thạch Vương cắn hắn, hắn cũng không yếu thế cắn lại, hơn nữa cắn chết đối thủ.
Hơi lắc đầu, Trịnh Hạo Thiên đi tới trước mặt Thạch Vương, nhìn thân thể thể thảm của hắn, nhìn chiếc đầu gần như thiếu một bên, trong lòng hắn không khỏi thấy buồn nôn.
Sau đó ánh mắt hắn lại một lần nữa trở nên trấn tĩnh.
Hắn ngồi xếp bằng tinh thần ý niệm tập trung trong đan điền, dần dần tinh thần hắn kiệt liệt nhảy lên, gần như sắp nhảy dựng lên.
Trong đan điền không phải hai yêu phách mà đã biến thành ba, không, chuẩn xác mà nói là hai cái rưỡi.
Cuồng Bạo Hùng Vương cùng Đại Bằng Điểu tự nhiên là chiếm cứ một phương, thế nhưng bên cạnh Cuồng Bạo Hùng Vương còn một nửa yêu phách của kim cương vương tộc.
Tuy rằng kim cương vương tộc bộ dạng bình thường không khác nhân loại nhiều, nhưng Trịnh Hạo Thiên mơ hồ cảm thấy chút khí tức quen thuộc trên yêu phách này.
Thạch Vương, nếu như hắn không tính sai, đây chính là khí tức cường liệt của Thạch Vương.
Trịnh Hạo Thiên hít sâu một hơi, hắn rút cuộc nhớ ra, trong lúc mơ hồ hắn đã nuốt một viên tròn gì đó.
Lúc này hắn rút cuộc biết là cái gì rồi.....
Đó là yêu đan, nhưng lại là thất giai kim cương vương tộc siêu cấp yêu đan....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.