Trên không trung một đạo hào quang lóe lên, đột nhiên hạ xuống, rơi trên một mảnh đất trống ngoài thành.
Trịnh Hạo Thiên nhảy xuống Độn Thiên Chu, cười nói: "Vương huynh, đây là thành thị gần nhất rồi, hy vọng có truyền tống trận…."
Vương Vũ khẽ cười, chậm rãi bước xuống Độn Thiên Chu, nói: "Trịnh huynh yên tâm, nơi này là tòa thành lớn nhất trong phạm vi nghìn dặm quanh đây, chỉ cần có lệnh bài thông hành cùng tọa độ là được."
Trịnh Hạo Thiên gật đầu, lòng nới lỏng đi một chút.
Tuy những lời này hơi lộ vẻ khoa trương, nhưng tòa thành này tuyệt đối là địa phương phụ cận thích hợp nhất.
Hảo hảo thu Độn Thiên Chu lại, Trịnh Hạo Thiên than nhẹ một tiếng, nói: "Lúc mới sử dụng bảo khí này, luôn lo lắng nó đột nhiên hư hỏng, hoặc là quăng ta xuống đầu thành. Nhưng hiện tại, ta rốt cục cũng không cần lo lắng…"
Vương Vũ khẽ mỉm cười, nói: "Trịnh huynh, bảo khí tuy dễ làm phương tiện, nhưng tốt nhất là không nên lệ thuộc vào. Dù sao thực lực bản thân mới là trọng yếu nhất…"
Trịnh Hạo Thiên rùng mình, nói: "Không sai, đa tạ Vương huynh chỉ điểm…"
Hai người bọn họ cười nói sáng vai trực tiếp đi vào thành.
Binh lính thủ vệ cũng chỉ là liệp thủ và liệp sư thôi, bọn họ sớm đã thấy hai người Trịnh Hạo Thiên ngồi trên linh khí phá không mà đến, liền biết bọn họ là tu luyện giả cường đại có thể phi thiên độn địa, nên không dám ngăn cản, tùy ý để bọn họ tiến vào.
Đúng như Vương Vũ nói, tòa thành này quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-thien/1233854/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.