Chương trước
Chương sau
Tia sáng trước mắt trở nên mãnh liệt, từng đạo đường cong vặn vẹo lần lượt xuất hiện, tạo thành một mảnh dài hẹp khổng lồ giống như một cái thông đạo.
Ở trong thông đạo này, mặc dù cũng có tia sáng nhàn nhạt, nhưng lại rất u ám trầm thấp, tạo ra một cỗ lực lượng khiếp người.
Thời gian trong thông đạo tựa hồ không giống ngoại giới, cũng không biết trải qua bao lâu, trước mặt chợt sáng lên, hắn đã đi tới một đỉnh núi cao ngút trời.
Đảo mắt chung quanh, chỗ đỉnh núi vậy mà hội tụ không ít người, mà càng làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc chính là mọi người tụ tập trên ngọn núi này tạo thành một vòng tròn nho nhỏ.
Nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên xuất hiện chỗ này, hai mắt Dư Uy Hoa lập tức sáng lên, hô to: "Hạo Thiên, mau tới đây."
Trịnh Hạo Thiên khẽ mỉm cười, chuyển mình đi tới.
Tới bên cạnh Dư Uy Hoa, Trịnh Hạo Thiên đánh giá hắn chốc lát, rồi một quyền vỗ lên lồng ngực hắn, chân thành nói: "Uy Hoa, chúc mừng…"
Dư Uy Hoa tự nhiên hiểu ý tứ hắn, liền cuời ngây ngô mấy tiếng.
Lần này mặc dù hắn dừng bước tại vòng thứ tư Quang Vũ, nhưng lại đột phá được cực hạn bản thân, tấn thăng hoàn toàn lên siêu phẩm Luyện Yêu Vũ giả.
Lâm Đình bước lại, dùng khẩu khí nửa hâm mộ, nửa ghen tỵ nói: "Hạo Thiên, tên ngốc này vận khí thật tốt quá."
Dư Uy Hoa tức giận trừng mắt nhìn hắn nói: "Ngươi mới là tên ngốc đó, lúc nào thì mới đột phá được cho ta xem đây?"
Vẻ mặt Lâm Đình ngưng tụ nói: "Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi vượt qua xa đâu."
Trịnh Hạo Thiên khẽ mỉm cười, ánh mắt chuyển động vòng quanh lại không phát hiện ra Cừu Hinh Dư, cũng không nhìn thấy Dư Kiến Thăng, trong lòng kinh ngạc, nói: "Dư thúc đâu rồi?"
Dư Uy Hoa tùy tiện nói: "Cha ta đã sớm đi ra, chẳng qua không biết bị truyền tống đến nơi nào nữa, hắc hắc, ngươi tưởng ai cũng có vận khó tốt giống ngươi trực tiếp truyền tống đến đỉnh núi sao."
Trịnh Hạo Thiên chợt hiểu ra, lúc này hắn mới nhớ lại Truyện Phàn Cao tựa hồ từng nói qua, muốn đi vào Vạn Kiếm các phải thông qua thí luyện Vạn Kiếm hải. Nhừng mà lúc rời khỏi Vạn Kiếm các, cũng sẽ bị truyền tống đến phương viên mười dặm quanh núi. Vận khí tốt thì có thể truyền tống thẳng lên núi, còn vận khí không tốt thì có trời mới biết sẽ bị đưa tới địa phương nào.
Đột nhiên, một đạo hắc ảnh từ dưới đỉnh bay lên, cước bộ ầm ầm chạy hướng tới bọn hắn."
Đây là một vị võ giả giống luyện yêu biến thân, mặc dù lúc hắn đi lại tạo thành tiếng động khổng lồ, nhưng mọi người cũng chỉ liếc nhìn hắn một cái liền thu hồi ánh mắt bất mãn.
Bởi vì người này cư nhiên lại là một vị cực phẩm Luyện Yêu Vũ Giả, mặc dù hắn chỉ có tu vi chừng tam giai, nhưng cũng là cấp độ cực phẩm, từ nhiên không người nào dám khinh thường.
"Cha."
"Dư thúc."
"Kiến Thăng."
Mấy đạo thanh âm bất đồng vang lên, Dư Kiến Thăng là một trong những người rời khỏi Vạn Kiếm các sớm nhất, nhưng mà vận khí hắn không tốt, bị truyền tống đến một nơi xa xôi, phải tốn hao hết sức lực mới tìm được trạm trung chuyển, rồi vội vàng trở về đây.
Thân thể của hắn chuyển động mấy cái, trong nháy mắt khôi phục hình người. Sau đó gật đầu với mọi người rồi hung hăng tát một cái.
"Chát…." Một tiếng, trên mặt Dư Uy Hoa bị đánh một tát, cái tát này cũng làm cho Dư Uy Hoa nộ hỏa.
Dư Uy Hoa bụm mặt, mặc dù không dám hoàn thủ, nhưng mà khó hiểu hỏi: "Cha, người bị gì thế?"
Hiện tại Dư Uy Hoa có thể nói là da dầy thịt cứng, cho dù chưa yêu hóa, thì cái tát này của duy cũng không tạo thành bất cứ thương tổn nào trên cơ thể hắn.
Đám người Trịnh Hạo Thiên cũng đưa mắt nhìn nhau không rõ lão nhân gia này tức giận vì cái gì.
Dư Kiến Thăng hít một hơi thật sâu, nói: "Ngươi, tiểu tử thúi ngươi sao lại làm chuyện liều mạng như vậy. Siêu phẩm thì sao? Giỏi lắm à? Ngươi sống cho tốt là lão tử đã hài lòng lắm rồi."
Hắn kịch liệt thở hổn hển mấy cái, nghẹn khuất trong lòng lúc này mới từ từ tiêu tán.
Bây giờ mọi người mới mơ hồ hiểu rõ.
Đối với người khác mà nói, Dư Uy Hoa có thể tấn thăng đến cực phẩm Luyện yêu Võ giả, tự nhiên là chuyện đặc biệt vui mừng. Nhưng mà dưới ánh mắt của phụ thân hắn Dư Kiến Thăng, chỉ cần nhi tử có thể bình an vô sự, miễn hắn có thể nên người đã là tốt lắm rồi.
Nếu mà dùng biện pháp cùng thủ đoạn liều mạng mới có thể đột phá cấp bậc, thì Dư Kiến Thăng tình nguyện bắt nó không cần đột phá.
Lúc đó Dư Uy Hoa biểu hiện lỗ mãng trong Quang Vũ dọa cho Dư Kiến Thăng giật mình, mặc dù lần này không nguy hiểm tính mạng, nhưng lần tiếp theo thì sao?
Nghĩ đến đây, Dư Kiến Thăng cũng không rét mà run.
Trịnh Hạo Thiên vội vàng nói: "Dư Thúc, đây đều là do tiểu chất không tốt, không ngờ yêu thú biên thân trời sinh liền dễ dàng cuồng hóa, cho nên…."
Dư Kiến Thăng khoát tay chặn lại nói: "Hạo Thiên, ta lớn tuổi như vậy, chẳng lẽ không phân biệt được đúng sai sao. Ta chỉ hận tiểu tử này đột nhiên dám buông phóng ra linh khí." Hắn hung hăng trợn mắt nhìn nhi tử một cái, mặc dù lúc này Dư Uy Hoa đã vượt qua cấp bậc của hắn, hơn nữa thực lực cũng ở trên hắn, nhưng mà trong mắt của hắn, nhi tử vẫn là nhi tử: "Uy Hoa, nếu như con còn muốn cha sống lâu mấy năm, sau này không được phép lỗ mãng như vậy nữa." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Dư Uy Hoa há miệng thở dốc, ánh mắt hắn hạ xuống, thành thật nói: "Cha, con sau này sẽ không lỗ mãng như vậy nữa."
Những lời này của hắn cực kỳ thành khẩn, biểu hiện của Dư Kiến Thăng lúc nãy đã làm cho hắn khắc sâu trong lòng.
Dư Kiến Thăng chậm rãi gật đầu, lửa giận trên mặt từ từ tiêu tán, nở một nụ cuời, nói: "Uy Hoa, chúc mừng." Hắn vỗ vỗ lên vai nhi tử mình, lớn tiếng nói: "Cả đời này chuyện mà lão tử ta kiêu ngạo nhất là có được đứa con trai này."
Dư Uy Hoa mở trừng hai mắt, cảm thấy trong hốc mắt khẽ âm ẩm, nói: "Cha, người yên tâm, con sẽ làm cho người kiêu ngạo."
Thuần Phàn Cao vội vàng tiến lại, cười ha hả nói: "Dư sư huynh, chúc mừng, chúc mừng."
Dư Kiến Thăng cất tiếng cười to, đàm tiếu cùng mọi người.
Trịnh Hạo Thiên nhìn hai người phụ tử bọn hắn, nhưng trong lòng lại bay bổng đến Đại Lâm thôn ở Tiểu Linh giới.
Không biết phụ thân hiện giờ đã ra sao?
Mặc dù hắn biết, dưới sự chiếu cố của Cừu Đường Cổ, cuộc sống phụ thân hắn nhất định không cần phải lo lắng, nhưng nghĩ đến ở bên cạnh phụ thân không có ai, trong lòng hắn cũng có chút tưởng niệm, hận không được chắp cánh, lập tức bay đến bên cạnh Trịnh Thành Liêm.
Xoay chuyển ánh mắt, trong lúc vô tình hắn nhìn thấy Lâm Đình, hai người bọn họ đều hiểu rõ tâm tư đối phương. Lâm Đình cũng đang nhớ đến thân nhân ở Tiểu Linh giới, chẳng qua là, hắn lại nhớ đến thê tử Uyển Ngọc.
"Trịnh sư đệ, có thể nói chuyện một chút không." Một đạo thanh âm ôn hòa đột ngột vang lên.
Mặc dù nhân số trên đỉnh núi đông đảo, nhưng cũng có một số người địa vị vượt xa bình thường. Cho nên khi bọn người này tập trung ở một chỗ, những người khắc đều vô tình hay cố ý tạo ra một địa phương trống.
Trừ khi có giao hảo ra, thì không có người nào tiến đến gần.
Trịnh Hạo Thiên đảo mắt, trên mặt lập tức nặn ra vẻ tươi cười, nói: "Nguyên lai là Miêu sư thúc, không biết có gì phân phó."
Người tới chính là Khô Vinh Phong Miêu Bồi Đức, nghe được lời này không khỏi cười khổ một tiếng nói: "Phân phó thì không dám."
Hắn cũng không nói gì, mà giương mắt nhìn mọi người bên cạnh, đám người Dư Kiến Thăng trên mặt đều vui cười, bọn họ đàm luận một chút liền lập tức giải tán, rời đi xa xa.
Trong lòng Trịnh Hạo Thiên quýnh lên, nhưng mà không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng nói: "Miêu sư thúc, xin cứ nói."
Miêu Bồi Đức khẽ mỉm cười, cũng nhẹ giọng nói: "Trịnh sư….hiền chất, nhân tình lần này, lão phu thay mặt Hinh Dư đa tạ."
Trịnh Hạo Thiên liền giật mình, cười hắc hắc nói: "Ngài cứ nói đùa, chút chuyện nhỏ mà thôi."
Trong lòng hắn hơi buồn bực, mình có làm gì đâu? Tại sao hắn lại phải thay mặt Dư Hinh tỷ cảm tạ.
Miêu Bồi Đức thở dài một tiếng, nói: "Gia phụ từng ước định với Hinh Dư. Nếu lần này nàng có thể vượt qua Vạn Kiếm các thí luyện, sẽ phải xin tỷ tỷ cùng tỷ phu trở về Đại Linh giới. Hôm nay Hinh Dư đã đạt được như nguyện, nên gia phụ cũng có thể quang minh chính đại đón bọn họ trở lại."
Thần tình trên mặt Trịnh Hạo Thiên không thay đổi, nhưng trong lòng hơi động một chút, việc này trước đó mình không biết à.
"Gia phụ rất bảo thủ, một khi quyết định chuyện gì, cho dù đúng hay sai cũng tuyệt không đổi ý. Năm đó lúc tỷ tỷ rời Đại Linh giới lão nhân gia thật cũng có chút hối hận, nếu mà tỷ tỷ chịu cúi đầu nhận sai, gia phụ tuyệt đối không ngần ngại triệu hồi bọn họ. Nhưng tính tình tỷ tỷ cũng được thừa hưởng từ gia phụ, hai người không ai chịu mở miệng, cho nên….." Trong lời nói của hắn có chút thổn thức, đột nhiên nhẹ giọng lại: "Hiền chất, ngu thúc có một chuyện muốn nhờ cậy."
Vẻ mặt Trịnh Hạo Thiên nghiêm nghị nói: "Miêu thúc cứ nói."
Thanh âm Miêu Bồi Đức có chút xúc động, rồi ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Tính tình gia tỷ ngươi cũng biết, nàng chưa chắc chịu dễ dàng trở về Đại Linh giới. Cho nên ta hy vọng ngươi nói lại một câu."
"Câu gì?"
"Vì chuyện gia tỷ, gia phụ mẫu đã phải trở mặt thành thù, không gặp mặt nhau. Nếu mà nàng còn có chút hiếu thảo. Vậy mau trở lại đi."
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên đột nhiên sáng ngời, nói: "Hinh Dư tỷ có biết chuyện này không?"
"Không biết." Miêu Bồi Đức cười khổ nói: "Đây là chuyện nhà chúng ta, là cấm kỵ Khô Vinh Phong, không có người nào dám nghị luận. Hơn nữa Hinh Dư gặp mặt gia mẫu vài lần, cũng không có người nào nói rõ tình huống, nên tất nhiên không biết."
Trong lòng Trịnh Hạo Thiên thất kinh, từ những lời này cũng có thể biết được vị Miêu lão nhân này cường thế cỡ nào rồi, năng lực không chế Khô Vinh Phong không biết kinh khủng đến trình độ thế nào.
Trách không được lại cứng đầu như vậy, thật ra người như vậy cũng dễ dàng thành công, bởi vì tính tình bọn họ thực sự quá cứng nhấc.
Ở nơi xa xa, một đạo kiếm quang sát đất bay tới.
Đây là thuật Phù Quang Lược Ảnh, lúc kiếm quang tiêu tán, nhất thời hiện ra khuôn mặt kiều diễm của Cừu Hinh Dư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.