Chương trước
Chương sau
"Hạo Thiên, chúng ta không duy trì được nữa."
Dư Kiến Thăng tiến lên một bước, thấp giọng nói.
Trịnh Hạo Thiên hai hàng lông mày nhíu lại, hắn than nhẹ một tiếng, nói: "Dư thúc, đáng tiếc các ngươi tấn chức tam giai thời gian quá ngắn, nếu có thêm hai tháng củng cố mà nói, như vậy chắc chắn có thể vượt quá cửa tiếp theo."
Sau khi cảm nhận được uy lực mạnh mẽ của lần quang vũ thứ sau, Trịnh Hạo Thiên đã biết, đám Lâm Đình vô luận thế nào cũng không qua được lần tiếp theo.
Trừ phi bọn họ có thể như Dư Uy Hoa, đột phá cực hạn bản thân, tấn chức siêu phẩm luyện yêu vũ giả, như vậy còn có thêm hi vọng. Nhưng mà loại khả năng này cực kỳ bé nhỏ, cho dù bản thân Lâm Đình bọn họ cũng chưa từng nghĩ qua.
Siêu phẩm biến thân có thể dễ dàng đột phá thì đã không hiếm lạ như vậy.
Nhạc Quy cười nhạt, nhỏ giọng nói: "Quy củ Vạn Kiếm tông không biết tên vương bát đản nào đặt ra, không phải là kỳ thị người đến từ tiểu linh giới chúng ta hay sao."
Hắn tuy rằng trong lòng oán hận, nhưng khi nói những lời này, giọng nói nhỏ như côn trùng vỗ cánh, hiển nhiên hắn vô cùng kiêng kỵ với cường giả của Vạn Kiếm tông, không dám có chút đắc tội.
Trịnh Hạo Thiên than nhẹ một tiếng, lo lắng nhìn về phía Cừu Hinh Dư.
Bên trong luyện yêu động, nàng tấn chức tam giai tuy rằng lâu hơn đám Dư Uy Hoa một chút, hơn nữa còn nghiên cứu ngọc bài của Văn Nhân Băng Oánh, miễn cưỡng có thể kích phát ra cực hạn là bảy trăm hai chín kiếm quang.
Nhưng những kiếm quang này mới thành hình, còn xa mới so với uy năng kiếm quang hạch tâm của hắn.
Lần thứ bảy, nàng có thể kiên trì không?
*************
Trên bầu trời, quang điểm khiến tim kẻ khác đập nhanh lại tiếp tục hiện ra.
Sau đó dường như một tòa núi lửa phun trào, phun ra vô số dung nham nóng chảy.
Dung nham nóng chảy như nước lũ không có chút khoảng cách nào, dường như là muốn che lấp toàn bộ đỉnh núi, khí thế như vạn mã bồn đằng mà tới.
Trịnh Hạo Thiên sắc mặt hơi đổi, lần bảy không ngờ lại cường đại như vậy.
Lần này trút xuống không phải quang vũ, mà là hồng thủy, do vô số kiếm quang cấu thành từ trên trời rơi xuống như một trận hồng thủy.
Dư Kiến Thăng sắc mặt ngừng trọng, ngay khi kiếm quang như hồng thủy trùng kích tới, hắn đột nhiên kêu lên: "Hạo Thiên, cố gắng lên......"
Lời còn chưa dứt, kiếm quang đang bao phủ người bọn họ, sau đó toàn bộ biến mất.
Lúc này, Trịnh Hạo Thiên hét lớn một tiếng, bảy trăm hai chín đạo kiếm quang phóng ra tia sáng kỳ dị, đem thân thể hắn bao vây ở bên trong.
Lần thứ bảy này thế kiếm khác với những lần trước, uy hiếp đến từ mọi phía chứ không chỉ trên đỉnh đầu như sáu lần trước.
Hồng thủy kiếm quang từ trên trời trút xuống không tiêu tán, mà như dòng nước tràn vào thân thể mọi người đến một độ cao nhất định mới dừng lại, nhưng mà chỉ như vậy cũng mang lại uy hiếp lớn hơn vô số lần.
Bọn họ như lọt xuống lòng sông rộng, bốn phía đều là nước vô bờ, mà dòng nước này lại như là nước độc, không được chạm vào dù chỉ một giọt.
Bọn họ có thể làm chuyện duy nhất là liên tục sử dụng linh khí chi quang để ngăn dòng nước này ở bên ngoài.
Tuy rằng đám người Lâm Đình không thiếu tam giai siêu phẩm sinh mệnh phù triện, chỉ cần lúc thuận lợi thi triển ra là có thể cầm cự tiếp.
Thế nhưng, kiếm hải tạo nên áp lực quá lớn cho họ, đến khi áp lực tới cực hạn, bọn họ không tránh được tai ương ngập đầu.
Hồng thủy ầm ầm như một con sông bao phủ lấy bọn họ, bọn họ ở bên trong như một chiếc lá rụng, căn bản không chút thương tiếc bị đánh bay.
Trịnh Hạo Thiên điều khiển bảy trăm hai mươi chín đạo kiếm quang, hắn hít một hơi thật sâu, tập trung cao độ tinh thần, không cần phân tâm chiếu cố tới ai nữa.
Bên ngoài truyền tới áp lực khổng lồ, thế nhưng hắn có tự tin mạnh mẽ rằng chỉ cần hắn xuất ra toàn bộ kiếm quang, như vậy một nghìn đạo kiếm quang tạo thành kiếm trận nhất định có thể ngăn cơn hồng thủy này lại. Nếu như là bình thường, hắn tự nhiên không để thực lực của mình bại lộ, thế nhưng, trong một mảnh quang hải thật lớn này, hắn không cho rằng người thường có thể xuyên qua quang hải mà nhìn thấy động tác của hắn.
Chỉ cần có thể nắm chặt thời cơ, trước khi quang hải rút đi hồi phục lại bảy trăm hai chín kiếm là có thể giấu diếm được người khác rồi. Nhưng mà, đây chỉ là ý nghĩ của hắn, hiện tại hắn chưa cần hành động.
Trừ phi là cùng đường, bằng không, hắn tuyệt đối sẽ không để lộ ra. Nguồn: truyentop.net
"Hự....."
Âm thanh quen thộc vang cách đó không xa truyền tới, Trịnh Hạo Thiên hơi vểnh hai tai.
Cũng chỉ có thính lực cao hơn người thường như hắn mới có thể phát hiện ra biến động rất nhỏ trong quang hải này.
Tuy rằng chỉ là một âm thanh nhỏ nhưng rơi vào tai Trịnh Hạo Thiên lại như tiếng sấm.
Nói âm thanh này quen thuộc bởi vì chủ nhân giọng nói này chính là bạn thân lớn lên từ nhỏ với hắn.
Trên sơn thôn, bọn họ đã cùng nhau tìm trứng chim, cùng nhau xuống sông bắt cá, cùng nhau vào rừng săn thú.
Đó là giọng của Lâm Đình, hắn vĩnh viễn không quên.
Hai tai tiếp tục nhướng lên, nhưng mà hắn không thấy âm thanh gì truyền tới nữa.
Trịnh Hạo Thiên biết, Lâm Đình đã thất bại, hắn chắc chắn bị quang hải quấn vào, nhưng mà hắn không kêu gào tiếng nào, bởi vì hắn không muốn ảnh hưởng tới những người khác.
Lâm Đình biến thân thành thiên cầm, nếu ở vùng đất bằng phẳng giao thủ với người khác tự nhiên là chiếm tiện nghi lớn. Thế nhưng trong hoàn cảnh này, nếu muốn chống đỡ lực lượng tập kích từ bốn phương tám hướng mà nói, hắn còn lâu mới bằng biến thân yêu thú.
Nếu như trên người hắn không có số lượng lớn tam giai sinh mệnh phù có thể bù đắp chân khí tiêu hao như vậy trong quang hải này hắn cũng đã vô pháp chống cự lâu như vậy rồi.
Sau một lát, áp lực trên bầu trời ngày càng cường đại.
Mà bên cạnh Trịnh Hạo Thiên lần lượt nổi lên ba cỗ năng lượng dao động, tuy rằng lực lượng này bị lõa đi trong quang hải, nhưng cự ly quá gần, hắn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Vì thế hắn biết Dư Kiến Thằng cùng ba vị trưởng bối cũng đều biến mất rồi.
Tuy rằng biết họ biến mất không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng Trịnh Hạo Thiên trong lòng cũng sinh oán niệm.
Dư Kiến Thăng bọn họ khi biến mất cũng không hét lên tiếng nào, bọn họ thà yên lặng rời đi chứ không muốn quấy nhiễu người khác.
Đó là khổ tâm của họ, bọn họ muốn ký thác hi vọng trên người Trịnh Hạo Thiên.
"Hạo Thiên, cố gắng lên.."
Giọng nói của Dư Kiến Thăng, ánh mắt của Lâm Đình cùng Nhạc Quy trong giờ phút này đều trở nên rõ ràng trong đầu Trịnh Hạo Thiên.
Trịnh Hạo Thiên hít sâu một hơi, đôi mắt hắn lóe lên quang thải, hai tay hắn nhẹ biến hóa, phảng phất như đang phác họa một bức tranh tuyệt mỹ.
Theo tay hắn biến hóa, kiếm quang hắn điều khiển cũng tùy theo mà động.
Bảy trăm hai chín đạo kiếm quang từ từ co lại, dựa theo một lộ tuyến là bay lượn, đồng thời chậm rãi hai hợp một.
Một đạo tiếp một đạo bắt đầu đè lên nhau.
Số lượng kiếm quang dùng mắt thường có thể nhìn thấy đang giảm đi, trong nháy mắt đã giảm đi phân nửa, Thế nhưng xung quanh hắn lực phòng ngự không vì số lượng kiếm quang mà suy yếu, trái lại càng cường đại hơn.
Lúc này, tâm tình Trịnh Hạo Thiên cực kỳ bình tĩnh, không vui không buồn.
Hắn như là một tảng đá lớn, mặc cho nước biến đánh vào cũng không suy chuyển.
Dưới sự điều khiển của hắn, kiếm quang xảy ra biến đổi to lớn, không chỉ có lượng đổi mà chất cũng đổi.
Dưới sự điều khiển của hắn ngoài một số kiếm quang lẻ ở bên ngoài, còn lại hai hợp một ba trăm sáu mươi bốn đạo kiếm quang dưới áp lực vô cùng chậm rãi dung hợp.
Lúc này chân chính là dung hớp chứ không phải là dính vào nhau.
Ba trăm sáu mươi bốn đạo kiếm quang thô to như ba trăm sáu mươi bốn bước tường sát thật lớn ngăn chặn quang hải ở bên ngoài, căn bản không chút ảnh hưởng tới thân thể Trịnh Hạo Thiên.
Ngưng kiếm thuật.
Kiếm kỹ được xưng là khó nắm bắt nhất trong Vạn Kiếm tông, không ngờ dưới tính huống này được Trịnh Hạo Thiên tu luyện thành công.
Quang hải thật lớn gây cho người ta áp lực khó tưởng.
Đối mặt với loại áp lực này, có người tan vỡ, nhưng cũng có người bùng nổ dưới áp lực.
Dư Uy Hoa thừa nhận áp lực trước khi hôn mê đã kích phát tiềm năng, kích phát yêu lực trong cở thể khiến thân thể hắn phát sinh đột biến, trở thành siêu phẩm luyện yêu vũ giả.
Mà Trịnh Hạo Thiên dưới áp lực vô cùng cũng không có lựa chọn thả ra thêm kiếm quang mà lựa chọn ngưng hợp kiếm quang để chống đỡ.
Hơn bảy trăm đạo kiếm quang rút cuộc được hắn cô đọng thành công, tuy rằng mới có chút thành tựu, nhưng hắn không biết, trong Vạn Kiếm tông, có bao nhiêu thất giai trưởng lão tu luyện ngưng kiếm thuật bị nhốt ở giai đoạn này mà không thể vượt qua.
Muốn lên cao, nhất định phải bước vào cánh cửa ngưng kiếm, vào lúc này hắn là một tam giai linh khí sư đã bước chân vào cảnh cửa ẩn chứa lực lượng cường đại này.
Ma trăm sáu tư kiếm quang cùng với vài kiếm quang phổ thông bịt kín xung quanh hắn, quang hải cuộn trào đều bị ngăn cản ở bên ngoài.
Hai kiếm quang dung hợp thành một, có khả năng phóng xuất uy lực đâu chỉ gấp đôi?
Lúc này hắn như đứng trong tường đồng vách sắc, cho dù bão táp phong ba, sóng to gió lớn, hắn vẫn sừng sững đứng đó không bao giờ lay chuyển.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.